Chiếc xe thể thao đen đi chậm trên còn đường ngoại ô rộng lớn, cảnh tượng bên ngoài cửa kính là cả một rừng câu thông bị bao phủ bởi tuyết trắng cuối đông…
Trong xe, cô nhóc nhỏ mặc áo ngủ trắng bên trong, khoác ngoài chiếc áo khoác bông hồng hồng, được đắp bởi chiếc chăn dày ấm áp, đang yếu ớt hà hơi lên kính, rồi viết những nét chữ nguệch ngoạc.
-Nhật Minh, tuyết nhiều thật đó, nhưng, hay khi nào tới Nga đi! Chắc tới đất nước lạnh như thế vào mùa đông chắc cảm giác không tồi đâu!
Nhật Minh lắc nhẹ đầu, cố đi xe thật chậm, để cô nhóc không cảm thấy chóng mặt. Haiz…đúng là tính nết từ lúc sinh ra đã vậy rồi mà, dù có thế nào cũng không thay đổi được!
-Quỳnh Lam, xem một chút nữa rồi về nhé!
Giọng nói của Nhật Minh vô cùng ôn nhu, dịu dàng.
Quỳnh Lam nghe thấy vậy thì hứ lên một tiếng, quay mặt ra cửa sổ…
Nhật Minh đáng ghét này, cuối cùng những lời nói đó là thật hay giả chứ? Không phải đã nói nếu Quỳnh Lam tỉnh lại chắc chắn sẽ không để lỡ cơ hội mà cầu hôn cô sao? Đây! Thời gian đây, không gian đây, sao không cầu hôn luôn cho rồi?
-Quỳnh Lam! Nghe tớ nói chứ?
Quỳnh Lam hừ nhẹ, không thèm trả lời, Nhật Minh, cậu ấy là người không biết giữ lời!
Nhật Minh dừng xe lại, xoay mặt Quỳnh Lam ra, hàng lông mày khẽ nhăn lại:
-Quỳnh Lam! Không phải vừa khoẻ dậy lại như vậy chứ?
Quỳnh Lam nghe vậy, tự thấy mình trở thành người có lỗi liền cố hết sức hét ầm lên!
-Nhật Minh! Ai nói muốn cầu hôn với tớ?
Rồi Quỳnh Lam lại nhìn xung quanh, nhăn mặt rồi nghi ngờ nhìn Nhật Minh:
-Này, không phải cậu chỉ nói cho vui đấy chứ? Nhẫn cũng không mua sao?
Vẻ mặt Nhật Minh thản nhiên:
-Vì cậu đã biết quá nhiều!
Quỳnh Lam tức điên, nằm xuống ghế, chùm chăn kín đầu…
Nhật Minh nhẹ lay lay:
-Này, không phải là dỗi đấy chứ?
Quỳnh Lam trong chăn lại hứ ra một tiếng:
-Lại còn không sao?
Nhật Minh cười nhẹ, xoa xoa đầu Quỳnh Lam qua chiếc chăn:
-Chuyện này là chuyện của tớ, mà…không phải cậu thích cầu hôn trong ô tô đó chứ?
Quỳnh Lam mở chăn, nhìn thẳng vào mặt Nhật Minh:
-Ê! Tớ không phải trẻ con mà xoa đầu nhé! Mà…cậu không biết sao? Con gái ai chẳng thích bất ngờ? Cho dù là không có nến, không có nhạc, không có rượu vang…
Chưa nói hết câu, Quỳnh Lam đã chị Nhật Minh cướp lời:
-Và không cần có nhẫn?
…
Đột nhiên, tiếng còi lớn từ phía trước vang lên, dồn dập dồn dập…
Bíppp…bíppppp…bípppp…
Chiếc ô tô hạng lớn đi ngược chiều đang mất kiểm soát đi trên con đường tuyết trơn trượt lao nhanh về phía chiếc xe thể thao đã tắt máy…
Nhật Minh giật mình nhìn về phía trước, không kịp lái xe tới chỗ khác…vậy, cả ngươi ôm trọn trên Quỳnh Lam…
Tiếng còi xe cứ không ngừng kêu, vang đến chói tai…
Chiếc xe tải chở hàng cỡ nhỏ cứ dần dần giảm khoảng cách với ô tô thể thao, càng lúc càng nhanh…
…
“Rầm”
Tiếng động lớn vang lên cả một vùng trời, khô khốc…
Chiếc ô tô cỡ lớn lăn vài vòng sau cú va chạm lớn trên con đường trơn trượt…
Màu đen thể thao quý phái bị lật ngược, rồi đột nhiên bốc cháy cùng những tiếng nổ lớn của chiếc xe tải nằm trổng trơ bên vệ đường đầy tuyết…
—-
Tiếng khóc gào lớn bật lên, cô nhóc bị đẩy ra khỏi chiếc xe thể thao ngồi dưới tuyết lạnh nhìn khung cảnh trước mắt, gọi tên người vẫn đang nằm trong…
Đáp lại, là tiếng gió, tiếng lửa cháy bùng cùng những tiếng nổ nhỏ…
…
Cô gái yếu ớt đứng dậy, chui vào gầm xe, cố gắng cứu người con trai lưng đẫm máu, mắt nhắm nghiền, không ngừng gào lớn tên quen thuộc:
-Nhật Minh! Nhật Minh!
Tiếng khóc nứa nở, đối đầu với cái giá lạnh, thứ nhiệt độ khắc nghiệt, cùng với cái nóng bỏng của lửa làm cả người đỏ đỏ tím tím, đau rát khắp khuôn mặt…
Nước mắt chảy xuống tấm lưng dính máu, cố gắng kéo thân hình to lớn ra khỏi đám lửa cháy bùng…
…
Ngồi tựa vào vệ đường lạnh, Quỳnh Lam cố gắng chiếc điện thoại trong túi áo khoác với bàn tay run bật, vì sợ hãi, vì lạnh, vì cảm thấy hơi ấm của người bên cạnh đang dần mất đi, thay vào đó là tiếng thở không đều, đứt đoạn và tấm lưng kia đã thẫm máu, ướt đỏ cả một khoảng tuyết trắng rộng lớn!
Khi chuông điên thoại vừa có người bắt máy, Quỳnh Lam như dùng bết sức để hét lên:
-Đến đây đi, làm ơn, cứu lấy cậu ấy! Nhanh lên!
Trong điện thoại vang lên tiếng nói gấp gáp:
-Quỳnh Lam? Sao vậy? Cháu đang ở đâu?
Chỉ nghe thấy tiếng khóc, rồi một tiếng cốp, chiếc điện thoại rơi xuống nền tuyết lạnh, chỉ còn nghe thấy giọng nói trong điện thoại hét lên, rồi sau đó là đằng đẵng những tiếng bíp bíp khô khan…
Vài chiếc tip điện trắng bật lên sáng rực cả căn phòng, hơi ấm của lò sưởi hoà tan vào từng phân tử khí, mùi thuốc sát trùng cùng thứ cảm giác tanh tanh sộc vào khứu giác, cảm giác nặng lề lan toả cả khoảng không.
…
Trên chiếc ghế nhỏ, cô nhóc thất thần nhìn người con trai đang nằm trên giường, với chằng chịt những dây tiếp khí, hơi thở yếu ớt qua chiếc ống thở, cả nửa trên được quấn băng trắng…
Trên khuôn mặt nhỏ bé, không có một nét đáng yêu cũ, chiếc mũi ửng đỏ, đôi mắt nhẹ chớp, như dòng suối nhỏ, từng lớp nước lăn dài, im lặng tới một tiếng động nhỏ cũng không phát ra…
Tại sao chứ? Tại sao lại là người ấy chứ? Tại sao không là Quỳnh Lam? Tất cả mọi thứ như bây giờ đều do Quỳnh Lam gây ra, vì sao lại trẻ con như vậy? Vì sao lại muốn đi chơi khi vừa tỉnh dậy? Không phải đã để Nhật Minh đợi hai tháng rồi sao? Quỳnh Lam, tới người ngốc cũng có thể hiểu chuyện, vậy tại sao lúc nào cũng chỉ nghĩ tới mình? Còn cảm giác của Nhật Minh, tại sao một chút cô cũng không nghĩ tới chứ? Quỳnh Lam, đâu còn là trẻ con nữa?…
-Lam, con còn đang mệt, đi vào nghỉ đi!
Tiếng cửa vừa khép lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, khuôn mặt mẹ Phương nhìn con trai mình trên giường, đau lòng liếc sang đang vẻ của Quỳnh Lam, vừa bệnh, bị ngất cùng trật khớp, vả lại cô cũng bị thương không ít, bệnh cũ chồng lên bệnh mới, thật càng nguy hiểm…
-Lam à, Nhật Minh sẽ không sao đâu, con chắc chắn phải tin mẹ chứ?
Quỳnh Lam không nói gì, ánh mắt vẫn một mực không chịu chuyển hướng, thẫn thờ,…
Mẹ Phương thở dài, ra khỏi phòng, xuống bếp muốn làm cho Quỳnh Lam nồi cháo…
…
Bước lại gần chiếc giường lớn, tại cái nơi mình đã nằm tới hơn hai tháng, giờ lại tới Nhật Minh…
Quỳnh Lam ngồi xuồng cạnh giường, vươn tay xoa lấy khoảng trán rộng lấm tấm nước, lại chạm nhẹ vào khoảng màu đỏ thấm trên băng trắng…
-Nhật Minh, cậu đau lắm đúng không? Tại sao lại đi che cho tớ chứ? Tại sao không tránh đi chứ? Tại sao lại đối xử quá tốt với tớ như thế?
Quỳnh Lam lẩm bẩm nhẹ trong miệng, nhưng ánh mắt vẫn cứ buồn, và thứ trong suốt kia vẫn cứ tràn ra ngoài…
—–
Thứ hoa nhỏ li ti trắng muốt vương trên cửa kính, ánh sáng yếu ớt cam nhạt chiếu lên chiếc giường nhỏ…
-Quỳnh Lam, dậy ăn gì đi chứ?
Mẹ Phương đang cố gắng thuyết phục cô nhóc ăn, từ hôm qua tới giờ, Quỳnh Lam không nói một lời nào, không ăn một chút gì hết, rồi tự nhiên đến tối lại bị ngất…
Mẹ Phương ngồi xuống cạnh Quỳnh Lam, cũng khóc lên:
-Lam à, nếu con không ăn thì lam sao mà khoẻ được chứ? Nhật Minh đã như vậy rồi, con đừng làm ẹ lo nữa được không? Quỳnh Lam, hiện tại là sức khỏe của con đã, nghe lời mẹ đi…
Quỳnh Lam nhẹ quay mặt sang, nhìn vào tô cháo lớn trên bàn, định với lấy ăn thì mẹ Phương ngăn lại:
-Để mẹ làm cho, con đang yếu lắm!
Quỳnh Lam lặng lẽ gật đầu, vẫn không thể mở ra bất kỳ một lời nói nào…
Chỉ sợ, Nhật Minh sẽ xa Quỳnh Lam, chỉ sợ, Quỳnh Lam sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt Nhật Minh nữa, không được nói chuyện với Nhật Minh nữa…
Tuyết…không ngừng rơi, những hạt tuyết toả ra thứ cảm giác bỏng rát…
Hơi lạnh thấm qua lớp áo mỏng dính, buốt xuyên đến tận óc…
Dáng người nhỏ, cô đơn đi dưới tuyết lạnh chỉ với chiếc váy cùng chiếc áo khoác mỏng, bờ vai nhỏ không ngừng run rẩy, đi nặng nề trên tuyết bằng chiếc giày búp bê đính sao…
Cuối cùng, là tại sao chứ? Không phải là Nhật Minh là bất bại sao? Không phải cậu ấy cái gì cũng có thể làm được sao? Vậy mà bây giờ, tại sao có người lại nói cậu không thể tỉnh dậy chứ?
…
Ngồi bệt xuống con đường đầy tuyết lạnh, khuôn mặt nhỏ bé, tím ngắt thất thần nhìn về một hướng vô định, tuôn ra bao nước mắt…
Cái lạnh bây giờ, dường như chỉ là ảo giác, còn cái thứ trong tim, tại sao lại chân thật mang đến cho cô gái nhỏ cảm giác đang cuộn lên đau đớn?
Vì sao lại mang Nhật Minh đến cho Quỳnh Lam, rồi bây giờ lại cướp cậu ấy đi?
Quỳnh Lam không tin! Cô không tin! Chắc chắn, cậu ấy sẽ tỉnh lại, Nhật Minh sẽ tỉnh lại, sẽ giữ lời hứa, sẽ cầu hôn Quỳnh Lam ở dưới tháp Eiffel…
Không! Không cần như vậy, Nhật Minh, chỉ cần cậu ấy tỉnh lại, cái gì Quỳnh Lam cũng chấp nhận…
Dâng người nhỏ bé ngã xuống nền tuyết trắng mịn, từ khoé mắt, chất lỏng trong suốt óng ánh vẫn không ngừng tuôn ra!
…
Trong căn nhà lớn, mọi thứ đều lộn xộn, người phụ nữ không ngừng mở cửa từng phòng, từ đôi mắt đỏ chảy ra không biết bao nhiêu thứ trong suốt, khuôn miệng không ngừng lẩm bẩm:
-Quỳnh Lam, con đâu rồi? Quỳnh Lam, Quỳnh Lam ơi…
Từng cửa phòng lớn được bật mở, từ trên xuống dưới, đều là một sự trống vắng tới đáng sợ.
…
-Quang, Quang ơi, đi tìm Quỳnh Lam nhanh lên,bác không thấy con bé nữa!
Người phụ nữ khóc tới nỗi gần như kiệt sức, gục đầu vào vai cậu nhóc cao lớn.
Bà thật sự không thể chịu đựng được sự thật này, con trai thì khó có thể tỉnh lại, giờ người con gái bà thương yêu nhất cũng không thấy đâu, tại sao một lúc lại dồn vào đầu bà bao đau khổ thế này?
Người phụ nữ dần lặng đi, ngất lịm trên vai cậu nhóc cao đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường lớn, trống không…
…
Đầu óc Quang giờ rối bời, thật sự không biết phải làm gì, sẽ gọi điện ẹ Quỳnh Lam sao? Sẽ để có thêm một người lo lắng sao? Không! Cách này chắc chắn không hay!
Còn bây giờ, giữa đất nước rộng lớn này, biết tìm đâu chứ?
Chết tiệt! Tại sao lại có thể đồng loạt xảy ra chuyện như vậy chứ?
——
Trên con đường ngập tuyết, chiếc xe ô tô đen phanh gấp, từ trong xe, chàng trai bước xuống, lặng lẽ bế dáng người nhỏ bé từ tuyết lên…