Dù đã sang thu, nhưng thời tiết ở Việt Nam vẫn khá nóng, ngồi trong ô tô nhà Nhật Minh, dù có cả cách âm, nhưng hở cửa ra một chút để thở cũng cảm thấy khí nóng tràn vào, tiếng động cơ xe bên ngoài ồn ào, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng cái nhau dễ làm xấu tai của mấy bác đi xe máy tranh đường…
Khác hẳn với đường phố Anh, hay Pháp. Nhẹ nhàng kỳ lạ.
Ngồi trong ô tô, Quỳnh Lam nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ mà Không khỏi đau xót, cô chưa bao giờ thấy mẹ vậy cả, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, mẹ cứ nấc lên suốt. Mẹ cũng chẳng nói gì từ khi lên máy bay tới giờ.
Quỳnh Lam cũng chẳng biết tình thương của mẹ đối với bà nhiều như thế nào, bà đối với mẹ ra sao, cái quan trọng bây giờ là mẹ Ly đang sắp ốm vì khóc quá nhiều!
Quỳnh Lam thương mẹ vô cùng, ngồi bên cạnh, chẳng biết nói gì ngoài vỗ lưng ẹ, ánh mắt cô cũng vì nhìn mẹ ly mà ngấn nước.
Nhật Minh ngồi bên cạnh, nhìn Quỳnh Lam như vậy tâm trạng thoái mái ban sáng đã mất, thay vào đó là cái đau xót. Cậu cũng biết Quỳnh Lam đang cố ngăn nước mắt lại, vì mẹ Ly đang khóc nên cô phải cố gắng làm mẹ đỡ buồn, không phải là ngồi khóc cùng mẹ.
Chỉ cần nước mắt tràn ra khỏi mi mắt đã bị Quỳnh Lam gạt phăng. Thà Quỳnh Lam cứ khóc to lên còn hơn như vậy, tim cậu đang đau mà chẳng biết phải làm gì, đây là chuyện gia đình Quỳnh Lam, cậu cũng khó có thể tham gia trong khi chưa biết gì nhiều về họ hàng của cô.
——–
Ô tô vừa tới cửa, trước một ngôi nhà khá to, theo một chút phong cách châu Âu.
Nhưng chẳng còn để ý tới nhà to hay bé, phong cách Châu Âu hay Châu Phi, vừa tới nơi, mẹ Ly đã mở cửa chạy ầm vào nhà, Quỳnh Lam giật mình, vừa còn vỗ lưng ẹ mà.
Nhật Minh đã thấy vài giọt nước mắt của Quỳnh Lam rơi và chạy dài xuống má,chẳng thèm đưa tay lên lau khi mẹ Ly đã đi, đây là lần đầu tiên Nhật Minh thấy Quỳnh Lam như vậy.
Đưa tay lau những giọt nước mắt của Quỳnh Lam, Nhật Minh mở của xe bế luôn Quỳnh Lam ra ngoài. Lúc đầu khá ngạc nhiên, cô đâu có bị sao đâu mà bế, nhưng thôi, giờ chẳng muốn đi nữa. Vậy là Quỳnh Lam tựa đầu vào khuôn ngực lớn, đầy mùi nam tính, tay vòng qua cổ Nhật Minh lấy điểm tựa.
Những bước chân sải dài vào nhà, Nhật Minh thật sự không hiểu tại sao nhà Quỳnh Lam phải làm như này, lúc bà nội Nhật Minh mất, cũng chỉ có bố mẹ Nhật Minh và vài người quen. Họ còn cố gắng giữ bí mật càng ít người biết càng tốt.
Vậy mà sao? Nhà Quỳnh Lam gọi tùm lum!
Vừa bước tới cửa, đã có khá nhiều đôi mắt nhìn Nhật Minh và Quỳnh Lam, nhưng cũng chỉ một chút rồi quay đi. Nhưng sao nhỉ? Còn vài đứa con gái nữa, chắc em họ hay chị họ của Quỳnh Lam vẫn không rời mắt khỏi Nhật Minh. Họ có vẻ khá ghen tỵ với Quỳnh Lam.
Vừa bước vào cửa phụ đằng sau nhà, nơi mà mẹ Ly vừa chạy tới, Nhật Minh đã thấy chú Quân đang đứng đó, vẻ mặt trông buồn lắm, cứ cúi đầu nhìn bà nội nằm dưới giường.
Đứng gọn vào góc sau khi đã nhẹ nhàng cúi đầu chào mọi người, Nhật Minh vẫn chưa bỏ Quỳnh Lam xuống, mà sự thật thì Quỳnh Lam cũn chẳng muốn xuống, nước mắt cô đã thấm ướt hết áo Nhật Minh.
Cô thấy hơi khác khi đi vào ngôi nhà này, cảm giác sợ hãi len lỏi trong từng dây thần kinh khiến Quỳnh Lam khó chịu. Một chút cũng không muốn rời xuống khỏi tay Nhật Minh, cô thút thít nhỏ:
-Nhật Minh, tớ sợ lắm, tớ muốn về Anh!
Cúi xuống thơm nhẹ lên trán Quỳnh Lam, Nhật Minh chẳng hiểu Quỳnh Lam đang sợ gì, giọng Nhật Minh chưa bao giờ dịu đang tới thế:
-Đừng sợ, tớ ở đây, mà nơi này là nhà cậu, có gì sợ chứ?
Mẹ Ly đã ngồi xuống cạnh giường bà nội nằm, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt:
-Mẹ, mẹ sao lại thế này? Con và Quân về rồi, mẹ phải khoẻ lại chứ? Mẹ không khoẻ lại thì con đi chợ với ai, ai sẽ ngủ với con đêm mà Quân đi công tác, ai sẽ nói chuyện với con lúc con buồn chứ? Ông bà ngoại đã mất cả rồi, bố cũng mất, giờ mẹ sao lại muốn theo họ?
Mẹ Ly khóc nấc lên từng hồi, lần đầu tiên Quỳnh Lam thấy mẹ khóc, mà lại còn khóc như vậy, là con như Quỳnh Lam sao có thể không thấy thương, nước mắt cô chảy ra càng nhiều.
Bố Quân đứng ở đó không kìm được cảm xúc, một giọt nước mắt chảy ra, chỉ duy nhất một giọt, mặn chát!
-Nhật Minh , đi chỗ khác được không? Ở đây tớ không chịu nổi nữa rồi!
-Ừ!
Vẻ mặt của Nhật Minh sắc lạnh, nhưng đáy mắt lại hiện lên chút đau lòng khó nhận ra.
Đôi chân dài lại bước về phía cửa, cậu nghĩ Quỳnh Lam không nên ở đó lâu, những tiếng khóc thảm thiết của một số người làm cô sợ và tiếng khóc của mẹ Ly sẽ làm Quỳnh Lam đau lòng!
Bế Quỳnh Lam bước ra ngoài cửa lớn, đột nhiên, Nhật Minh bị chặn bởi một cô gái,gương mặt không quá xinh nhưng cực kỳ sắc sảo.
-A, anh có phải là…
-Tránh ra!
Chưa nói hết cậu, cô gái đó đã bị câu nói lạnh lùng của Nhật Minh làm run sợ, đứng nép qua một bên, đáy mắt hiện rõ tia ghen tỵ…
Quỳnh Lam thì vẫn như vậy, như con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng Nhật Minh, chẳng cần biết gì vì cô đã có một vòng tay bảo vệ, ấm áp và an toàn lắm!
Bên trong nhà thờ lớn, không khí u ám với những vòng hoa trắng làm cho tâm trạng của mỗi người đều cảm thấy khó chịu.
Mẹ Ly đã hết khóc, nhưng khuôn mặt trông thật mất sức sống. Hai hốc mắt thâm tím do thiếu ngủ và khóc quá nhiều. Bố Quân thì đang đứng cạnh, an ủi mẹ Ly!
Những tiếng khóc thút thít nặng nề khá lớn phát ra từ phía cuối phòng.
Bà nội đã mất!
Trước khi đưa và vào thiêu, mọi người đều muốn được nhìn bà lần cuối!
———-
Hai ngày sau,nhờ bố Quân. tâm trạng mẹ Ly đã tốt hơn. Nhưng vẫn còn phải ở lại để lo phần kết thúc!
Nhà Quỳnh Lam vẫn còn những phong tục truyền thống, để thích nghi với những thứ đó, rất khó. Vậy nên, từ hôm về nước, thời gian của cô tất cả đều có Nhật Minh. Thật sự thì không quen, nên tối cũng ngủ luôn nhà cậu ấy!
Quỳnh Lam thấy mẹ vui lên thì cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bây giờ, phải đến phần đi thăm Việt Nam!
Quỳnh Lam lên Internet tra hết những nơi đẹp ở Hà Nội, rồi vào miền trong, nơi cuối cùng muốn đến cũng được viết trên tờ giấy nhỏ là thành phố Hồ Chí Minh. Thấy ở đó có rất nhiều chỗ chơi đẹp.
Trên tờ giấy nhỏ, ghi chi chít những từ cả tiếng Pháp, cả tiếng Anh, thỉnh thoảng lắm thôi thì kèm vài từ Việt Nam. Ngoài Nhật Minh và Quỳnh Lam ra, chắc chẳng có ai có thể hiểu nổi. Một từ mà tiếng của những 3 nước gộp lại!
-Quỳnh Lam, cậu nghĩ tớ thừa thời gian sao mà ghi nhiều chỗ như vậy. Cậu chỉ còn một tuần là vào học rồi. Còn phải vào nhập học nữa.
Nhật Minh cầm tờ giấy, hơi buồn cười vì chỉ trong 30 phút, Quỳnh Lam có thể viết từng này. Sao tìm nhanh vậy?
-Ờ, tớ phải đi xả xì trét chứ, mẹ Ly đã có bố Quân lo, mà còn lâu mọi người mới sang, nghỉ học tuần đầu cũng không sao!
Cặm cụi, mím môi viết vào tờ giấy thứ hai, giờ thì Quỳnh Lam đang cố gắng viết tiếng Việt.
-Còn nữa sao?Ôi, chết tôi mất thôi!
Nhật Minh ôm trán, cô nhóc này chắc chắn sẽ không tha cho đâu.
——–
Ngày đầu tiên, là Hà Nội. Nơi đẹp nhất và bán nhiều đồ chơi nhất có ghi phố cổ.
Nhưng sao đông nghẹt người thế này? Quỳnh Lam không thở nổi. Lại vào công viên, vừa xem con hổ gầm, Quỳnh Lam vừa nhặt đá ném, dù cho người bảo vệ đã nhắc vài lần!
-Haha, nhìn cái mặt kìa, con này nhỏ hơn mấy con ở Pháp mà gầm to thế?
Vừa cười, Quỳnh Lam lại ném thêm một viên đá nữa, mấy người đi qua cứ ngoái lại nhìn và được nghe tiếng hổ miễn phí!
Lần này, có vẻ như bảo vệ đã quá sức kiên nhẫn:
-Con bé kia, cháu không hiểu tiếng Việt sao? Bác đuổi cháu đi bây giờ!
Nhật Minh thì vừa buồn cười vừa ngại, ai lại như Quỳnh Lam chứ, đã không sợ lại còn lè lưỡi chạy.
Haizz… Cô nhóc này, bao giờ mới lớn được.
Đi đến chuồng khỉ thì trêu nó đến nỗi bị nó túm tóc, đến nơi ở của vẹt, ném bim bim vào người nó thì bị nó đập cánh vào mặt, đến cá sấu đang ngủ cũng bị cô nhóc làm phiền mà hùng hổ chạy về phía cô mà há mồm cắn thanh sắt.
-Haha, có giỏi thì cắn vỡ mà ra đây cắn chị nè em, thịt chị ngon lắm!
Lè lưỡi, nhảy nhảy lên, miệng Quỳnh Lam cười không ngừng!
-Quỳnh Lam, cậu đang làm gì vậy?
Nhật Minh đến là khổ, nói đi nói lại rồi, đành phải kéo ra khỏi công viên!
-Ơ, ơ, đã xem hết đâu mà cậu kéo tớ về?
Quỳnh Lam dãy dụa, thật vô lý, vào công viên không chơi thì làm gì chứ?
-Cậu thật phiền phức, cậu còn muốn đi tiếp thì nghe lời đi!
Cúi xuống bế Quỳnh Lam lên, Nhật Minh vứt phịch cô vào xe ô tô.
-Nơi tiếp theo!
Nhật Minh ngồi vào xe, chỉ định cho người lái. Nhưng đợi một lúc mà vẫn không thấy đi, Quỳnh Lam thì nghịch đồ trong xe như mới đi lần đầu!
-Tôi nói là nơi tiếp theo!
Người lái xe nhăn mặt, quay xuống, chỉ vào chữ nhỏ xíu, anh ta đã ngồi đây nửa tiếng để cố gắng dịch cái chữ này.
-Tôi không hiểu nó ghi gì!
Nín cười, Nhật Minh quay qua Quỳnh Lam, cô nhóc mặt thì vẫn cười cười, ấn ấn vào nút nâng ghế, tựa đầu ra sau!
-Lăng Bác!
-Nhưng đã giờ này rồi, lăng Bác không còn mở cửa.
-Thế thì nơi tiếp theo.
Lại chỉ chỉ vào chữ tiếp theo.
-Bảo quản gia chuẩn bị máy bay đi.
Gật gật đầu, lái xe quay lên gọi điện rồi cho xe về nhà Nhật Minh!
——-
Ngôi nhà hoàn toàn theo cách cổ điển của châu Mỹ, toàn bộ nội thất đều toả ra phong thái ấm áp lạ thường, căn nhà không quá to, nhưng thật sự, nó quá đẹp so với tưởng tượng!
Bước vào trong nhà, thay quần áo xong, Quỳnh Lam và Nhật Minh ngồi ăn bỏng, uống nước ngọt, ăn bim bim và tắt điện xem phim hoạt hình!
-Cái thằng này sao không chui vào cái hố sóng có phải sướng không?
-Cậu nghĩ nó thở được chắc?
-Thế cậu bảo bọn xanh xanh kia thở bằng gì?
-Bọn xanh xanh với con người giống nhau chắc?
-Nhưng mà nói chung là cái thằng này óc nhỏ, sống sướng thì Không muốn!
-Cậu thích thế thì đi bảo ông đạo diễn đấy,cậu cãi cùn quá!
-Cậu thì kém chắc? Cứ đợi đấy, rồi một ngày, tớ sẽ sản xuất ra bộ phim hay nhất thế giới!
-Thỏ rùa mà cũng đòi làm phim à? Có phải cậu quay lại quá trình tiến hoá của thỏ rùa không? Hay lại cuộc thi chạy của thỏ rùa?
Nhật Minh nháy mắt, đột nhiên thơm vào môi Quỳnh Lam, nhẹ nhàng lướt qua.
Bất động, cái con người kia không biết vô duyên à? Sao lại chọn cái lúc này mà hôn chứ? Chẳng lãng mạn gì cả?
Mà cậu ta dạo này hay hôn Quỳnh Lam quá? Thật là đồ dê xồm!