Tôi nhún vai: "Tôi nhớ hình như phó giám đốc Vương có vợ con rồi nhỉ?"
"Không sai, mà vợ ông ra rất hung dữ, tôi nghe nói, phó giám đốc Vương thông qua quan hệ của nhà mẹ đẻ bên vợ mới vào được công ty."
"A, vậy cô ta c.h.ế.t chắc rồi, ngày kia sinh nhật tôi, làm phiền cô mời một ít đồng nghiệp tới tham gia giúp tôi, livestream."
Tôi tận lực nhấn mạnh từ livestream.
Lúc tôi đang định rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay người nói thêm một câu với Tiểu Thất.
"Đúng rồi, cảm ơn.
Tôi mua một cái túi cho cô, đặt ở sân khấu, cô nhớ đi lấy, một chút tâm ý nhỏ, hi vọng cô đừng chê."
Cho dù tôi và Tiểu Thất có chung kẻ địch.
Nhưng người muốn động tay lúc đầu lại là tôi.
Chuyện này tương đương với làm phiền Tiểu Thất làm việc cho tôi.
Nếu đã làm phiền người khác, đương nhiên không thể nợ nhân tình.
Cái túi kia có giá bảy vạn bảy, trước hết là Tiểu Thất thích, sau đó là Tằng Thi Đồng cũng coi trọng.
Người sau còn đang la hét nói đùa trong công ty muốn Trần Khoa mua cho.
Lương mỗi tháng của chúng tôi cộng thêm trích phần trăm quảng cáo không nhiều, đều bị công ty ép khô.
Tằng Thi Đồng xem như người có tiền lương nhiều nhất trong công ty, nhưng tới tay cũng chỉ có hai vạn tệ.
Chưa nhắc đến người làm hoạt động trên mạng còn cần phải có hoàn cảnh sinh hoạt tốt.
Người không mua nhà, mỗi tháng còn phải gánh chịu hơn vạn tiền thuê nhà.
Mấy khoản chi tiêu này, cộng lại thành một tháng lương rồi.
Đương nhiên cũng không mua nổi túi bảy vạn bảy.
Nhưng tiền này tiêu rất giá trị, quá đáng giá.
Tiểu Thất sau này sẽ đè ép Tằng Thi Đồng gắt gao.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy xe Lâm Thù dừng cách đó không xa.
Tôi đang muốn đi lên.
Tằng Thi Đồng đi từ bậc thang chữ B xuống chạy qua đó.
Cô ta không nhìn thấy tôi.
May mắn.
Tôi suýt quên mất tôi và Lâm Thù hiện tại đang đứng ở "Ranh giới chia tay".
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng trốn qua một bên gọi điện thoại cho Lâm Thù.
"Có phải là muốn gọi điện thoại kêu anh tới đón em không?"
Điện thoại vừa kết nối, giọng Lâm Thù đắc ý truyền đến.
"Chồng em rất thông minh, anh đang ở dưới tầng rồi."
Tôi hắng giọng một cái, khoe mẽ gọi một câu: "Chồng ơi."
Người bên đầu điện thoại rõ ràng khựng lại.
Sau đó chợt kinh ngạc mở miệng: "Em uống lộn thuốc à?"
Lâm Thù biết, tôi chưa từng gọi anh ấy là chồng.
Trước đó khi anh ấy ép tôi gọi, tôi thề sống c.h.ế.t không theo.
Nhưng hôm nay tôi muốn cầu xin anh ấy.
Tôi nói cho Lâm Thù chuyện tôi nói dối linh tinh trước mặt Tằng Thi Đồng.
Lâm Thù hừ lạnh một tiếng: "Diệp Uyển Chân, em lại tung tin đồn nhảm về anh."
Tôi không định cho anh ấy chút cơ hội phản kháng nào, dứt khoát trực tiếp cúp điện thoại.
Một giây sau, điện thoại di động của tôi lại vang lên.
Giọng ai oán của Lâm Thù từ trong điện thoại di động bay ra.
"Em cúp điện thoại của anh!"
12.
Lâm Thù gọi điện, để cho tôi nghe toàn bộ của nói chuyện của anh ấy và Tằng Thi Đồng.
Tằng Thi Đồng muốn lên xe.
Anh ấy không chịu.
Lo Tằng Thi Đồng nổi lên lòng nghi ngờ, lúc anh ấy bị hỏi tới đây làm cái gì.
Lâm Thù trả lời như thế này.
"Tôi muốn gặp người tặng quà cho mình sớm một chút."
"Các cô làm nghề này cũng không thể tùy ý thể hiện tình trạng tình cảm của mình trước mặt công chúng đúng không?"
Tôi nghe thấy Tằng Thi Đồng nói đúng vậy, nhưng cô ta không giống, cô ta nói chuyện yêu đương nhất định sẽ nói cho tất cả mọi người, sẽ không để cho bạn trai mình phải ấm ức.
Ngay sau đó, Lâm Thù còn nói: "Cô có đi tham gia tiệc sinh nhật không?".