Những toà nhà cao tầng rực rỡ ánh đêm. Trên con đường lớn,từng chiếc đèn ô tô chiếu sáng mạnh. Tiếng ô tô đi lướt qua nghe thấy hay hay.
Chiếc cầu lớn đằng xa với những thứ ánh sáng vô cùng đẹp đẽ, tự hỏi đây có phải là thành phố đẹp nhất thế giới?
Dưới làn đường đêm…
Nhật Minh bế cả người Quỳnh Lam lên, trên người cậu chỉ có chiếc áo maio mỏng thêm chiếc quần jean mỏng đi dưới thu lạnh của trời đêm…
Choàng cho cô nhóc chiếc áo mỏng của mình, cố gắng giữ nhiệt độ cơ thể thật ấm.
-Quỳnh Lam, cậu bao nhiêu kg?
-Bốn hai!
-Cái gì? Tưởng nặng mà cũng nhẹ lắm nhỉ!
Quỳnh Lam túm chặt vào cổ áo màu đen, nghiến chặt răng.
Tại ai? Tại ai mà cả đôi dép và chiếc áo khoác của Quỳnh Lam bị bay xuống nước làm thuyền?
Nhật Minh là tên đáng ghét, sao dám chọc tức Quỳnh Lam như thế?
Bảo cho đi nhà thờ lớn, đến lúc lại chở tới giữa cái cầu khổng lồ này để hít lạnh sao? Cái áo Quỳnh Lam thích nhất trong cửa hàng, còn đúng một cái và mới mua lúc chiều mà! Mà cái áo khoác ngoài của Nhật Minh thì mỏng hơn tờ giấy, sao mà ấm được?
Huhu, Nhật Minh, cậu là đồ giết người cầm chuôi… Cậu có cần phải độc ác vậy không?
Nhật Minh, cậu làm mất một buổi đi chơi của Quỳnh Lam thì phải bù cho Quỳnh Lam ở lại thêm một ngày, cô thấy chơi chưa đủ!
-Nhật Minh, nói ít thôi và đi tới nhà thờ ngay lập tức!
-Quỳnh Lam, cậu thích mặc bikini về nhà sao?
Nhật Minh nhếch miệng cười, bây giờ còn dám ra lệnh cho cậu rồi…
Quỳnh Lam cắn mạnh vào vai Nhật Minh, sao lại dám nói thế chứ? Có biết như thế sẽ rất là lạnh không?
-Quỳnh Lam, chỉ cần tớ thả tay ra,cậu cũng rơi xuống luôn đó.
-Nhật Minh, cậu cứ thử thả ra mà xem, tớ sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa!
Quỳnh Lam càng ôm chặt vào cổ Nhật Minh hơn, ôm như này thì thả thế nào xuống chứ? Quỳnh Lam thông minh quá!
Haiz… Cô nhóc này đã lạnh lắm rồi mà vẫn còn bướng bỉnh.
-Không muốn gặp tớ nữa mà lại đến lễ đính hôn của người ta phá đám sao?
-Nhưng đấy đâu phải của cậu?
Còn cãi bướng nữa. Cái gì cũng nói được…
-Đi về!
Nhật Minh nói một tiếng rồi bế Quỳnh Lam đi nhanh về. Không có ô tô là vì cô nhóc muốn được hít khí trời, còn giờ không có tiền taxi là vì bị cho là lạm dụng tiền quá nhiều. Giờ đây, như vậy đây, đi taxi thì phải trả tiền trước thì thà là người lạm dụng tiền còn hơn.
Quỳnh Lam đã lạnh tím cả mặt rồi mà cứ đòi đi nhà thờ nữa. Giờ cũng muộn rồi mà, phải cho bảo vệ người ta nghỉ chứ!
Quỳnh Lam lầm bầm trong miệng, thật sự là bây giờ lạnh lắm, chẳng còn sức để nói nữa…
Đi được một lúc, về tới khách sạn, nói thật, giờ chỉ muốn tìm cái khách sạn nào gần nhất, gọi điện cho tên chuối đáng ghét…dám lấy ví và giấy tờ của Nhật Minh để về nước nhanh hơn sao, cái tên này tưởng giúp Nhật Minh một chút là muốn làm gì thì làm à?
—–
Bước vào khách sạn lớn, khí ấm từ máy sưởi làm tăng nhiệt, độ ấm từ trong người cũng tăng lên, cô nhóc bướng bỉnh vừa nãy đang ngủ cũng không thấy run nữa.
Quỳnh Lam, sao có thể ngủ dễ như vậy chứ?
…
Chẳng cần đặt phòng, Nhật Minh đã được tiếp tân đưa tới phòng riêng. Bất kì ai ngoài Quỳnh Lam và Nhật Minh cũng không được phép vào!
Bước vào phòng, chốt cửa. Phải công nhận một điều rằng, Nhật Minh vô cùng, vô cùng thích ở những tầng cao!
Đây là tầng 24,là tầng cao thứ hai của toàn nhà này, còn tầng cao nhất là…sân thượng bên trên!
—-
Đặt Quỳnh Lam trên giường, Nhật Minh đi vào tắm xong rồi đi ra, trên người mặc áo lau xanh đậm. Ngồi vào chiếc ghế tựa, cạnh chiếc giường nhỏ, đối diện với cửa kính lớn.
Giờ phải sạc điện thoại đã. Quỳnh Lam cứ lấy chơi game rồi còn đâu. Máy Nhật Minh chẳng có gì ngoài những số điện thoại ghi những cái tên bằng những ngôn ngữ khác nhau. Quỳnh Lam cũng đã phải loay hoay lắm mới tải được fruitninja đấy, nhưng mà Nhật Minh lại xoá đi mất rồi!
…
Rót một ly rượu nhỏ, Nhật Minh ngồi tựa vào chiếc ghế, mắt nhắm hờ, khuôn miệng khẽ cười…
Hôm nay quả thật rất mệt với Quỳnh Lam!
Nhật Minh nhìn ra cửa sổ một chút, hình như, cậu đã lây của Quỳnh Lam cái tính ham ngủ. Dạo này, Nhật Minh cũng rất hay buồn ngủ, nhất là vào…buổi tối muộn!
Vào thay bộ quần áo thể thao đã được chuẩn bị sẵn, Nhật Minh nằm lên giường, không quên thơm nhẹ vào môi Quỳnh Lam rồi ôm trọn cô, nhắm đôi mắt lại, để thử cái cảm giác khi ngủ mà Quỳnh Lam nói giống như trên thiên đường.
Nhưng trước giờ, đối với Nhật Minh, ngủ theo cả nghĩa nói của Quỳnh Lam là…thiên đường đen thui!
——–
-Cậu là đồ đáng ghét!
Tiếng nói đột nhiên xuất hiện, nhưng có vẻ hơi khó nghe.
Nhật Minh đang ngủ thì bị đánh thức, nhìn thứ đang ở rất gần cái mặt của mình.
-Quỳnh Lam, sao đã dậy rồi?
Quỳnh Lam chẳng nói chẳng rằng, cúi sát xuống, hôn mạnh vào môi Nhật Minh. Vừa hôn xong, Quỳnh Lam cũng không quên cắn thật mạnh vào chiếc môi kia.
-Cậu, đồ đáng ghét!
Nhật Minh ngạc nhiên, sau đó là nín cười, rồi cuối cùng là tiếng cười nhẹ phát ra. Tưởng sao hôm nay tự nhiên vậy chứ?
Hoá ra là…cô nhóc này mê ngủ…!
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua cửa kính tạo nên cái ấm nhè nhẹ, không quá phô trương, giản dị mà tinh tế…
Chiếc rèm cửa được buộc gọn vào hai bên, trên bàn, chiếc ly rượu đỏ vẫn còn hơn một nửa được ánh nắng chiếu vào trong trong, óng ánh.
Trên chiếc giường lớn, Quỳnh Lam vẫn đang ngủ say sưa. Một tai đeo heatphones đã bị tuột xuống, chiếc chăn xám tối màu được đắp gần cổ! Cô nhóc đang mơ gì vậy? Sao lại cười như thế chứ?
Từ trong nhà tắm, Nhật Minh bước ra, mái tóc ướt làm nước chảy xuống bờ vai trần…
Sắc mặt không được khỏe kéo cậu lên giường, không mảy may gì tới mái tóc ướt, Nhật Minh đặt đầu lên gối, nó đã bị ẩm ướt do mái tóc… Hơi thở nóng, nặng thoảng đến gần mặt Quỳnh Lam. Rồi đột nhiên cách ra xa, dường như sợ virut đáng ghét bay sang cô.
Nhật Minh cố gắng đứng dậy, hướng ra chiếc sofa đỏ, thả người rơi tự do, chẳng hiểu sao, từ lúc ngủ dậy, cậu chỉ thấy đầu nặng vô cùng, mồ hôi đã chảy ướt cả chiếc chăn.
Vì người không chịu được cái ẩm ướt từ lưng áo, vậy nên Nhật Minh đi tắm, nhưng lúc tắm xong thì lại càng mệt. Nhật Minh biết là người ốm uống nhiều nước nên trước khi đi tắm đã uống một cốc nước, vậy sao mà giờ…vẫn chưa khỏi ốm?
Quỳnh Lam đang ngủ nghe thấy tiếng ho mạnh của Nhật Minh, giật mình tỉnh dậy, cô thấy nửa người của Nhật Minh nằm trên ghế, nửa người lấy đôi chân dài chống xuống sàn nhà làm điểm tựa không ngã ra khỏi sofa…
Quỳnh Lam hoảng hốt,chạy tới chỗ Nhật Minh, áp chiếc trán trắng của mình vào trán Nhật Minh. Nó quá nóng…!
Quỳnh Lam hoảng hốt, lay lay Nhật Minh dậy:
-Nhật Minh, đừng nói cậu yếu hơn tớ đấy!
Quỳnh Lam cũng đi như Nhật Minh mà sao không ốm như thế này chứ? Quá vô lý!
…
Cái cô nhóc này, nghĩ gì thế? Áo cũng đắp cho rồi, ngủ cũng ngủ ấm rồi, còn chưa tính hôm qua Nhật Minh về đi tắm nữa!
-Dây thần kinh nào của cậu bảo tớ yếu?
Nhật Minh cố gắng ngồi dậy, trả lời dù có chút khó khăn…
Quỳnh Lam đến phát điên lên mất, Nhật Minh, cậu là trẻ con à? Lại vẫn còn cãi chứ?
-Nằm đây, nằm im đây nhé, đời tớ một chút.
Quỳnh Lam nói xong, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch chạy xuống tầng một. Nhanh đến nỗi cô còn không thèm chờ thang máy lên!
Quỳnh Lam, là đang lo lắng cho Nhật Minh, vô cùng, ở đây lại chẳng có ai cả, làm sao mà hỏi được hiệu thuốc ở đâu đây? Tiếng Đức cô còn không hiểu nữa…
Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng, hơi thở gấp gáp vì chạy quá sức từ tầng 24 xuống. Những lọn tóc dính lại trên trán do mồ hôi.
Quỳnh lam chạy tới quầy lễ tân, khá may mắn khi cô đã biết ít nhiều tiếng Anh, vài câu thông dụng bình thường tất nhiên cũng biết, đứng trước một cô gái trẻ, Quỳnh Lam vừa chống tay xuống đầu gối vừa nói:
-Please guide me to the nearest pharmacy?
Có vẻ cô gái trẻ mặc đồng phục xanh khá lưỡng lự, cô ấy nhìn xung quanh một lúc rồi mới nhìn lại Quỳnh Lam:
-You sick?
-No, I’m…
Đến đây, Quỳnh Lam chẳng biết nói thế nào nữa. Phải nói thật sự một điều, Quỳnh Lam với tiếng Anh không có duyên!
Tiếng Đức cũng không biết, làm thế nào đây?
Quỳnh Lam im lặng, và bắt đầu làm những động tác hết sức ngớ ngẩn, Quỳnh Lam thề, nếu lúc đó không vì Nhật Minh, chắc cô đâm đầu vào ô tô lâu rồi.
Đưa một tay lên trán, Quỳnh Lam nói:
-Hot…hot…
Có vẻ như cô gái cũng vẫn chưa hiểu gì lắm, Quỳnh Lam hối hận vì sao mình đã không chăm chỉ học tiếng Anh? Và cũng bực mình khi cô áo xanh kia, sao mà đầu óc chậm hiểu quá.
Quỳnh Lam thật sự chẳng còn biết làm như thế nào nữa, bây giờ mà đưa cô gái trước mặt lên tầng 24 thì lại mất thời gian đi xuống và đi mua thuốc nữa, khó nghĩ quá, Quỳnh Lam, làm gì thể cô gái chậm hiểu đứng trước mặt kia hiểu đây?
Lại bắt đầu sáng tác ra rất nhiều động tác khác nhau, nhìn Quỳnh Lam thật gây cười, có lúc thì như con gà ôm đầu, có lúc lại ngồi thượt xuống như con gấu.
Nhưng với động tác cuối cùng, duy nhất, đó là phát ra hai tiếng ho!
Cô mặc áo xanh đã hiểu!
Quỳnh Lam tự hận mình sao không thể thông minh lên một chút, nghĩ ra cái ho ấy ngay từ đầu có phải hơn không?
Quỳnh Lam hận không thể cắn đứt lưỡi mình ngay lập tức, Nhật Minh, tất cả là tại cậu hết…
Nhưng lo quá, không biết Nhật Minh sao rồi?
Chạy nhanh vào trong rồi chạy ra với chiếc hộp y tế. Cô mặc áo xanh vẫy vẫy Quỳnh Lam theo.
Quỳnh Lam bước nhanh theo, đi vào chiếc thang máy sáng và ấn tầng 24, khuôn mặt bừng đỏ mặt lên vì xấu hổ, nhưng Quỳnh Lam vẫn cứng đầu đổ lỗi tại trong thang máy nhiệt độ cao…
…
Mở vội vàng cửa phòng, Quỳnh Lam chạy vào chỉ chỉ cô mặc đồ xanh:
-Cho…cho cậu ấy uống thuốc đi, cậu ấy nặng lắm rồi.
Nhăn mặt, Quỳnh Lam quên là mình đang ở đâu, sao lại lôi tiếng Việt ra nói?
Thôi, dù sao thì cô ấy cũng hiểu rồi, còn Nhật Minh kìa, sao lại ra nhiều mồ hôi thế kia?
Chất giọng dù có nhỏ, hơi khó nhọc, nhưng không kém phần lạnh lẽo!
-Go out!
-Nhật Minh, cậu sao thế? Cô ấy đến là xem bệnh của cậu mà?
-Tớ nói lại, bảo cô ta đi ra ngoài!
Không phải Nhật Minh đã ra điều lệ là không ai được vào phòng này sao? Cô ta không hiểu à?
Cô gái mặc bộ đồ xanh lên tiếng:
-Anh làm ơn đừng có cứng đầu, tôi cũng không muốn ở đây đâu!
Cái gì? Là tiếng Việt sao? Sao có thể? Quỳnh Lam ngước mắt lên nhìn lại người mặc đồ xanh. Đúng rồi, mắt đen, không sâu, mũi cao nhưng lại không phải kiểu của người châu Âu. Mái tóc với màu đen.
Oa, cô gái này thật xinh nha, mà nói tiếng Việt chuẩn như vậy, chắc chắn là người Việt rồi, trời ơi, Quỳnh Lam bây giờ mới phát hiện ra mình đã làm một chuyện hết sức vớ vẩn…
-Cô là người Việt Nam à?
-Vâng.
Cô gái nhẹ giọng trả lời, cúi xuống lấy lấy cặp nhiệt độ để cho Nhật Minh giữ trong tay rồi chạy vào tolet lấy chiếc khăn mặt trắng…do chính tay cô chuẩn bị lúc trước…!
Quỳnh Lam, thấy mình hình như chẳng có lý do nào để đứng đây cả, đột nhiên chạy lại, giữ tay cô gái mặc đồ xanh:
-Cô…chỉ cần đưa cho tôi thuốc, tôi sẽ tự mình chăm sóc cậu ấy.
Hất mạnh tạy Quỳnh Lam ra, cô gái mặc đồ xanh đi tới chỗ Nhật Minh. Áp tay vào trán cậu rồi sau đó đặt chiếc khăn mặt ẩm lên, cúi xuống hộp y tế tìm thuốc…
Ơ kìa? Cô gái này làm sao lại thế? Hất cái gì chứ? Cô áp tay vào trán ai? Quỳnh Lam tức điên lên, cái gì thế này?
Quỳnh Lam tiến lại, giằng mạnh chiếc hộp y tế, miệng nở nụ cười:
-Cô à? Cô không đi làm việc sao? Ở đây làm việc gì thế này?
Cô gái mặc đồ xanh nhếch miệng, là cái gì mà dám ở cùng JK, cô còn chưa đủ tiêu chuẩn nữa là đứa con gái nhà quê này? Từ sáng khi xem trên máy điện cô đã biết là JK đến nhưng sao lại có thêm người này? Làm hỏng việc của cô đã chuẩn bị từ lâu!
-Cô là gì của JK?
Gì đây? Lại còn dám hỏi như thế ư? Tưởng hiền mà sao ghê quá? Quỳnh Lam nhếch miệng,ở đâu ra người trơ trẽn thế chứ?
-Tôi sao? Cô nghĩ ở cùng phòng thì là gì?
-Hư, chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi chứ gì? Cô sớm muộn thì cũng phải cuốn gói thôi!
-Câm miệng và đi ra ngoài!
Nhật Minh lạnh giọng lên tiếng, dám nói Quỳnh Lam của cậu như thế sao?
-Không, em phải cho anh uống thuốc đã!
-Cô muốn bị đuổi việc à?
-Cho dù anh có đuổi em cũng ở lại!
Cô gái vẫn cố tình đứng đó lấy thuốc!
Nhật Minh à lên một tiếng rồi nói:
-Vậy chắc cô muốn ngày mai là ngày cô gặp thiên thần. Không phải vờ trong sáng trước mặt tôi!
Cô gái đồ xanh nhăn mặt, miệng lắp bắp:
-Anh…anh nói thế…là có ý gì?
-Tôi nhắc lại một câu cuối-BIẾN-
Cô gái đồ xanh sợ xanh mặt, chạy nhanh ra ngoài!
Quỳnh Lam đứng nghe, mắt mở ro, Nhật Minh là gì mà dám đuổi người ta?
-Sao…sao cậu đuổi được cô ấy?
Nhật Minh mím môi, cười nhẹ:
-Suy nghĩ trong đầu của cậu hoàn toàn chính xác!
Quỳnh Lam, còn rất nhiều thứ về Nhật Minh mà cô chưa biết được!
Cúi xuống, lấy từ hộp y tế ra vài lọ thuốc, Quỳnh Lam hỏi Nhật Minh xem nên lấy lọ nào rồi lấy nước cho cậu uống, chiều chắc phải nghỉ thôi, đợi mai Nhật Minh khỏi hẳn đã…
-Ngủ đi, tớ nhờ quản gia đi mua đồ ăn, đói chết vì cậu mất
Quỳnh Lam ngồi xuống cạnh giường, Nhật Minh nặng kinh khủng!
-Nằm với tớ.
-Được rồi, được rồi!
Quỳnh Lam cười khổ, nằm lên giường ôm Nhật Minh, còn trẻ con hơn cô đấy chứ? Vậy mà nghĩ xem mấy câu nói vừa rồi thì cũng có hơi chút sợ.
Quỳnh Lam cũng nghĩ, Nhật Minh, cậu biết và có những thứ gì?