Trong căn phòng kính lớn, ánh đèn chỉ một màu sáng trắng.
Những bức hình chữ xuôi ngược, to nhỏ được gắn đều đặn lên những ánh đèn vuông nổi bật trong không gian!
-Trái ạ!
-À không, không. Trên chứ!
Quỳnh Lam đứng cách xa bảng đo mắt khá xa, lấy miếng che mắt đưa lên ắt phải…
-Cháu, đang trêu chú à?
Người mặc đồ bác sĩ xanh, đứng bên cạnh chiếc bàn, cầm chiếc gậy gỗ nhỏ, chỉ chỉ vào bức hình…vô nghĩa!
Quỳnh Lam khá bực mình, chủ thì chỉ cái chữ bé tí thế, ai mà nhìn được? Chỉ cái chữ to to bên trai đấy, có phải được Quỳnh Lam quý hơn không?
-Chú muốn mắt cháu lòi ra thế nào nữa?
Quỳnh Lam bỏ quyển sách ra nói, thật không nhìn thấy gì mà.
-Ơ, cái con bé này, cháu đi khám mắt hay đi cãi nhau với bác sỹ?
Quỳnh Lam bực mình. Chẳng lẽ lại bỏ về? Tiền cũng trả cho người ta rồi, mà hôm nay còn xin cửa hàng đưa trước tiền làm hôm nay.
Thật là tức chết mà, làm sao có thể để mất tiền dễ dàng như vậy được?
-Chú à, nhỏ thế sao cháu nhìn được? Đổi mắt nhé!
Haiz…cứ được hai chữ lại đòi đổi mắt, bao giờ mới xong đây?
-Không, tôi không khám nữa, còn bao nhiêu người đợi cơ mà?
-Chú à, cháu đã trả tiền bệnh viện rồi mà, không khám mai cháu sao đi học?
Quỳnh Lam cũng chẳng muốn khám. Nhưng mà không lẽ cho tiền người người ta trong khi mình đang đói? Nhớ không nhầm là cuộc sống chưa đảo lộn.
-Nhanh lên, lần này tôi chỉ mà đòi chuyển mắt thì ất tiền luôn!
Hứ! Ai thèm đổi nữa? Để mất tiền à?
-Phải…trái…trên…dưới…
Quỳnh Lam ngoan ngoãn căng mắt nhìn những chữ nhỏ xíu.
Mà nói chung thì toáng nói lung tung, Quỳnh Lam đâu có nhìn đấy gì?
Bác sĩ lắc đầu, mệt với con bé này thật, vật vã hơn một tiếng đồng hồ mới ngoan ngoãn nghe lời. Lớn rồi mà tính như trẻ con vậy. Đòi hỏi hết cái này tới cái kia.
Ai lại đi cắt kính đòi bác sĩ nhắc xem chữ quay về hướng nào, rồi cầm nhầm kính của người ta đi lồng vào gọng của kình rồi cứ chê bé…thật hết biết mà!
-Mệt với cô lắm cơ, cầm lấy thuốc nhỏ mắt, buổi tối trước khi đi ngủ thì tra vào!
Quỳnh Lam ngạc nhiên, tra gì? Chẳng lẽ Quỳnh Lam còn không hiểu từ thuốc nhỏ mắt hay sao mà còn bắt tra từ điển trước khi đi ngủ?
-Tra gì hả chú?
-Chúa ơi, thật là biết trêu người mà, tôi bảo là mỗi tối trước khi đi ngủ thì đổ một giọt cái cô đang cầm trên tay ấy, tra vào mắt!
Bác sỹ xoa trán, thật là…
Quỳnh Lam cười cười, nhìn bác sỹ.
-Oa, chú theo đạo chúa à?
-Thôi, chúa hay Phật gì tôi không biết, về đi nhanh lên!
-Để tư từ nào, cháu còn phải cất đồ chứ?
-Nhanh lên, người khác còn vào!
Còn biết bao nhiêu người ngoài kia đang đợi mà cứ đủng đỉnh mở khoá lấy đồ, nhìn cái dáng kia thật muốn đánh ột cái mà.
Quỳnh Lam bị đẩy thẳng ra ngoài sau khi cầm chiếc khăn len trên tay. Không phải chứ? Cô còn chưa đeo xong cơ mà? Nhớ đó, lần sau không thèm vào nữa!
…
Đi về cửa hàng, nếu hai người cùng làm có thể kiếm thêm chút tiền, hôm nay hai người kia đã đi mua vé rồi, thật là, không biết người ta đẹp thế nào mà hâm mộ quá sức vậy chứ?
Trời ơi, nếu mà biết JK thì sao? Thật sự là không dám nghĩ đâu. Vậy nên bây giờ mà gặp Nhật Minh, Quỳnh Lam nếu không muốn có người khác chen giữa thì phải giữ bí mật. Ôi! Thật là càng nghĩ càng tức mà, đang tự nhiên thì bới chuyện ra để nghĩ thế chứ?
…
Bước vào cửa hàng, khá là đông khách nha, hai người thì sao mà đủ được? Haha, lại kiếm thêm được chút chút rồi.
.
Quỳnh Lam lên phòng của ông chủ, cố gắng xin thêm để làm:
-Ông ơi,dưới kia đông lắm, cháu sợ hai người làm không xong, hì!
Người đàn ông nhìn tuổi đã khá cao, ngồi tính tính cái gì đó trên một tờ giấy, ngẩng đầu lên nhìn Quỳnh Lam:
-Cái con bé này, lại thiếu tiền nữa à? Không phải thằng nhóc kia đang làm thay cháu sao? Ta thấy nó cũng được đó!
-Ông à, được thì ông phải tăng lương đi, đông thế kia cơ mà?
-Hôm nào đi làm mà cũng nghĩ tới chuyện tăng lương cho cháu thôi thì ta cũng sạt nghiệp!
-Thôi mà, cháu sẽ chăm chỉ làm!
-Được rồi, ta có điều này, nếu cháu đồng ý, ta sẽ tăng lương cho cháu thêm một phần năm!
À! Hiểu rồi, kiểu này giống trong phim đây mà, vậy thì đòi hơn đi.
-Một phần năm là bao nhiêu? Ít quá!
-Một phần tư!
-Thôi, cháu đi chơi tiếp đây!
-Được rồi được rồi,thua rồi, tăng gấp đôi, được chưa?
Biết mà, phim thì phim chứ cũng lấy từ thực tế ra hết.
-Sao, có chuyện gì ạ?
Người đàn ông lắc đầu nhìn Quỳnh Lam, cái con bé này…
-Nếu đồng ý cho thằng nhóc kia với cháu gái ta, ta sẽ tăng gấp đôi tiền!
Cái gì thế? Đây có phải là cuộc giao đổi người giá rẻ không? Không phải là tổ chức buôn người đấy chứ?
Quỳnh Lam lắp bắp, thực sự thì chính cô cũng đang sợ…bị bắt cóc!
-Ông…ông định làm gì?
Người đàn ông ngạc nhiên, không phải ông đã nói rõ lý do rồi sao?
-Thằng nhóc dưới tầng, ta muốn nó làm cháu rể ta!
Cái…cái gì? Ôi trời ơi, Quỳnh Lam cười lớn. Vậy là hiểu nhầm ý của ông rồi, à, mà đây theo tên gọi cổ là gì nhỉ?
…A! Là mai mối!
Quỳnh Lam thấy thú vị vô cùng, không ngờ có ngày lại có người mời cô làm mối…
Nhưng có hơi do dự, nếu mà tên nhóc kia có người yêu thì sao? Chẳng lẽ lại là cái gai ngáng đường hạnh phúc của người ta?
Thật sự là không nên nha!
-Ông à, nếu mà hôm nay cho cháu làm việc, cháu sẽ hỏi thêm cho!
Quỳnh Lam sống về lợi ích, tạm thời là tốt cho cả đôi!
-Con bé này, cũng khôn vừa thôi chứ.
-Thôi, cháu đi làm đây!
…
Quỳnh Lam xuống phòng để đồ, vừa mở cửa…
-Ưm…ưm…thả…
Giẫy dụa, có bàn tay đang bịp miệng Quỳnh Lam lại!
Cảm giác sợ hãi dấng lên, Quỳnh Lam còn không đủ sức để có thể cắn vào bàn tay kia được.
thichtruyen.vn
Đèn típ vàng chiếu sáng cả căn phòng để đồ. Tiếng nhạc lúc nào cũng nhẹ nhàng phát ra từ đâu đó. Mùi thơm dịu của nước thơm thoảng cả không gian.
-Nhật Minh, cậu muốn dọa chết tớ sao?
Nhật Minh vắt chân lên ghế ngồi, nhún vai.
-Cũng có thể!
Ôi trời…Nhật Minh thích trêu Quỳnh Lam từ bao giờ hả? Trẻ con hết sức!
-Cậu bảo mai tới cơ mà?
-Tớ cũng không nói hôm nay không thể tới!
Nhật Minh cúi xuống cắn vào môi Quỳnh Lam:
-Muốn đi ăn không?
Đi ăn? Vừa không phải Quỳnh Lam mới xin làm thêm sao?
Quỳnh Lam chu môi, Nhật Minh chẳng chọn đúng giờ gì hết!
-Nhưng phải làm thêm hai giờ nữa!
Nhật Minh cau mày, cứ đến là Quỳnh Lam nói đi làm thêm. Bực mình thật mà.
Cúi xuống bế Quỳnh Lam lên, Nhật Minh tiện chân đá cái lọ thơm dưới ghế làm đổ hết nước ra, mùi trở lên mạnh, không dịu nhẹ nữa.
Nhật Minh không chỉ đe dọa Quỳnh Lam mà còn là đồ phá hoại!
-Nhật Minh, thả tớ xuống!
Quỳnh Lam giẫy dụa, đạp lung tung!
Nhật Minh cười ranh ma:
-Cậu không muốn ai biết về tớ đúng không?
Quỳnh Lam xanh mặt, không phải Nhật Minh không ở cạnh mà cũng có thể đọc suy nghĩ của Quỳnh Lam chứ?
-Nhật Minh, ai nói vậy?
Quỳnh Lam chu môi, cúi đầu vào lồng ngực rắn chắc!
Nhật Minh lắc đầu, Quỳnh Lam trẻ con hết sức, còn xấu hổ cái gì chứ?
…
Trong góc nhỏ, cạnh chiếc chậu cây lớn, Quỳnh Lam ngồi cố che đi mặt của Nhật Minh rồi đọc nhanh đồ cho chị Vân.
-Hai hộp gà cay, ba hộp khoai tây cỡ lớn, một coca một pepsi cũng cỡ lớn, à, thêm cả bánh cuộn nữa nhé, hai cái!
Chị Vân tròn mắt nhìn Quỳnh Lam, nó giàu như thế mà sao vẫn đòi cô phải mua vé?
Quỳnh Lam nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của chị Vân, nhăn mặt nói:
-Hôm nay bạn em mời, hì hì, hôm nay em cũng là khách luôn.
À, thì ra là bạn mời, chứ tưởng ăn mảnh mà không mua vé thì đứng trách chị Vân nhé.
…
-Phù!
Quỳnh Lam thở phào sau khi chị Vân đã đi vào trong, quay lại nhìn Nhật Minh.
-Nhật Minh, biết là cậu rất nhớ tớ…
Chưa nói hết câu, Nhật Minh lại cúi xuống sát gần vào môi Quỳnh Lam…rồi hít hít…
-Á! Nhật Minh! Cậu làm gì thế?
Nhật Minh nhún vai:
-Ngửi!
Quỳnh Lam tức giânh đã mạnh vào chân Nhật Minh:
-Đáng ghét, cậu ngửi cái gì cơ chứ?
-Mùi sữa? Thơm lắm!
Quỳnh Lam mặt đỏ bừng, ở đây là đâu mà cái tên đáng ghét kia có thể tự nhiên như thế chứ?
Haiz…còn biết đỏ mặt sao?
Nhật Minh lắc đầu rồi gọi điện cho Quang.
-Cho cậu ba giây!
Ngắn gọn, súc tích, đủ nghĩa là cách nói của Nhật Minh đối với Quang!
…
Quỳnh Lam tròn mắt cái thăng nhóc hay bắt mình gọi anh đó khoảng năm giây sau chạy thục mạng tới, chống tay xuống bàn thở hổn hển.
Nhật Minh đúng là biết giết người!
-Ê, nhóc từ đâu tới đó.
Quỳnh Lam hất hàm về phía Quang sau vài suy nghĩ khá hay.
Nhật Minh nhếch mép cười:
-Đã xuống làm nhóc từ bao giờ thế?
-Hứ? Nhóc nhà anh không nghe lời!
Quang liếc Quỳnh Lam một cái rồi quay sang Nhật Minh:
-Có chuyện gì thế?
Nhận được là cái nhún vai cùng lời nói dửng dưng:
-Muốn hỏi cậu ở đâu?
Quang tức tới tím mặt, thật sự là không còn lời gì để nói nữa!
Quỳnh Lam che miệng…cười lớn, có người sợ chạy hết sức tới đây lại được nhận câu nói hết sức quan tâm!
-Nhật Minh, không phải vô tình thế chứ?
Nhật Minh nhếch môi cười:
-Quang, quá ngây thơ!
-Haha…thật sự tớ không thể nhịn cười được nữa!
Quỳnh Lam cười lớn,Nhưng thật sự thì nhìn mặt Quang bây giơ thì ai mà không cười cho được?
Tưởng tượng xem, mặc bộ vest mà lại đội mũ và đeo tạp dề đỏ có quảng cáo của KFC, rồi khuôn mặt nhăn như…khỉ ăn ớt vậy. Cái tóc trước mái thì rối tung do chạy quá nhanh.
-Quang, hết giờ làm rồi!
Quang nghe thấy thì mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
-Vậy là tôi được về sao?
Nhật Minh vắt chân lên nhau, bình thản nhìn lên khuôn mặt vui mừng kia:
-Tôi nói cho cậu về sao?
-Nhật Minh, anh có biết là tôi còn chưa bao giờ động vào mấy công việc này không?
-Không phải vừa mới động sao?
Quang hết đường nói:
-Nhật Minh, tôi thật sự không thể cãi lý với anh được, mẹ tôi gọi rồi!
-Quang, bắt lấy.
Nhật Minh ném chiếc chìa khoá xe về phía Quang, ra lệnh thứ hai:
-Ra ngoài trông xe!
Trời ơi! Thật là tức chết mà, nếu đó không phải là Nhật Minh thì chắc đã đi bệnh viện từ lâu rồi. Có phải sọ Quang không có việc gì làm nên quan tâm kiếm việc không?
-Nhật Minh, cậu phải hiểu là mẹ…
Chưa nói hết câu…
-Cho cậu một giây để cách xa tôi năm mét!
Quang đến là chết với con người này, thật là không còn gì có thể nói với con người vô tình vô lý hết sức đó!
…
Quỳnh Lam ngồi cạnh, chỉ bịt miệng cười rồi vờ mở điện thoại ra chơi fruitninja…
Nhật Minh, cậu ấy thật sự có rảnh việc tới vậy không?