"Anh không biết em là ai?"
Tằng Thi Đồng ở cửa hét to một tiếng, lập tức đi tới.
"A Thù, em là Đồng Đồng! Hai hôm trước không phải chúng ta đã xác nhận quan hệ rồi sao? Sao anh lại ở cạnh Uyển Chân?"
Nghe ý trong lời cô ta, sao giống như tôi câu dẫn Lâm Thù thế?
Quả nhiên, tên mất não Trần Khoa kia thật sự cho rằng như thế.
"Diệp Uyển Chân, cô có thôi đi hay không?"
"Sao cái gì cô cũng muốn cướp với Đồng Đồng thế? Ngay cả bạn trai cũng muốn cướp của Đồng Đồng sao? Tôi cho rằng cô chỉ là hay ghen tị, không ngờ nhân phẩm của cô cũng xấu xa như vậy!"
"Lần trước Đồng Đồng uống say, cô cố ý không đi đón cô ấy, hại cô ấy cả ngày không có tinh thần, không thể đi tham gia buổi ra mắt sản phẩm mới, chỉ có thể tới bệnh viện, Đồng Đồng tốt bụng để cô thay thế vị trí dẫn chương trình, kết quả cô lại giở tính trẻ con ném công việc cho tiểu Thất!"
"Sau đó lại dùng tài khoản của cô và Đồng Đồng chia sẻ video quảng cáo giúp nước hoa giúp Tiểu Thất, cô làm vậy là có ý gì?"
"Hiện giờ hay rồi, đạo đức cá nhân bại hoại, ngay cả bạn trai cũng muốn cướp của Đồng Đồng!"
Tôi hoàn toàn không muốn để ý đến Trần Khoa.
Si mê đến mức này cũng quá hiếm có.
Tôi chuyển tầm mắt nhìn về phía Tằng Thi Đồng, tôi vẫn hiểu rõ ý của từ hướng dẫn từng bước.
Tôi tỏ vẻ tức giận hất Lâm Thù ra, đứng lên chất vấn Tằng Thi Đồng.
"Cô nói anh ấy ở bên cô? Là chuyện khi nào, cô nói rõ xem."
"Hôm trước! Sau khi buổi tiệc kết thúc, anh ấy cố ý tới dưới công ty nói muốn gặp người tặng quà cho anh ấy một lần, chúng tôi xác nhận quan hệ khi đó!"
Tằng Thi Đồng thoáng hiện sự do dự trong ánh mắt, nhìn Lâm Thù với ánh mắt chờ đợi.
Giống như sợ bị tôi vạch trần chuyện chen chân, lại lo lắng Lâm Thù sợ vượt quá giới hạn mà không dám nói.
Cô ta dứt khoát ném ra một chuyện không quan trọng.
"Đúng là cậu đã từng ở bên A Thù, nhưng đó là lúc trước, A Thù đã chia tay với cậu rồi, tớ và anh ấy yêu đương bình thường."
Cô ta bình ổn hơi thở, căng khuôn mặt tươi cười đi về phía tôi.
"Uyển Chân, tớ biết cậu rất thích A Thù, nhưng hai người đã là quá khứ rồi, nhận rõ hiện thực đi, đừng dây dưa nữa có được không?"
Tôi bắt lấy trọng điểm, hỏi: "Người tặng quà cho anh ấy? Quà gì?"
Cô ta vội vàng chỉ hộp quà trong tay Lâm Thù.
"Chính là cái này! Đây không phải để tặng cậu! Là tặng cho anh ấy!"
Tằng Thi Đồng hiển nhiên đã có xu thế chó cùng rứt giậu.
Tiện thể bị tôi kéo đi.
Thật ra dù cô ta giải thích thế nào thì cũng đều là thế cục chết.
Phủ nhận, vậy hành vi vừa rồi của cô ta sẽ là động kinh.
Thừa nhận, vậy chẳng khác nào cô ta chen chân vào giữa tôi và Lâm Thù.
Cô ta đại khái còn tưởng rằng tôi không biết chuyện cô ta tự mình liên hệ với Lâm Thù.
Không ngại chuyện.
Từng chuyện từng chuyện, mở ra từ từ nói.
Tôi cười cười, mở quà ra, lấy nước hoa ra ngoài.
Tiểu Thất bên kia lập tức muốn phát tác.
Tôi nhìn qua, cô ấy lập tức hiểu ý, biết hiện tại còn chưa phải lúc.
Tôi lại dời ánh mắt qua món quà.
"A, vậy món quà này có thể đại diện cho cái gì?"
"Cô có thể nói cho tôi chứng cứ hai người ở bên nhau là gì hay không?"
15.
Tằng Thi Đồng tức giận.
Lấy điện thoại ra bắt đầu lướt ghi chép nói chuyện.
Cô ta càng lướt, sắc mặt càng khó coi.
Tôi tiến lên trước, tò mò nói: "Sao thế? Có phải cảm thấy chứng cớ này không đủ cường độ không?".