Trong căn lớn, ánh sáng bao phủ cả không gian, từng làn gió lạnh chui từ khe cửa, lạnh.
Trên chiếc giường lớn, ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại cùng những tiếng ting ting nhỏ.
Là của Quỳnh Lam!
Đắp một chiếc chăn mỏng, Quỳnh Lam tựa đầu lên gối cao, miệng thì cười không dứt!
Vương Huyền nằm bên cạnh, tức giận, bật ngồi dậy, mắng to.
-Cô còn không định cho tôi ngủ à?
Quỳnh Lam vẫn cười không ngớt, tay vẫn ấn ấn trên màn hình điện thoại.
-Chị ngủ đi, ai cấm?
-Cô đang làm phiền tôi ngủ!
Vương Huyền tức giận, đạp tung chăn ra.
Quỳnh Lam chẳng thèm kéo chăn vào, nhún vai rồi quay mặt vào tường.
-Vậy thì chị đang làm phiền em chơi điện thoại.
Vương Huyền chịu hết nổi, nhưng tự nhiên muốn biết ai đang nói chuyện với Quỳnh Lam. Hơi liếc liếc sang…
Quỳnh Lam nhếch môi cười, đưa hẳn màn hình đến trước mặt Vương Huyền.
-Muốn đọc à?
Thật là làm cho cô ta mất mặt mà, toàn là tiếng Pháp! Ừ, dù có học trường chuyên Pháp thì Vương Huyền vẫn chẳng biết gì ngoài vài từ chào hỏ thông thường!
Quỳnh Lam cầm lại điếng thoại, cười cười:
-Không hiểu sao? Để em dịch cho nhé!
Vương Huyền đỏ mặt tức giận, nghiến chặt răng, đôi mắt một mí mở to.
Con ranh láo! Dám coi thường Vương Huyền sao? Vương Huyền đã nhịn mãi rồi…
Dơ bàn tay với những ngón tay loè loẹt sơn móng tay, nhẳm thằng tới khuôn mặt Quỳnh Lam!
Quỳnh Lam cười cười, giữ chặt tay Vương Huyền.
-Thích tát em vậy sao? Bàn tay đẹp này để vuốt má nhưng đứa giá rẻ thèm muốn thôi, chứ vuốt vào má em là sẽ đau đó!
Lại định tát sao? Cái nhà này phải nói là rất thích tát Quỳnh Lam…
Vương Huyền hạ tay xuống, đôi mắt một mí nhìn Quỳnh Lam đầy tức giận:
-Ý mày là gì?
Quỳnh Lam phủi phủi tay, cắm điện thoại vào sạc.
-Em tưởng chị giỏi tiếng Việt hơn em!
-Con ranh láo này!
Vương Huyền lại định dơ tay lên, và một lần nữa lại bị Quỳnh Lam giữ lại, đáy mắt Quỳnh Lam hiện lên thứ đe dọa rõ…
-Nhắc lại lần cuối cùng, đừng có động vào người em!
Nét sợ sệt hiện bắt đầu hiện ra trên mặt Vương Huyền, nhưng đã bị chủ nhân của nó cố giấu!
Hất tay Quỳnh Lam ra, Vương Huyền nói giọng khó chịu, nằm xuống giường kéo chăn lên!
-Đừng tưởng tôi sợ cô!
Quỳnh Lam với điện thoại đặt báo thức rồi nằm xuống, lạnh giọng:
-Đừng có làm phiền em ngủ! Hiểu tiếng Việt chứ?
Không một tiếng trả lời, cả căn phòng bị bóng tối phủ kín, hỏ nghe thấy tiếng gió mạnh bên ngoài.
——-
Nắng xuyên qua rèm cửa, xuyên vào căn phòng thứ ánh sáng dịu lạnh.
Quỳnh Lam từ nhà tắm bước ra với mái búi cao, gọn gàng xinh xắn cùng bộ đồ gọn gàng!
Cô có thói
Bước đến bên vali, lấy mấy quyển sách hôm qua mới mua được nhét hết vào balo.
Chuẩn bị đi học thôi!
Trời ơi, hồi hộp thật đó, không biết sẽ như thế nào đây?
Quỳnh Lam cầm lấy chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin. Vào Internet tìm xem học sinh Việt Nam hay ăn gì buổi sáng.
…
A! Đây rồi! Xôi nắm à? Bán ở dọc đường đi học sao?
Quỳnh Lam vui vẻ cất điện thoại vào túi váy, khoác thêm chiếc áo dạ dài, trông Quỳnh Lam chẳng khác gì barbie.
…
Đi xuống tới tầng một, thấy mọi người đang ăn sáng, Quỳnh Lam vui vẻ chào hỏi:
-Nhà mình ít người mà ăn nhiều ghê. Nhìn ai cũng đầy đặn ha!
Người đàn bà lớn tuổi, khuôn mặt mà Quỳnh Lam nhầm với người hiền đó, liếc nhìn Quỳnh Lam, rồi quay qua Vươnh Huyền.
-Đợi mẹ gọi xe tới chở con đi học!
Vương Huyền nhìn Quỳnh Lam đầy giễu cợt!
-Sáng sớm đã ở muốn ra đường sao?
Quỳnh Lam nhếch miệng cười, tay gõ gõ vào cạnh bàn rồi bước ra cửa, để lại câu nói, nhẹ bẫng…
-Em đâu giống chị?
…
Chết tiệt! Dám dùng cái thái độ đó nói chuyện với Vương Huyền sao?
-Bố! Định để nó ở đây đến bao giờ?
Người đàn ông ngồi cạnh lên tiếng, trong giọng nói có phần tức giận:
-Một tháng! Một tháng nó sẽ phải quỳ xuống chân ta mà xin ăn! Con nhãi đó thì biết làm cái gì để nuôi sống mình trong một tháng chứ?
Đôi mắt một mí sắc lẻm híp vào:
-Bố, bố không sợ bà cô kia đưa tiền cho nó sao?
-Nếu làm vậy, cái công ty đã hoàn toàn thuộc về bố!
-Bố à! Con lo lắm, bố phải nói người theo dõi nó!
Khuôn mặt người dàn không nheo lại, những vết nhăn hiện rõ trên vầng trán ngắn, đen:
-Nếu làm như vậy, sẽ mất tất cả!
Vương Huyền càng năn nỉ:
-Bố, làm sao họ biết chứ?
-Huyền, nếu làm như vậy, chaecs chắn công ty đó sẽ không thuộc về bố con mình! Bố buộc phải nghĩ cách khác!
-Nghĩ nhanh lên bố, tống con ranh đấy đi ngày nào rảnh nợ ngày đó!
Chiếc xe sang trọng lướt chậm trên làn đường thủ đô rộng lớn.
Câu chuyện bắt đầu!
Trên con đường buổi sáng trong xanh, thoáng mát, có một chút gì đó yên tĩnh, nói chung là cảm thấy thoải mái lắm!
Quỳnh Lam lượn hết phố này sang phố khác để tìm một thứ!
Thật may mắn là hôm nay vẫn sớm!
Vừa nhìn hình ảnh trên tay, Quỳnh Lam vừa ngó xung quanh!
Bắt buộc phải tìm được cái đó…
…
A! Kia rồi! Vậy ra Quỳnh Lam mất công rồi. Ở cách trường Quỳnh Lam học chỉ một đoạn.
Quỳnh Lam xách lại balo rồi chạy nhanh tới:
-Cô ơi! Cô bán xôi à?
Thấy người bán hàng vui vẻ mỉm cười gật đầu, Quỳnh Lam lại nhìn quay chiếc gánh nhỏ, ủ trong chiếc khăn là nồi xôi đỗ thơm phức…
Quỳnh Lam hơi nhăn mặt, một mình cô sao ăn nồi này được?
-Cô, cái xôi này mua sao?
Cô bán hàng lắc đầu cười cười:
-Gói vào túi, cháu mua bao nhiêu tiền?
-Cô ơi…thường thì cô bán ọi người bao nhiêu?
-hai nghìn, năm nghìn, thi thoảng cũng có người mua mười nghìn.
Quỳnh Lam cười cười…nghĩ sao mọi người mua ít vậy, ăn làm sao?
-Cô ơi! Bán cho cháu năm mươi nghìn!
Chỉ thấy cô bán hàng nhìn Quỳnh Lam ngạc nhiên:
-Cháu mua cho ai ăn nữa sao?
Quỳnh Lam lắc lắc đầu:
-Không, một mình cháu thôi!
Cô bán hàng cười cười:
-Cái con bé này, năm mươi nghìn là nửa nồi của cô rồi!
Quỳnh Lam ngạc nhiên, cả nồi xôi thơm phức này mà sao rẻ vậy?
-Thế năm nghìn là khoảng bao nhiêu?
Xúc vài thìa xôi nóng hổi vào chiếc túi, rồi đưa cho Quỳnh Lam!
Trời! Quỳnh Lam biết, biết tiền ở Việt Nam có giá vô cùng, cả buổi tối hôm qua bê đi bê lại cô mới được có hai trăm nghìn.
Nhưng đâu nghĩ tiền lại có giá lớn với cả thức ăn vậy?
Tiền chăm lúa…tiền gặt lúa…tiền làm ra gạo…tiền nước nấu xôi…tiền bếp…tiền công…
Vậy mà…
Quỳnh Lam nhìn cô bán hàng, cả buổi sáng ngồi ở đường, bụi bẩn, mà lạnh như vậy. Nếu cô ấy mà ở Pháp, thật không biết cái túi xôi kia bao nhiêu tiền. Thật là cảm thấy thương quá đi!
-Cô ơi, bán cho cháu hai túi năm nghìn.
Tự hứa với bản thân, trong thời gian sống ở đây, ngày nào cũng phải tới ăn xôi của cô mới được!
-Mua nhiều vậy có ăn hết không? Công tôi nấu từ sáng sớm mà vứt thùng rác là không có được đâu.
-Cô yên tâm mà, cháu ăn cả buổi trưa nữa!
Cô bán hàng lắc đầu:
- Bọn trẻ bây giờ phí phạn lắm, chẳng tiếc công bố mẹ. Cứ mua chất đầy ra đấy rồi lại vứt đi!
-Cô yên tâm mà, cháu hứa đó.
Quỳnh Lam thấy khá dễ chịu, khó có thể nghĩ rằng Quỳnh Lam lại quý người mới gặp lần đầu hơn người nhà.
-Con bé này…
Quỳnh Lam nhìn lại chiếc đồng hồ nhỏ đeo trên balo, vội vàng:
-Cô nhanh nhanh đi, muộn giờ rồi.
Cô bán hàng lắc đầu, gói hai túi xôi vào rồi đưa cho Quỳnh Lam. Mùi thơm phức à.
…
Bước vào trường, thật ồn ào nha.
Cả sân trường thật vui vẻ với tiếng cười.
Mà hình như Vương Huyền cũng học ở đây?
Thôi, mặc kệ. Giờ Quỳnh Lam phải lên phòng hiệu trưởng nhận lớp.
…
Tiếng trống vang lên một hồi.
Hay thật đấy, bên Pháp chỉ có tiếng chuông reng thôi.
Nhưng mà không phải vào lớp à? Sao mọi người lại ra hết sân trường đứng thế kia? Tập thể dục buổi sáng?
Quỳnh Lam từ tầng bốn ngó ngó xuống, trên mỗi hàng còn có người cầm cả bảng tên lớp kìa.
Đỡ phải tìm nhiều, Quỳnh Lam đi xuống đứng cuối hàng lớp 11-1.
Tò mò vô cùng, Quỳnh Lam còn đang muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo đây?
Đầu tiên là nhạc…mọi người hát bài gì đó mà Quỳnh Lam thật sự không nghe rõ vì hơi ầm!
Tiếp tục là cùng ngồi xuống ghế. Ngồi và nghe thầy hiệu trưởng nói.
Hay thật, còn có vài người lên nhận cái gì đó.
Thật sự là Quỳnh Lam chẳng hiểu gì hết…tò mò quá…