Ngôi nhà lớn với kiến trúc khá truyền thống. Như tách rời riêng biệt khỏi thế giới hiện đại.
-Mẹ, đến rồi, con bấm chuông nhé!
Quỳnh Lam đưa tay lên bấm chuông, dù đã nói chuyện ở trong máy báo nhưng vẫn phải đợi một lúc mới thấy Vương Huyền ra mở cửa.
Liếc dọc liếc ngang, cuối cùng, ánh mắt Vương Huyền trở lại nhìn mẹ Ly, cao giọng nói.
-Cô rảnh nhỉ?
Nói thật, mẹ Ly cũng chẳng ưa cái kiểu thái độ của cháu gái, gặp người lớn không chào mà như vậy. Nhưng cũng chẳng có thời gian chấp với trẻ con:
-Cô đưa Quỳnh Lam đến!
Cường Huyền vờ che miệng liếc liếc sang Quỳnh Lam nhếch mép cười rồi woa lên một tiếng:
-Không phải không có nhà nên đến đây chứ?
Quỳnh Lam chống tay vào hông, nhìn thẳng vào mặt Vương Huyền.
-Không phải nhà chị còn đòi em ở cùng sao? Hay giờ muốn em đi?
Không phải Quỳnh Lam tới đây để cho những người ở đây chà đạp. Muốn sống cùng Quỳnh Lam à? Đơn giản lắm!
Quỳnh Lam quay sang mẹ Ly cười cười, thật sự cô không muốn vì mình mà mẹ Ly khổ tâm.
-Mẹ, con tự lo được. Nhà rộng như này làm sao không có phòng cho con ở được? Mẹ cứ về Pháp ở với mẹ Ngọc một thời gian đi.
Mẹ Ly nhìn Quỳnh Lam mỉm cười:
-Để mẹ dẫn con lên phòng.
-Mẹ, không cần, con tự tìm được.
Quỳnh Lam đẩy đẩy mẹ Ly vào xe rồi nhìn sang Vương Huyền:
-Mẹ, con bảo JK rồi, anh ấy nói sẽ bảo Quang chuẩn bị.
Thật sự thì Quỳnh Lam biết, mẹ Ly chẳng biết Quang là ai, đến cả bây giờ cậu ta ở đâu Quỳnh Lam còn chẳng rõ. Chỉ biết là Nhật Minh đã chuẩn bị vé máy bay ẹ rồi.
-Quỳnh Lam, con thật sự ổn chứ?
-Mẹ lo xa rồi, con còn có chị họ giúp mà. Thôi, mẹ đi nhé!
Quỳnh Lam cúi xuống, thơm mẹ Ly một cái rồi đóng cửa xe lại.
-Bye mẹ!
Quỳnh Lam đứng vẫy vẫy cho tới khi chiếc xe chạy xa khỏi tầm mắt mới quay lại.
-Nhờ chị họ giúp đỡ!
Vương Huyền cười nhếch mép một cái.
-Tất nhiên, em họ!
——–
Quỳnh Lam bước vào nhà, chẳng có ai. Chắc đi làm hết rồi.
Vui vẻ kéo vali lên cầu thang, Quỳnh Lam đi thẳng tới phòng Vương Huyền. Tự nhiên mở cửa, tự nhiên nằm xuống chiếc giường lớn bên cạnh.
-Oa! Thoải mái quá!
Vương Huyền đi tới, nhìn thấy Quỳnh Lam tự nhiên như vậy thì gắt lên:
-Đi sang phòng khác ngay!
-Trời ơi chị họ, chị tiếp đãi với em thế sao? Ở cùng vòng thì càng thân nhau hơn chứ sao?
Quỳnh Lam vờ kêu lên, miệng vẫn còn cười cười. Thật sự thì nếu bây giờ cô về Pháp thì cũng chẳng sao. Người thiệt là đằng nội. Mẹ Ly nói cô ở đây cũng chỉ để cho họ thấy gia đình cô không dễ bắt nạt. Nên đã tới đây rồi thì họ đâu dễ dàng để cô về khi chưa tới hạn? Quỳnh Lam, hiểu chuyện nhanh thật đấy!
-Ai muốn ở cùng phòng với cái đứa ở nhờ?
Nhếch môi, Quỳnh Lam nhìn thẳng vào mặt Vương Huyền:
-Có cần biết ai mới là người ở nhờ không chị họ?
Quỳnh Lam thừa lớn để đủ hiểu cái nhà này là do trước lúc ông nội mất đã nhượng tên lại cho bố Quân. Cũng chỉ vì cái nhà này mà mọi người sống ở đây đều ghét gia đình Quỳnh Lam.
Nhưng biết sao được? Dù ở cái nhà này lâu hơn nhưng Vương Huyền cũng đâu phải chủ?
…
Giận tím mặt, Vương Huyền cũng biết cái nhà này là của ai, đành đổi chủ đề khác.
-Ừ, một con nhà quê rẻ tiền thì cuối cùng cũng bị bỏ rơi. Giám đốc JK làm sao lại để ý đến người như vậy chứ? Lại còn ra bộ thơ ngây.
Sao cơ? Nói Quỳnh Lam sao? Nhà quê rẻ tiền? Bỏ rơi? Giả bộ ngây thơ?
Quỳnh Lam nằm vắt chân lên, mở điện thoại ra chơi frutninja.
-Chị họ, em thắc mắc một điều, đầu chị chỉ để mọc tóc thôi sao?
-Mày nói gì?
Vương Huyền tức nắm chặt tay lại. Cô ta là đang cố gắng kiềm chế. Bố bảo không được động tới nó. Nếu không ngôi nhà này cũng sẽ không thuộc về gia đình Vương Huyền.
-Haiz…ở Việt Nam đâu có ít bác sĩ khám tai?
Quỳnh Lam lăn lộn từ đầu giường tới cuối giường. Đang chơ điện thoại của mẹ Ly, không biết mẹ đã tới sân bay chưa?
Con nhỏ chết tiệt. Cứ đợi đấy, rồi khi nào đừng có quỳ xuống xin Vương Huyền tha thứ!
-Thôi, em phải đi tìm trường, nghỉ học chơi với JK suốt thôi.
Quỳnh Lam ngáp dài, kéo vali của mình bên cạnh.
-Có gì tối nhớ dọn tủ nhé, tối em về phải có chỗ cho em để quần áo đấy!
Vương Huyền đằng sau giẫm mạnh chân xuống dưới đất. Thật tức điên lên! Con nhỏ đáng ghét này, mọc ở đâu ra đây?
———
Quỳnh Lam kéo vali theo, trước tiên là đi tìm trường học đã. Mà Quỳnh Lam chẳng am hiểu gì về trường học ở đây cả. Lại phải lấy điện thoại ra tìm.
Bây giờ là phải tìm trường chuyên về tiếng Pháp. Quỳnh Lam thật sự chỉ muốn trong vòng một tháng sắp tới sẽ không phải lo lắng về học nữa.
Ở trong có ghi nếu em học sinh nào có nắng khiếu về tiếng Pháp thật sự, nhà trường sẽ cho học miễn phí và sau khi tốt nghiệp sẽ đầu tư đi du học.
Bớt được một khoản. Tiếng Pháp của Quỳnh Lam có khi còn giỏi hơn những đứa học sinh người Pháp tầm tuổi.
Giờ chỉ cần tìm địa điểm này, làm một bài thi vào này, còn gì nữa nhỉ? À mua sách giáo khoa nữa!
OK! Xong rồi!
Việc này coi như xong, sau đó sẽ đi tìm việc làm thêm nữa.
——
Đứng trước cổng trường. Nói chung là khá to. Nhưng kiểu nhà hình như hơi khác lạ thì phải…
-Phòng hiệu trưởng…phòng hiệu trưởng.
Quỳnh Lam vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Cô nhóc là đáng tìm phòng hiệu trưởng. Dù trong bài thông tin về trường có bản đồ, nhưng Quỳnh Lam xem chẳng hiểu gì hết. Đành tự tìm…
-Phòng hiệu trưởng…đâu rồi? Cất đâu mà kỹ thế? Sợ cướp hay sao?
Cứ vừa ngó vừa lẩm bẩm.
-A! Đây rồi!
Quỳnh Lam vui vẻ bước vào mà quên…không gõ cửa!
-Cháu chào thầy à con chào thầy!
Thật sự là Quỳnh Lam chưa học ở Việt Nam lần nào. Xưng hô kiểu gì đây? Còn chưa ai nói cho Quỳnh Lam về vấn đề này nữa!
Thầy hiệu trưởng đang ngồi viết cái gì đó thì giật mình làm rơi cả bút:
-Em là ai?
Quỳnh Lam trợn mắt, nhì thầy chắc cũng đã hơn tuổi cả bố Quân rồi cơ mà? Sao lại em?
-Dạ, cháu muốn tới đây xin học!
-Xin học?
-Dạ!
Quỳnh Lam lấy từ trong balo ra chiếc túi mà Nhật Minh đưa cho, chỉ thấy cậu ấy nói đi xin học thì cầm theo cái này. Đưa cho thầy hiệu trưởng.
-Dạ, đây là giấy phép ạ!
-Giấy phép?
Thầy hiệu trưởng cầm lấy túi giấy, mở ra xem, một lúc khá lâu, rồi ngẩng mặt lên:
-Em mới từ quê lên à?
Quỳnh Lam ngạc nhiên:
-Sao cơ?
-Không phải trong này có ghi sao?
Chết, quên…
-À! Vâng vâng!
-Cho em làm luôn một bài kiểm tra, nếu làm đúng hết, mai em sẽ bắt đầu học! Được chứ?
-Dạ! Vâng!
Quỳnh Lam trả lời. Dù vẫn chưa quen với cách gọi mà Quỳnh Lam nghĩ nó hơi…lố lăng!
——
Ngồi đợi một lúc, cuối cùng thầy giáo mang vài tờ giấy đến. Để lên mặt bàn:
-Em có 90 phút làm bài!
Quỳnh Lam nhận lấy đề thi, đặt xuống và bắt đầu làm!
Bắt đầu cho cuộc sống mới ở Việt Nam!
Trên hè phố đông người, không khí có phần chật chội, khó chịu…
Dưới đường, làn xe chen nhau nhích từng xăng-ti-mét…những tiếng còi xe vang lên inh ỏi, thỉnh thoang ở đâu đó có người còn nói những lời không hay…để tranh đường.
Phố cổ…nơi đẹp nhất của Hà Nội đây sao?
Quỳnh Lam đi nhanh qua bậc thang ngoài của từng ngôi nhà lớn, sát nhau không còn khe hở.
Ngột ngạt…khó thở…mệt mỏi…đau đầu
Tất cả là những thứ xuất hiện trong người Quỳnh Lam lúc này.
Đến nơi này là để tìm việc làm. Quỳnh Lam muốn làm bồi bàn ở quán gà rán nào đó. Thật sự là ở Việt Nam chưa có max nên hơi buồn.
Nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh ngày nào cũng phải đi qua nơi ngột ngạt thế này thực sự khá mất công đây. Nhưng vì lương cao, Quỳnh Lam sẽ cố gắng.
Nói thật thì cũng chưa hiểu rõ cách làm việc ở Việt Nam lắm, nhưng ở Pháp Quỳnh Lam đã cùng vài đứa bạn làm tình nguyện ở một cửa hàng max nổi tiếng để chuyển tiền tới cho người nghèo. Nghĩ cửa hàng nước ngoài ở Việt Nam cũng giống ở Pháp thôi mà…
———
Đi mãi mới tới địa điểm cần tới, cửa hàng này cũng khá to. Lương cao là phải.
Mở cánh cửa kính lớn, bên trong nội thất đều theo một phong cách Châu Âu. Từ rèm cửa, bàn ghế rồi tới nơi bán bánh.
Quỳnh Lam vui vẻ đi vào, cô vừa còn nhìn thấy bảng tuyển nhân viên liền gỡ xuống. Nhân viên tốt nhất thế giới đến rồi đây! Cần gì cái bảng đấy nữa? Haha!
Nhưng đầu tiên, Quỳnh Lam muốn ăn thử trước đã, nếu ngon, vừa miệng thì Quỳnh Lam sẽ ở lại làm, tiện nếu bỏ bữa ở nhà sẽ mua đồ ăn nhanh luôn.
Đứng xếp hàng khá lâu vì có nhiều người ăn, cuối cùng, Quỳnh Lam mua một phần lớn với hai hộp gà rán cay, một chiếc bánh theo phần của Việt Nam. Chẳng chọn một chiếc bàn ở giữa hay gần cửa sổ, Quỳnh Lam đến ngồi lại bộ bàn ghế nhỏ nhất góc trong cùng. Tránh sự chú ý!
——-
Woa! Ngon lắm nha, gà rán cay cay nè, côca lạnh thêm chiếc bánh max Việt kẹp thịt. Ngon vô cùng.
Quỳnh Lam…nghiện ngay từ lần thử đầu tiên rồi! Cô không ngờ nó lại ngon tới vậy!
…
Ăn xong, vì sẽ định đi xin việc nên không dám vứt đồ lại bàn, Quỳnh Lam bê khay tới thùng xử lý, rửa tay xong xuôi rồi bắt đâu xin việc!
Quỳnh Lam tới nơi bán hàng hỏi chỗ thử việc, nhưng chẳng cần, họ đã nhận cô luôn vì quá đông khách.
Vậy có phải số Quỳnh Lam hên không? Ở quán đồ ăn nhanh này lại còn trả công theo ngày chứ. Thật chẳng còn gì hạnh phúc hơn khi một ngày đầu mà Quỳnh Lam làm được bao nhiêu thứ.
Quỳnh Lam bê đi bê lại, cầm lấy quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép, họ nói tiếng Việt, Quỳnh Lam ghi tiếng Pháp, mà hay lắm, thỉnh thoảng, Quỳnh Lam có gặp vài người Pháp, thế là cô nhóc lại có cơ hội thể hiện tài năng của mình. Thật hạnh phúc quá đi, mọi người đang nhìn cô kìa. Ngại chết mất…!
…
Cuối cùng thì cũng đã xong, tưởng dễ mà cũng mệt lắm. Đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Trong vòng thay đồ nữ, ánh đèn mờ mờ cùng tiếng nhạc nhẹ phát ra từ phía góc tường, mùi từ chiếc hộp thơm thoảng cả không gian nhỏ.
-Chết mất thôi, dù cái vé có bằng cả tuần lương của tớ thì tớ vẫn phải đi!
-Cậu đùa sao?Tiền vé tính bằng USD đó!
-Nhưng mà làm sao chịu được? Đây là lần đầu tiên anh đến Hà Nội biểu diễn đấy!
-Vậy là cậu đi sao?
-Ừ! Chắc chắn đấy!
-Thế thì mua hộ tớ một vé nhé, mai tớ đưa tiền cho!
…
Quỳnh Lam mở tủ đồ, nghe được vài câu nói của hai người ngồi ghế thay giày. Lại có cái hay à? Quỳnh Lam muốn biết:
-Xin lỗi vì đã nghe hai chị nói chuyện, nhưng thật sự muốn biết mọi người đang nói đi đâu, có thể cho em theo với được không?
Trời ơi, họ nói to thế, nghe được thì phải là lỗi của họ chứ? Quỳnh Lam đâu có cố tình?
-A! Em là nhân viên mới đến sao? Có phải người mà ban nãy ở ngoài nói chuyện với mấy người nước ngoài đúng không?
Quỳnh Lam xấu hổ trả lời, không phải cô đã nổi tiếng vậy chứ?
-Dạ? Sao chị biết ạ?
-Trời ơi, ông chủ nói sẽ trả lương của em gấp đôi nếu em làm ở đây đúng không?
-Ơ? Sao cả chuyện đấy mà chị biết hay vậy?
Quỳnh Lam khá là ngạc nhiên, không phải cô sau giờ làm đã vào phòng riêng nói chuyện với chủ nhà hàng rồi sao?
-Haiz…tất nhiên là có cách để biết rồi. Mà em nói sao? Muốn đi cùng không?
Quỳnh Lam gật đầu, cô là đang rất muốn hoà đồng cùng người Việt Nam:
-Có chứ, có chứ!
Hai người kia nhìn nhau rồi nhìn Quỳnh Lam, dơ hai tay lên xoa xoa!
Quỳnh Lam cười cười, rất vui nha, sắp được đi chơi rồi. À…
-Nhưng bao giờ hả chị?
-Ngày mai!
Cô gái vửa trả lời vừa cầm tờ tiền quạt quạt…
Quỳnh Lam vẫn chẳng để ý, tay cứ vớ lấy chiếc áo trong tủ để đồ rồi vừa cười vừa hát.
Hai cô gái thì cứ nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được ho khan:
-À, còn tiền vé ấy mà, nó hơi đắt bé ơi!
Quỳnh Lam à lên một tiếng, mỉm cười quay về phía hai cô gái kia:
-Coi như em là người mới, mời em một lần, lần sau có, em sẽ mời hai người, nhé!
-Ơ kìa, sao mà được, tiền vé bằng gần một tuần làm đó!
Quỳnh Lam vẫn cười tươi rói:
-Thôi mà, một tuần một người chỉ làm nhiều nhất bốn buổi, mà chắc gì các chị đã làm bốn buổi một tuần? Chắc chỉ bằng một hai buổi làm thôi mà.
-Nhưng mà…
Quỳnh Lam vỗ vỗ vai hai cô gái trước mặt, giả làm mặt đáng thương:
-Em thật ra cũng chưa có tiền, cũng là fan của anh ấy, mà chị em mình còn làm với nhau dài dài mà!
Quỳnh Lam nói đúng, cô là chưa có tiền. Ngày mai mới bắt đầu được nhận lương. Nhưng mà là fan của ai thì chính cô cũng không rõ…
Cô gái có dáng người thấp thấp, hơi mập chút xíu nhưng khuôn mặt khá dễ thương, lườm lườm Quỳnh Lam nói!
-Thôi được rồi, coi như nhóc còn nhỏ, hai chị sẽ góp tiền vào mua vé, nhớ phải trả đó!
Quỳnh Lam hơi cúi xuống, hôn chụt vào má của hai người đồng thời hỏi:
-Hai chị tên gì?
-Chị tên Yến!
-Chị tên Vân!
-Rất vui được làm quen nhé, em tên là Quỳnh Lam!
-Biết rồi! Mai sáu giờ tối đợi chị ở trước cửa hàng! OK?
-OK chị!
Quỳnh Lam vui vẻ trả lời, người Việt Nam tốt thật, chẳng bù cho nhà nội Quỳnh Lam.