Bên trong nhà tắm, ánh đèn vàng mờ bao trùm cả khoảng không gian nhỏ. Cái khí ấm ấm, cùng làn khói mỏng tang bốc lên từ bồn nước nóng mới, cảm giác thật thoải mái dau hơn một giờ bị tra tấn!
Quỳnh Lam ngồi trên thành bồn, cầm chiếc áo sơ mi, liếc liếc ra phía cửa. Thật là…sao Nhật Minh có thể đưa cho Quỳnh Lam cái loại áo này chứ? Lại định ý đồ đen tối sao?
Tạm tắt nước, Quỳnh Lam nói to:
-Nhật Minh! Không còn bộ quần áo nào khác sao? Mà…cậu còn quên vài thứ!
…
Ngồi lên chiếc lớn ngoài phòng bếp, mắt lướt nhanh qua màn hình máy tính, tay thì không ngừng nghỉ ký lên những tờ giấy chi chít chữ, Nhật Minh bâng quơ:
-Mặc lại đồ lót cũ đi!
Quỳnh Lam nghe thấy vậy đỏ mặt…cái gì mà mặc lại đồ lót cũ chứ? Nhật Minh, sao có thể nói thẳng ra như vậy chứ?
-Nhật Minh, cậu không thấy cái áo sơ mi này mỏng quá sao? Thật sự là không còn cái nào khác sao? Lúc này mặc bộ này không tiện đâu!
Nhật Minh nhếch môi cười, ánh mắt hiện lên sự ranh ma:
-Sao mà không tiện chứ? Tớ thấy mẹ làm vậy cũng đúng, chính ta không sớm hì muộn cũng có con thôi!
Quỳnh Lam cầm chiếc áo sơ mi mà mặt đỏ rực:
-Nhật Minh, ai nói sẽ lấy cậu mà có con?
Điệu cười của Nhật Minh càng thêm sâu, tay thoát ra khỏi bàn phím di lên con chuột ảo:
-Đâu phải cứ lấy nhau mới có thể có con?
-Nhật Minh, tên đáng ghét kia, cậu là có ý gì?
-Cậu tốt nhất đừng lên gọi bố đứa con của cậu là đồ đáng ghét, chúng sẽ giận cận lắm nha!
Quỳnh Lam tức điên lên, ném cái áo lên giá, tay với lấy lọ sữa tắm bóp lấy bóp để, cho đến khi lượng sữa trong lọ đều nằm dưới đáy bể mới thẳng tay quẳng chiếc lọ đó xuống đất.
Nhật Minh nói thế là ý gì chứ? Cậu ấy cho rằng ngoài cậu ấy ra thì không ai dám lấy Quỳnh Lam sao? Hứ! Đó chỉ là không thích thôi! Cứ đợi đó, ở trường, Quỳnh Lam cũng đã nhìn thấy mấy anh đẹp trai rồi, lúc đó thì đừng có cầu xin cô quay về!
——-
-Mạnh à, ba em nói sẽ cho em về Việt Nam đó, hình như là hai tuần!
Bảo Vy khoác lấy tay anh Mạnh lắc lắc…
-Thôi đi cô, biết nhà cô có điều kiện, không phải khoe.
Anh Mạnh đẩy tay Bảo Vy ra, cứ nói là về bao nhiêu lần nhưng đâu có về? Hay là lại ngồi bẹp dí trong phòng vì dị ứng thời tiết?
-Anh thôi đi! Em nói thế là muốn rủ anh về cùng đó. Về nghỉ đông đó! Ba em là đã giao em cho anh, anh đương nhiên phải có trách nhiệm.
-Cái gì? Ba em giao em cho anh bao giờ mà anh không biết nhỉ?
-Mạnh! Em không đùa đâu đồ chuối!
-Này, đừng có gọi anh cái kiểu đó, anh hết tiền rồi, mẹ Ngọc giờ bắt anh đi làm, tiền ăn còn không đủ lấy đâu ra tiền đi chơi với em?
Bảo Vy hất mặt, kéo dài lời nói:
-Không có tiền mà lúc nào cũng đi với em da trắng mũi cao!
-Đấy là chuyện khác, đừng có lôi kéo vào chuyện này.
-Đúng rồi, sao tự nhiên em phải rủ anh đi nhỉ? Dù sao còn thừa một vé đi về thì sẽ để lại ấy đứa trong lớp!
Bảo Vy ngúng nguẩy định bỏ đi, thì bị anh Mạnh giữ tay lại:
-Em nói gì? Thừa vé sao?
-Chỗ ba em làm người ta tặng miễn phí hai vé cho gia đình, còn ba em là đi có công chuyện, không mất tiền.
-Vậy bác gái không đi sao?
-Mẹ em nói rủ anh cùng đi, mà anh không muốn đi cũng chẳng sao.
Anh Mạnh nhăn mặt, dù gì cũng miễn phí, anh tới Việt Nam xem Quỳnh Lam thế nào nữa, thấy mẹ Ly nói khá nặng đó, nếu không có cái vé thì thì chắc nghỉ đông anh đi làm thêm để kiếm cái vé máy bay mất!
-Được rồi, để nh về hỏi mẹ Ngọc đã!
-Hứa đấy, em còn phải về Việt Nam gặp Nhật Minh nữa.
Bảo Vy chảy ra xa rồi đột nhiên quay lại hét lên.
Nhật Minh Nhật Minh! Suốt ngày Nhật Minh!
Dưới ánh đèn vàng mờ, chung quanh chỉ toàn mùi của nước thơm và sữa tắm. Hơi nước phủ đầy chiếc gương lớn mờ mờ, duy chỉ có góc lớn ở giữa là được lau thành hình tròn rõ kéo xuống gần đáy.
Quỳnh Lam hơi kiễng kiễng lên, quay quay lưng về phía gương nhưng mặt vẫn nhìn vào đó, cố gắng kéo cho cái áo vừa mỏng vừa ngắn này dài thêm chút xíu. Thật là…lúc chưa mặc nhìn cũng đâu tới nỗi ngắn, bây giờ mặc vào rồi chỉ qua đùi một chút xíu.
Ừ! Biết là Quỳnh Lam quen Nhật Minh lâu rồi, mặc thế này cũng Bình thường thôi, nhưng mà…trong cái lúc như vậy thật không hợp. Mà mấy cái phụ kiện che chắn bên trong của cô cũng vì cái áo mỏng dính này mà lỗ ra hết…
-Quỳnh Lam, xong chưa? Tớ đói!
Nhật Minh đi ngang qua, cậu cũng phải tắm mà đâu đến nỗi lâu như Quỳnh Lam? Lại định làm gì mờ ám trong đó à?
Giật mình, đánh rơi chiếc lược xuống đất cốp một cát khá lớn, mặt Quỳnh Lam chẳng biết sao đỏ ửng lên:
-Đợi một chút…
-Nhanh lên, tớ đói lắm.
-Đồ ăn ở bàn đó, cậu ăn đi!
-Muốn cùng ăn!
Để lại một câu, Nhật Minh đóng cửa phòng lại, ra bếp ngồi đợi Quỳnh Lam.
Nhóc này, nước hoa đã hết tác dụng rồi, còn xấu hổ cái gì chứ?
—–
Tiếng cửa nhà tắm bật mở. Quỳnh Lam ngó ngó xung quanh, trên người ngoài chiếc áo sơ mi mỏng ra thì còn quấn thêm chiếc **** tắm lớn!
-Quỳnh Lam, nhìn gì vậy?
Nhật Minh từ sau cửa cười ranh ma, đi tới gần, cảm giác hết sức nhanh nhẹn!
Quỳnh Lam giật mình, đánh rơi luôn chiếc khăn tắm lớn,khuôn mặt lập tức chuyển sang màu hồng, lắp bắp:
-Này…sao…sao tự dưng đứng…trước cửa nhà…tắm?
Nhật Minh dần dần dồn Quỳnh Lam vào sát tường,mắt liếc xuống khuôn mặt ửng đỏ, nụ cười càng trở lên sâu hơn:
-Quỳnh Lam, cậu mặc cái này đẹp đó chứ? Khoác khăn lên làm gì?
Quỳnh Lam lùi dần lại về phía tường, tay chắn trước ngực:
-Nhật Minh, cậu…định làm gì?
Cô nhóc này thật là, nếu muốn làm gì thì sao phải đợi lúc này? Vừa ở trong phòng tối còn không…
Nhật Minh cúi sát xuống mắt Quỳnh Lam, mang thứ giọng vô cùng đen tối…
-Làm gì? Cậu nghĩ người lớn có thể làm gì?
-Người lớn…người lớn…đi làm kiếm tiền!
-Vậy cậu đi làm kiếm tiền chưa?
Nhật Minh lại đi gần sát lại, giống như trong phim thì hai nay chàng trai sẽ chống ở tưởng để cô gái ở giữa, nhưng sao? Nhật Minh hai tay vẫn con đang đút túi quần…
Quỳnh Lam nhắm chặt mắt, hai tay giữ khư khư chiếc khăn tắm trước ngực:
-Nhật Minh, tớ vẫn là trẻ con, đừng làm việc đó.
Phì…Nhật Minh người thành tiếng, đứng dậy xoa xoa tay vào đầu Quỳnh Lam:
-Thứ mà chỉ có người lớn làm được là…
Quỳnh Lam ngước ánh mắt lên nhìn Nhật Minh, có chút tò mò nhưng cũng đang vô cùng xấu hổ:
Nhật Minh cúi xuống cắn nhẹ vào môi Quỳnh Lam:
-Đến khi cậu mười tám tuổi, tớ sẽ nói cho cậu!
Mặt Quỳnh Lam đỏ ửng…Nhật Minh nói thế là có ý gì? Còn hai ngày nữa…không phải chứ?
Quỳnh Lam khẽ ho nhẹ, sao dạo này đầu óc cô có thể nghĩ ra mấy cái thứ đó chứ? Thật đen tối quá thể!
Dưới ánh đèn đường nhỏ, mờ mịt, từng cơn gió mùa đông lạnh thổi buốt cả da thịt. Không khó để có thể nhìn ra ánh ánh sáng nhất từ chiếc xe thể thao đỏ…
-Nhật Minh…cậu đã làm mất buổi xem ca nhạc của tớ!
Quỳnh Lam chu môi quay nhìn đèn đường qua kính. Hờn trách Nhật Minh, đúng rồi, vì ai mà như vậy chứ? Đã không được xem mà cũng mất tiền…
Nhật Minh tăng nhiệt độ máy sưởi, cúi xuống lấy chiếc laptop dưới chân, bình thản mở lên rồi bâng quơ như việc đó chẳng có liên quan gì tới mình hết…
-Vậy sao?
Quỳnh Lam sửa lại chiếc cặp sách, lấy từ trong ra chiếc điện thoại cho vào chiếc quần bò mới mua…
-Còn hỏi? Cậu phải đền lại cho tớ cái gì đi chứ?
Nhật Minh nhún vai, mắt vẫn không chịu dời khỏi màn hình sáng, chỉ ghế nằm ra, đôi chân dài đặt lên tay lái, tay vẫn gõ liên tục vào bàn phím tạo nên những tiếng cách cách khá hay.
-Thái độ đó là sao? Cậu định thế nào?
Quỳnh Lam hất hất mặt về phía Nhật Minh, sao có thể đề cái tên lắm tiền này bóc lột sức lao động của người khác thế chứ?
Nhóc này, giờ định giở cái giọng gì đây? Thật hết biết mà…
Màu đen trong mắt Nhật Minh hiện lên vẻ khác thường nhìn qua Quỳnh Lam:
-Tớ nghĩ chúng ta dùng lọ nước hoa của mẹ một lần nữa cũng không sao…
Quỳnh Lam đỏ mặt, cái tên này, sao lại muốn dùng cái lọ nước hoa người lớn đó chứ?
-Nhật Minh, cậu đùa gì thế?
Nhếch nhẹ đôi môi mỏng, Nhật Minh lại nhìn vào màn hình sáng, tay không ngừng di chuyển trên chuột ảo, giọng nói có phần nhẹ nhàng, khó đoán…
-Cậu nghĩ tớ đùa sao? Thử một lần làm người lớn đi!
Ôi trời, cậu ấy đang nghĩ cái gì vậy? Xem cái giọng nói kìa…như vậy là ý gì? Quỳnh Lam còn chưa tới tuổi làm người lớn đó nhé!
Khuôn mặt đỏ ửng, nhiệt độ trong xe dường như tăng cao, Quỳnh Lam phải với tay giảm không khí nóng tràn đến!
-Nhật Minh, cậu đưa tớ tới đây làm gì?
Một câu trả lời vô cùng liên quan của con người chăm chỉ kia vang lên:
-Tớ lạnh!
Rồi Nhật Minh tự nhiên lại xoay lại nhiệt độ cũ, khí ấm tràn về!
-Nhưng tớ nóng!
Quỳnh Lam lại xoay lại…
-Đúng rồi, cậu nóng!
Nhật Minh đột nhiên quay hẳn người, trán chạm với trán Quỳnh Lam, nhẹ vô cùng nói:
-Vậy cởi áo ra đi…
Nóng…cái khí nóng nó tràn vào trong từng dây thần kinh của Quỳnh Lam, tạo lên phản ứng như núi nửa, khuôn mặt bỗng đỏ ửng hẳn lên…
Nhật Minh, cậu ấy nói thế là có ý gì? Không phải câu trước nói muốn làm người lớn là làm luôn đấy chứ?
Che hai tay trước ngực, Quỳnh Lam ra vẻ đề phòng:
-Này, muốn làm gì vậy?
Ghé sát miệng vào tai Quỳnh Lam, Nhật Minh thì thầm,nhỏ, kích thích đến tế bào thần kinh của Quỳnh Lam
-Đến nhà cậu rồi, xuống đi!
Quỳnh Lam tức đỏ mặt, lần này là tức nhé, không phải xấu hổ, ngước lên cắn vào má Nhật Minh:
-Thù thì phải trả, nhưng đền thì vẫn phải đền!