Trong phòng bếp khá lớn, ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn chùm lớn. Vàng, nhẹ.
Cả căn phòng yên tình, có hai người. Thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô ngoài đường đi với vẫn tốc nhanh!
-Quỳnh Lam! Con bỏ học được mấy ngày rồi?
Mẹ Ly lên tiếng, phá tan cái không gian tĩnh lặng. Không hiểu Quỳnh Lam nghĩ gì, sao lại có thể đi chơi trong khi đã vào học được gần hai tuần chứ?
-Chín ngày!
-Con đã đi đâu trong vòng chín ngày đấy?
Trời ơi, không phải chứ? Nếu mà nói ra thì không biết mẹ Ly sẽ làm gì!
Quỳnh Lam cúi gằm mặt, nhìn xuống chân ghế, tay nắm chặt vào nhau:
-Mẹ, con sai rồi!
-Nói! Con đã đi những đâu? Làm gì? Cùng ai?
Mẹ Ly vẫn giữ thái độ vô cùng bình thường, nhưng Quỳnh Lam cảm thấy sợ:
-Con…con đi chơi.
-Vẫn chưa trả lời hết câu hỏi của mẹ!
-Mẹ…con…sai rồi mà!
Quỳnh Lam ngước mắt lên, thật sự là không dám khóc, càng khóc, mẹ Ly sẽ càng nghiêm khắc hơn. Quỳnh Lam sợ mẹ Ly lắm, bố Quân cũng không có đây, làm sao đây?
-Con lại bắt Nhật Minh đi cùng?
Quỳnh Lam nắm nắm mép váy, không dám ngước mắt nhìn lên mặt mẹ Ly.
-Mẹ…con biết sai rồi mà!
-Quỳnh Lam! Con có biết là con vô ý lắm không? Nhật Minh vì con làm bao nhiêu chuyện? Sao con không thể để cho Nhật Minh một ngày nghỉ?
Mẹ Ly gắt nhẹ lên, mẹ biết là vì Quỳnh Lam, Nhật Minh đến ngày nghỉ cũng không được nghỉ, cứ phải đi đây đi đó. Làm sao mà chịu nổi?
-Mẹ, con lần sau sẽ không thế nữa!
Quỳnh Lam cúng thương Nhật Minh lắm chứ? Thật ra đi chơi cũng chỉ để cho Nhật Minh có đầu óc thoải mái làm việc thôi mà…
-Gọi Nhật Minh vào đây!
Mẹ Ly nhìn Quỳnh Lam, chỉ ra phía cửa.
Quỳnh Lam lủi thủi đứng dậy, ra gọi Nhật Minh vào…
——
Nhật Minh vào, ngồi xuống ghế bên cạnh Quỳnh Lam.
-Mẹ!
Nhật Minh cũng gọi mẹ Ly là mẹ vì Quỳnh Lam va cậu chơi thân từ nhỏ, mẹ Ly cũng vô cùng thương cậu!
Mẹ Ly nắm lấy tay Nhật Minh:
-Nhật Minh! Mẹ nói này, con từ bây giờ sẽ không được lúc nào cũng ở cạnh Quỳnh Lam. Mẹ muốn Quỳnh Lam tự lập. Con bé phụ thuộc vào con nhiều quá!
Nhật Minh cười cười, cậu khá ngạc nhiên, không phải mẹ Ly luôn bảo cậu phải chăm sóc Quỳnh Lam sao?
-Mẹ, nói thế ý gì?
-Một tháng! Gặp một lần! Và vào ngày cuối tháng!
-Mẹ! Không được!
Quỳnh Lam nãy giờ ngồi im, hối hận lắm, sao lại cứ thích đi chơi vậy? Sao không chịu về đi học chứ? Giờ sao mẹ Ly lại nghĩ ra cái cách này chứ?
-Mẹ không cần biết yêu đương bao nhiêu, nhưng mẹ cho con thoải mái quá, con cứ như thế này mẹ thấy không ổn chút nào! Suy nghĩ lại, trong vòng sáu tháng, nếu con thay đổi, chịu khó học và biết sống tự lập thì lúc đó, muốn gặp nhau bao nhiêu cũng được!
-Mẹ, con cũng rảnh mà!
Nhật Minh nhăn mặt nói, vậy trong sáu tháng sắp tới…à không, nếu Quỳnh Lam không thay đổi được thì trong thời gian dài sắp tới, Nhật Minh sẽ chỉ được gặp Quỳnh Lam vài lần?
Mẹ Ly khẽ nhíu mày:
-Con nghĩ là có thể tập chung làm việc khi có con nhóc lúc nào cũng nheo nhéo bên cạnh sao?
-Mẹ làm sao nghĩ con kém cổ thế?
-Làm sao mẹ nghĩ vậy, chỉ là con cũng cần nghỉ ngơi. Sao mà ốc nào cũng không ở nhà được?
-Mẹ, sao mẹ nói thế được?
Quỳnh Lam gắt lên, thật là không chịu nổi được. Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Mẹ Ly nhẹ giọng nói, hơi cúi mặt xuống ly nước trong tay:
-Quỳnh Lam! Con sẽ về nhà nội!
-Cái gì?
Quỳnh Lam hét lên, mẹ Ly còn không biết là cô ở đấu khổ thế nào sao?
…
Nhật Minh ngạc nhiên tột độ, sao tự dưng lại bắt Quỳnh Lam về ngôi nhà đó?
-Mẹ, mẹ có thể suy nghĩ kỹ không?
-Quỳnh Lam sẽ học ở Việt Nam! Một tháng!
-KHÔNG ĐƯỢC!
Quỳnh Lam hét lên, không được, nhất định cô không về cái nơi đó, không thể chấp nhận được!
Những giọt nước mắt nhẹ rơi xuống, đọng lại những thứ lấp lánh trên chiếc bàn gỗ. Quỳnh Lam có phải lần đầu tiên nghĩ ràng mẹ không thương cô?
thichtruyen.vn
Không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thông báo và động cơ máy bay chuẩn bị cất cánh.
Không một cửa sổ máy bay nào được mở lên, khoảng không gian yên tĩnh chỉ có màu tối!
Ngồi trên ghế máy bay, Quỳnh Lam ngả đầu về phía cửa sổ. Đôi mắt màu nâu sữa đỏ lên. Có phải đã khóc rất nhiều?
-Mẹ, sao không cho con về gặp nhà ngoại?
Quỳnh Lam hướng mắt về phía mẹ Ly, cô là rất thắc mắc, tại sao chỉ đưa cô về một lần duy nhất, lúc ông ngoại mất?
Đáp lại chỉ là sự im lặng của mẹ, hình như, cô đang nghe thấy mẹ nín khóc?
-Mẹ, mẹ khóc à?
-Quỳnh Lam! Con sẽ không được tiền tiêu vặt. Mọi sinh hoạt của con sẽ do con tự kiếm. Nếu muốn về sớm thì cố gắng xin việc đủ tiêu trong một tháng, cả tiền học, ăn uống!
Quỳnh Lam ngạc nhiên, sao tự dưng mẹ lại như vậy? Dù Quỳnh Lam từ trước có làm sai gì, mẹ cũng chưa bao giờ như vậy.
-Mẹ, sao có thể chứ?
-Quỳnh Lam! Chỉ được cố gắng. Hiểu không?
Quỳnh Lam hướng đôi mắt đỏ hoe về phía mẹ Ly.
-Mẹ, nhưng tự nhiên bây giờ con kiếm đâu ra tiền để nhập học?
Mẹ Ly lặng lẽ lau nước mắt.
-Phải nghĩ cách! Cố gắng nghĩ cách đi. Mẹ thật sự không thể giúp gì được cho con!
Sao mẹ lại nói vậy, không lẽ…
-Mẹ, lý do là gì?
Nước mắt đã chảy dài xuống gò mà cao, mẹ Ly đã khóc…
-Quỳnh Lam. Con phải cố gắng, cố gắng giúp bố Quân hiểu không?
-Mẹ! Có chuyện gì?
-Nhà nội nói nếu con không ở cũng họ một tháng thì sẽ không nhận bố Quân là người nhà nữa!
-Mẹ! Tại sao mọi người làm vậy?
Mẹ Ly nắm chặt lấy tay Quỳnh Lam, mắt hướng về phía cửa sổ.
-Quỳnh Lam nghe này, con, phải cố gắng hết sức, bằng mọi cách phải cho họ thấy gia đình nhà mình không dễ để họ đè đầu cưỡi cổ được. Quỳnh Lam, có biết là công ty nhà chúng ta lớn không? Họ muốn có nó. Con phải cố gắng, hiểu không? Bố mẹ đã cố gắng cả tuổi trẻ để có được nó, đừng để người khác cướp nó.
Họ, định cướp công ty của bố mẹ Quỳnh Lam sao? Có phải Quỳnh Lam đã quá vô tâm? Đến tình hình hiện tại của gia đình thế này mà cô vẫn còn đi chơi…? Nhưng…
-Mẹ, tại sao lại muốn con ở chung với họ? Họ đâu có ưa gì con?
Mẹ Ly quay sang vuốt tóc Quỳnh Lam, thật sự mẹ không muốn làm vậy, nhưng họ sẽ không nhận bố Quân nữa, người ngoài sẽ nói gia đình Quỳnh Lam bất hiếu. Rồi không chỉ ảnh hưởng bây giờ, mà mai sau biết đây được, tương lai Quỳnh Lam nữa cơ mà? Mẹ Ly thật sự nói vì công ty cũng chỉ là một phần trăm nhỏ. Mẹ, là lo lắng cho tương lai của Quỳnh Lam.
-Quỳnh Lam, con phải hiểu, con là con gái duy nhất của bố mẹ, làm sao chúng ta có thể sống mãi được? Họ phải nhằm vào khuyết điểm của con chứ? Mà…bà nội mới mất.
Quỳnh Lam ôm chặt lấy mẹ Ly…
-Mẹ, thật sự thì chưa hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng con sẽ cố gắng, còn bố mẹ phải sống mãi với con chứ? Sao lại nói thế?
-Quỳnh Lam, cố chịu đựng chỉ một tháng thôi nhé!
-Vì bố Quân mẹ Ly, con sẽ cố gắng hết sức.
Mẹ Ly khẽ cười, Quỳnh Lam, Biết là sẽ khổ lắm, cố chịu đựng nhé.
-Mẹ! Con ngủ nhé!
Quỳnh Lam tựa đầu vào vai mẹ Ly, gục ngủ. Cô biết là trong vòng một tháng tới, sẽ chẳng có ai bên cạnh cô cả…phải tự cố gắng thôi!
Mẹ Ly vòng tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Quỳnh Lam. Con gái nhỏ, hãy vì tương lai của mình nhé…
———
Máy bay đã thông báo hạ cánh, những tiếng va đập do vali được lấy xuống, cảm giác thật ồn ào!
-Quỳnh Lam, xuống thôi.
Mẹ Ly lay nhẹ vai Quỳnh Lam, cô vẫn còn đang ngủ rất say.
-Mẹ! Sao nhanh vậy?
Mắt mở nhỏ để quen với thứ ánh sáng được hắt từ cửa sổ và đèn.
-Quỳnh Lam, nhanh lên, mọi người ra hết rồi!
Mẹ Ly kéo tay Quỳnh Lam đứng dậy, ra làm giấy tờ.
Bước ra khỏi phòng soát vé, cái lạnh buốt của xuyên vào da Quỳnh Lam làm cô khẽ run người.
Hà Nội, mùa đông lạnh dù không có tuyết. Quỳnh Lam với lấy chiếc áo khoác vắt trên nơi để tay trên vali, mặc vào, chỉ ấm lên được chút xíu.
-Mẹ, ngồi đây một lát được không?
Quỳnh Lam chỉ vào hàng ghế đông người, cô thật sự chỉ muốn thời gian trôi chậm lại. Vì sẽ rất đáng sợ khi bước vào căn nhà ấy…!
-Quỳnh Lam đói không? Con với mẹ lên ăn nhé.
Quỳnh Lam nhẹ gật đâu cười khẽ:
-Trên máy bay con cũng chưa ăn.
-Nhanh nào!
Mẹ Ly kéo lây chiếc vali, cầm tay Quỳnh Lam đi vào thang máy.
-Mẹ ơi, mẹ có ở lại với con không?
Quỳnh Lam ngước nhìn mẹ Ly hỏi.
-Ngốc này, sao mẹ biết được người ta có cho không?
Quỳnh Lam gượng cười, khuôn mặt cui xuống nhìn mũi giày, sao có thể chứ? Họ muốn tìm khuyết điểm và hành hạ Quỳnh Lam thì sao có thể để mẹ Ly ở lại chứ?
-Mẹ, con ăn cơm sườn.
Ngước mắt lên, cười tươi một cái, Quỳnh Lam, đừng để mẹ Ly lo lắng chứ? Không phải đã lớn rồi sao?