Mất ăn mất ngủ bao lâu, cuối cùng Phong cũng quyết định chọn được nghỉ phép về thăm gia đình dăm hôm.
Cậu không muốn vì chuyện của mình với An mà bỏ lỡ đi cơ hội được ở lại nhà và hội ngộ cùng anh em bạn bè sau khoảng thời gian dài xa cách.
Phong biết mọi người vẫn đang mong mình lắm lắm.
Từ dạo lên đây chơi đến giờ, cứ hễ có cơ hội gọi điện về nhà là y như rằng bố mẹ và bà lại hỏi han về vụ này suốt thôi.
Vả lại, Phong cũng muốn gặp mặt một lần cho An được hả hê đánh đấm, mắng chửi và nói rõ mọi chuyện với nhau.
Phải như thế, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm được ít phần.
Có điều, Phong tuy đã quyết về và sẽ chẳng né tránh Bảo An nhưng cậu lại không hề báo trước với con bé lấy nửa lời.
Là bởi vì, Phong muốn dành trọn vẹn ngày đầu tiên vui vẻ ở bên gia đình và sau đó, cậu cũng muốn được thoải mái tâm trí một chút để say sưa cùng đám bạn thân.
Tối nay, đông đủ mọi thành viên hội “Lượn” đã quyết định tụ tập ở nhà một cậu bạn nọ, kê bàn kê ghế ra trước hiên nhà và tự tay chuẩn bị một bữa ra trò gọi là chào mừng Hoài Phong trở về ít hôm.
Có như vậy, mới thực sự ý nghĩa và thêm phần thắt chặt tình cảm anh em, bạn bè.
Cũng chính vì lẽ ấy nên câu chuyện buồn phiền và nặng lòng kia, Phong hẵng muốn gác lại sau đó ít ngày.
Có điều, tuy đã sắp xếp rõ ràng lịch trình như thế nhưng rốt cuộc thì hai ngày qua, Hoài Phong vẫn canh cánh nghĩ tới An từng phút từng giờ.
Chẳng trách, dù đang được ngồi đây cạn chén với những người bạn chí cốt bao ngày vắng mặt và nhâm nhi những món đã lâu không được đụng đũa nhưng trong đầu Hoài Phong vẫn đầy những u sầu.
Đồ nhắm đã chẳng còn ngon và rượu đưa vào miệng cũng nhạt đi mấy phần, ấy vậy mà Hoài Phong lại được thêm một phen suýt chết nghẹn khi bắt gặp bóng dáng ai ở bên kia đường.
Thấy thằng bạn thân cứ đờ người mãi chưa nâng được chén rượu kề môi, cậu Trí ngồi cạnh mới phóng ánh mắt dòm theo cái hướng mà Hoài Phong đang chăm chú đến mất cả hồn.
Bắt gặt Bảo An ăn mặc xúng xính điệu đà và ngồi vắt chân trên chiếc xe ga đầy sang chảnh, Trí ta cũng được một phen giật mình, cắn luôn cả vào lưỡi một cái đau điếng:
“Ái dà...”
Vì đã được Phong tin tưởng tâm tình về câu chuyện chia tay giữa cậu với An nên Trí cũng hiểu được ít nhiều những khó xử của Hoài Phong lúc này.
Huých huých vai Phong, Trí khẽ thì thầm vào tai cậu mấy tiếng:
“Ê...!ê...!An kìa mày...”
Chẳng cần Trí phải mở lời nhắc nhở, Hoài Phong đương nhiên vẫn nhận ra cô gái trước mặt là An, dù cho so với lúc trước, con bé đã thay đổi đi mấy phần.
Phong chẳng thể nào tìm thấy được cặp má phính ngày xưa, gương mặt nhỏ xíu xiu kia, cậu thực sự không ưng chút nào.
“Má ơi là má...!giấu đi đâu rồi không biết.”
Lại cả mái tóc dài đen mềm mại hôm nao nữa chứ, An đã cắt nó ngắn đến ngang vai mất rồi.
Và vì biết Hoài Phong đặc biệt dị ứng với việc nhuộm tóc nên sau khi đường ai nấy đi chẳng còn vướng bận, Bảo An cũng đã phủ lên đó một màu vàng chói lói và cực kỳ thu hút ánh nhìn? Chỉ có điều, đối với Hoài Phong thì nó lại nhức mắt và khó coi quá nhiều.
Nắm chặt bàn tay thành hình quả đấm, cậu chàng cứ vậy vô thức trề dài đôi môi ra đầy dỗi hờn.
Đăng bởi: admin