Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đối diện với nụ cười như hồ ly của Thành Dã, Tô Vãn Vãn dần bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó với anh. Cô mỉm cười xấu xa: “Ngoan.”
Tiếng “ngoan” của Tô Vãn Vãn giống hệt giọng điệu của Lạc Thành Dã khi khen mấy chú chó săn, ai bảo anh cứ gọi gâu gâu làm gì.
Lạc Thành Dã: “…..”
Lần này hai người hòa nhau. Ngọn lửa trại phát ra tiếng xèo xèo, hắt lên mặt hai con người đang bốn mắt nhìn nhau khiến nó trở nên đỏ bừng.
“Vãn Vãn, mì của cậu xong rồi nè.” Vừa nãy Lâm San bận dỗ dành bạn trai nên không chú ý đến tình hình bên này, cô nàng đột nhiên xen vào, đưa bát mì đã được nấu chín cho Tô Vãn Vãn.
Hương vị của mì gói vị thịt bò kho tàu kinh điển thơm nức mũi, Tô Vãn Vãn không rảnh đấu đá với Lạc Thành Dã nữa, cô nhanh chóng nhận lấy bữa tối nóng hôi hổi: “Cảm ơn cậu nhé.”
Lâm San hết chuyện để nói lại chọc vào nỗi đau của người khác [1], cô nàng hỏi: “Vừa nãy hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”
[1] Nguyên văn là “哪壶不开提哪壶”: Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), làm người ta phải uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提”nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.
Tô Vãn Vãn ranh mãnh chớp chớp mắt, “Dạy Thành Dã một câu tiếng Trung thôi.”
“Ban nãy tớ thấy Thành Dã nói tiếng Trung cũng chuẩn lắm mà, sao phải dạy nữa?” Lâm San tò mò hỏi: “Là câu gì vậy?”
Tô Vãn Vãn hất cằm, liếc Thành Dã một cái, “Cậu bảo anh ta đọc lại cho cậu nghe đi.”
“…..” Bàn tay đang cầm cành cây gảy đống lửa của Thành Dã thoáng khựng lại, anh nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tô Vãn Vãn bằng ánh mắt sáng rực.
Tô Vãn Vãn đã nhận được tín hiệu của anh nhưng lại cố tình giả bộ không hiểu: “Một bát mì không đủ à, anh vẫn chưa no hả? Anh cứ gọi thêm đi, tôi…”
“Một cái chân thỏ đã đủ để cô im lặng chưa?” Thành Dã xẻo miếng chân thỏ bằng dao, sau đó dùng lá cây bọc lại rồi đưa cho Tô Vãn Vãn.
Miếng thịt thỏ được nướng chín ngoài mềm trong, mặc dù do điều kiện có hạn nên bọn họ không thêm nhiều gia vị lắm nhưng thỏ sinh sống trong tự nhiên khác hẳn thỏ nuôi công nghiệp, thịt mềm, mọng nước và tươi ngon. Tô Vãn Vãn rất hài lòng với khoản phí bịt miệng này. Cô cắn một miếng, quả thật thỏa mãn từ răng lưỡi cho đến tận đầu quả tim, hơn nữa không biết khi nướng thỏ Thành Dã đã dùng phép thuật gì mà lại khiến thịt thỏ còn thơm hơn bình thường nữa.
Tô Vãn Vãn tò mò hỏi: “Lúc nướng thỏ anh đã bỏ thêm cái gì vậy? Gia vị đặc biệt hay thứ gì khác á? Khi ngửi và khi ăn đều có mùi thơm rất lạ.”
Advertisement
Lạc Thành Dã nghiêng người về phía Tô Vãn Vãn, anh nhỏ giọng, nói với vẻ thần bí: “Muốn biết à?”
Tô Vãn Vãn rướn cổ, gật đầu lia lịa: “Ừ.” Nếu là gia vị đặc biệt thì cô cũng muốn mang về nhà một ít.
Đáy mắt Lạc Thành Dã có tia sáng khẽ lóe lên, anh cười nhạt ngồi thẳng dậy, cố ý nói: “Không cho cô biết.”
Tô Vãn Vãn: “…..” Keo kiệt.
“Ăn ngon là được rồi, quan tâm cái đó làm gì. Vãn Vãn à, nghe cậu nói vậy làm tớ cũng muốn ăn ghê.” Dứt lời, Lâm San nhìn Thành Dã bằng ánh mắt khát khao, cô nàng hít hít mấy cái: “Thơm quá, Thành Dã, có phải thịt lợn rừng còn thơm hơn nữa không?”
Nghe thấy thế, Tô Vãn Vãn phì cười, vừa nãy còn bị lợn rừng dọa xanh cả mặt mà giờ lại nghĩ thịt bọn nó có ngon không, quả nhiên là dân sành ăn.
Lạc Thành Dã dùng dao nhỏ khía thịt thỏ, “Nếu không phải ban nãy sợ làm mọi người bị thương thì quả thật có thể săn lợn rừng để ăn. Có điều lợn rừng ăn không ngon đâu, thịt của nó dai lắm. Nếu để ăn thì thịt thỏ, thịt bò hoặc thịt cừu sẽ ngon hơn. Thật ra ở đây ngoại trừ thịt của những loài động vật này, mọi người cũng có thể nếm thử hàu [2] và chả cá cơm Bluff [3] mà những nơi khác không có.”
[2] Hàu
[3] Chả cá cơm
Lưỡi dao bằng bạc nhảy múa giữa kẽ tay của Lạc Thành Dã lóe lên những tia sáng lành lạnh. Anh trò chuyện về những món ăn ngon của New Zealand bằng một chất giọng vô cùng dễ nghe, âm điệu chầm chậm, cực kỳ êm tai. Hơn nữa anh còn miêu tả đồ ăn sinh động như thật, Tô Vãn Vãn nghe mà bụng đói cồn cào, dường như cái chân thỏ vừa mới ăn xong hồi nãy chỉ lấp đầy được một góc nho nhỏ trong bụng cô thôi.
“Wow, thơm thật đấy.” Lâm San nhận lấy miếng thịt thỏ Lạc Thành Dã đưa cho, khen không ngớt miệng, “Thảo nào Vãn Vãn cứ hỏi anh dùng gia vị gì cho bằng được.”
Lạc Thành Dã thong thả đáp: “Củi dùng để nướng thỏ có thể tăng mùi vị, còn cả lá để bọc thịt thỏ nữa, những thứ này đều có thể khiến miếng thịt thơm hơn.”
Mặc dù anh đang nói chuyện với Lâm San nhưng lại giống như cố ý nói cho Tô Vãn Vãn nghe hơn. Đối với lời giải thích muộn màng của anh, Tô Vãn Vãn chỉ khẽ hừ một tiếng.
Ăn tối xong, Tô Vãn Vãn dọn dẹp cùng với mọi người. Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ bắt đầu chia nhau ra dựng lều trại. Đừng nhìn Tô Vãn Vãn là con gái mà lầm, vì hồi học đại học cô thường xuyên theo CLB nhiếp ảnh của trường đi dã ngoại ở ngoại thành cho nên cô rất có kinh nghiệm dựng lều trại.
Khi Tô Vãn Vãn lấy lều của mình ra, Lạc Thành Dã rất tự nhiên đến giúp một tay. Tô Vãn Vãn nhìn đôi bạn trẻ đang luống ca luống cuống tìm cách dựng lều ở đằng kia rồi nói với anh: “Tôi tự làm được, anh qua đó giúp bọn họ đi.”
“Không khí bên đó toàn màu hồng phấn.” Lạc Thành Dã nhún vai, mặc dù giọng điệu không mặn không nhạt nhưng vẫn lộ vẻ chê bai.
Đúng lúc này, tiếng hoan hô của Lâm San truyền đến từ bên kia, “Anh yêu thông minh quá.”, “Honey, em chụp cho anh một tấm đăng lên vòng bạn bè nha, người yêu em có thể tự dựng lều được nè, giỏi ghê.”
“…..” Đừng nói là Lạc Thành Dã, đến cả Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy nổi da gà, thảo nào anh lại tình nguyện sang chỗ cô. Có điều mặc dù tốc độ dựng lều trại của cặp đôi Lâm San khá chậm nhưng Tô Vãn Vãn thấy hai người họ có vẻ rất thích thú.
Còn ở bên này, do có Lạc Thành Dã hỗ trợ, tốc độ dựng lều lại càng nhanh hơn.
Tô Vãn Vãn thấy Lạc Thành Dã hơi khom lưng, khi dùng sức giẫm lên chiếc đinh để cố định chúng trên mặt đất, đùi và eo của anh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Cô không khỏi cảm thán, có một số người ấy, ngoại hình đẹp nên làm gì cũng đẹp mắt cả.
Sau khi gắn tấm che lều vào, Lạc Thành Dã vỗ vỗ tay rồi nói: “Xong.”
Lần này Tô Vãn Vãn không cần bỏ nhiều công sức để dựng lều, gần như chỉ đứng bên cạnh giúp đỡ, vậy nên cô đã nói một câu cảm ơn đầy chân thành với Lạc Thành Dã.
Lúc này lều trại xiêu xiêu vẹo vẹo của ông chú New Zealand cũng đã dựng xong, chú ấy ôm đầu kêu gào tuyệt vọng: “Trời ơi, sao lại thế này?”
Tô Vãn Vãn tò mò nhìn sang, rồi lập tức dở khóc dở cười. Hóa ra ông chú New Zealand lắp nhầm lều, lều bình thường thì lớp trong sẽ nhỏ hơn lớp ngoài, còn chú ấy thì lắp ngược lại cho nên trông chiếc lều kia có vẻ khá là kỳ quặc.
Ông chú New Zealand đau khổ chống nạnh vò tóc, cầu cứu Lạc Thành Dã: “Thành, chú nên làm gì bây giờ?”
“…..” Lạc Thành Dã không đáp mà đánh giá lều trại của chú ấy một lúc, sau đó khẽ thở dài rồi đưa túi rác vừa cầm lên cho Tô Vãn Vãn.
Làn da của cánh tay vươn tới có màu lúa mạch khỏe khoắn, ngón tay thon dài sạch sẽ.
Thấy có gì đó đưa qua, Tô Vãn Vãn nhận lấy túi rác theo bản năng, đầu ngón tay mềm mại khẽ chạm vào tay Thành Dã. Khác với bàn tay như được ngâm trong vùng sông nước hiền hòa của cô, đó là một bàn tay đã kinh qua mưa nắng, ấm áp và dày rộng, dưới đầu ngón tay và chỗ hổ khẩu có vết chai mỏng, có lẽ được tạo thành do thường xuyên chơi súng.
Túi rác đã đến tay, Tô Vãn Vãn mới hoàn hồn nhận ra thứ trong tay mình là gì.
Cô nâng túi rác lên và nhìn Thành Dã bằng ánh mắt khó hiểu.
“Nhờ cô vứt túi rác này hộ tôi nhé.” Lạc Thành Dã giơ tay chỉ về hướng xa xa, “Thùng rác ở chỗ đó.”
Tô Vãn Vãn vẫn nhớ mang máng vị trí của thùng rác, có điều chỗ đó nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, giờ sắc trời đã dần tối, khi quay về thì chắc trời cũng tối hẳn. Ở nơi rừng núi hoang vu này, thật ra trong lòng cô vẫn thấy hơi sợ, nên bèn hỏi anh: “Để sáng mai rồi vứt không được sao?”
Lạc Thành Dã nghiêm túc đáp: “Nếu cô không muốn nửa đêm lại có một số động vật lạ mò tới lều của mình lục tung túi rác thì nên đi vứt ngay bây giờ đi.”
“…..” Mặc dù ở ngoài tự nhiên, New Zealand không có hổ hay sói nhưng Tô Vãn Vãn cũng không muốn quá nửa đêm còn nhìn thấy động vật hoang dã nào đó, cô đáp với vẻ cam chịu, “Được rồi.”
“Một, Hai!” Lạc Thành Dã vừa gọi, hai con chó săn đã lập tức vẫy đuôi chạy đến, chúng nó nhìn chủ nhân bằng ánh mắt trông mong. Lạc Thành Dã vỗ đầu chúng, “Đi theo cô ấy.”
Hình như hai chú chó săn nghe hiểu lời anh nói, chúng sải bước đi bên cạnh Tô Vãn Vãn, giống như hai vệ sĩ chuyên nghiệp và tận tụy.
Tô Vãn Vãn cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời có hồn của hai chú chó săn, cô hơi sửng sốt, Lạc Thành Dã nhận ra sự lo lắng của cô nên mới sắp xếp hai vệ sĩ này cho cô ư? Còn là hai vị anh hùng hồi chiều mới chiến đấu với lợn rừng nữa.
Tô Vãn Vãn sờ đầu của hai chú chó, chúng vui vẻ vẫy vẫy đuôi.
Không ngờ Lạc Thành Dã lại cẩn thận đến vậy. Cô ngước mắt nhìn anh, lúc này anh đang đi tới chỗ ông chú New Zealand, chỉ để lại cho cô một bóng lưng đầy phóng khoáng.
Tô Vãn Vãn mím môi, khóe môi khẽ cong lên. Cô thử đi vài bước, quả nhiên hai chú chó săn kia đi theo cô. Được hai chú chó oai hùng đi theo, lòng cô cũng yên tâm hơn hẳn.
Trên đường Tô Vãn Vãn đi vứt rác về, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng vừa lúc chìm vào núi rừng, cả thế giới chợt tối sầm lại. Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trong khoảnh khắc mặt trời tắt nắng ấy, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại.
Chẳng mấy chốc màn trời màu xanh thẫm đã được treo đầy những vì sao, các ngôi sao trong tự nhiên còn dày đặc hơn khi cô ở trong thành phố. Tô Vãn Vãn như đắm chìm trong khung cảnh tuyệt vời này. Vào đêm, dù có đang là mùa hè thì bên ngoài vẫn tràn ngập sự mát mẻ thấm vào da thịt, Tô Vãn Vãn kéo vạt áo, may là vì để đối phó với việc thời tiết thay đổi thất thường, cô luôn mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, nếu không chắc bây giờ đông lạnh mất.
Bỗng nhiên, Tô Vãn Vãn thấy một người đang đứng ở đằng trước. Bước chân cô thoáng khựng lại. Hai chú chó săn bên cạnh mừng rỡ kêu lên, một con trong số đó vui vẻ chạy về phía người nọ, một con khác thì vẫn giữ vững nhiệm vụ của mình, đi bên cạnh Tô Vãn Vãn, chỉ là vui mừng hơn vừa nãy mà thôi.
Không cần Tô Vãn Vãn xác định lại người đó là ai, hai chú chó săn này đã cho cô biết đáp án rồi. Cô nhanh chóng dẫn chúng đi tới chỗ của người nọ. Lúc đến gần, cô thấy Lạc Thành Dã đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa cùng chú chó, anh mỉm cười gọi tên nó rồi khen chúng.
Lạc Thành Dã lúc này không khác gì những chàng trai mới lớn bình thường.
Tô Vãn Vãn mỉm cười nhìn cảnh này, tò mò hỏi: “Sao anh lại gọi tụi nó là Một và Hai vậy?”
“Bọn nó còn có bốn em trai em gái nữa, tên là Ba, Bốn, Năm, Sáu. Lần này tôi dẫn ba con đến.”
Tô Vãn Vãn thuận miệng trêu anh: “Để chăn cừu hả?”
“Ừ, chăn cừu, bọn chúng có thể làm chó chăn cừu cũng có thể làm chó săn.”
“…..” Hóa ra là chăn cừu thật! Tô Vãn Vãn nghĩ thầm, không đúng, cô chỉ thấy Lạc Thành Dã cưỡi ngựa dẫn chó theo chứ không thấy cừu, bèn hỏi: “Cừu của anh đâu?”
“Nghe thấy tiếng hét nên tôi để đàn cừu ở bãi cỏ gần đây rồi chạy tới.”
Nghe Lạc Thành Dã nói xong, Tô Vãn Vãn chợt thấy ngại ngùng, khi đó cô và Lâm San kêu lớn vậy ư? Nghĩ đến đàn cừu bị bỏ rơi ở bãi cỏ gần đây, Tô Vãn Vãn lo lắng hỏi: “Cừu của anh bỏ ở đó không ai trông có sao không? Liệu có con nào đi lạc mất không?”
Ai ngờ Lạc Thành Dã lại đưa ra một câu trả lời vô cùng hào phóng, “Không sao, chạy thì cứ chạy thôi. Nếu con cái đi lạc, không chừng lúc về còn dẫn theo một con cừu con, còn nếu con đực đi lạc thì có thể sẽ dẫn theo cừu mẹ về đấy.”
Tô Vãn Vãn: “…………………”
Màn đêm dần buông xuống, ánh sao trên trời ngày càng nhiều, dải ngân hà như ẩn như hiện trên bầu trời. Mặc dù Tô Vãn Vãn đã đến đây vài ngày, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng cô vẫn bị rung động trước cảnh đẹp này như cũ. Hơn nữa hôm nay ngân hà còn rõ ràng hơn mấy hôm trước, cô không khỏi tăng tốc, hân hoan thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên đi, tôi muốn chụp ảnh.”
Nói xong, cô bước nhanh qua mặt anh. Lạc Thành Dã nhìn bóng dáng yểu điệu chạy ở phía trước, ban đầu là giật mình, sau đó khóe mắt khẽ cong cong để lộ ý cười thản nhiên, anh liếc Một và Hai một cái, “Cái kiểu nhảy nhót kia trông giống bọn mày thật.”
Hai chú chó săn ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, biểu cảm ngốc nghếch hiếm thấy.
Sau khi trở lại chỗ dựng trại, Lâm San đi tới giữ chặt tay Tô Vãn Vãn, nói với vẻ quan tâm: “Vãn Vãn, cậu đi lâu thế, bọn tớ còn tưởng cậu đi lạc đấy.”
“Không lạc, chỉ tại đi hơi chậm thôi, với lại trên đường tớ có chụp một ít ảnh cho nên mới về muộn.” Tô Vãn Vãn vừa nói xong, một bóng dáng cao lớn đã lướt qua cô và Lâm San đang ríu rít rồi đi về phía trước.
Khi anh đi qua cô, một làn gió nhẹ nổi lên, tầm mắt cô vô thức dừng lại trên người anh. Nghe Lâm San nói xong, cô lập tức hiểu tại sao vừa nãy Lạc Thành Dã lại xuất hiện ở nơi đó.