Cô ta hoàn toàn không ngờ chỗ dựa của mình lại ngã ngay trước mặt.
Càng không ngờ, tại sao vợ phó giám đốc Vương có thể biết chuyện này.
Muốn để vợ phó giám đốc Vương biết chuyện này rất đơn giản.
Con của hai người bọn họ đang học đại học.
Phần lớn sinh viên cả nước đều thích hóng hớt, năm đó lúc tôi đi học cũng không ngoại lệ.
Chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, sao con của bọn họ có thể không biết?
Một khi biết, chắc chắn sẽ nói cho vợ phó giám đốc Vương.
Vợ phó giám đốc Vương lại là người có tình tình nóng nảy, đương nhiên không thể nuốt trôi chuyện này, đánh người tới cửa làm người thứ ba.
Tôi và Tằng Thi Đồng rời khỏi công ty cùng ngày.
Cô ta bị cào rách mặt, tóc rối thành ổ gà, bị bộ phận nhân sự sa thải.
Mà tôi chủ động từ chức.
Tôi cảm thấy công việc này không thích hợp với tôi, thu tiền thuê nhà thích hợp với tôi nhất.
Lúc gặp cô ta ở cửa thang máy, tôi vốn không muốn nói thêm câu nào với cô ta.
Nhưng cô ta nhất định phải lại gần.
"Cô hài lòng chưa?"
Tôi quay đầu, buồn cười nhìn cô ta: "Chẳng lẽ tất cả không phải do cô tạo thành sao?"
"Nhiều năm như thế, là cô từng bước ép sát tôi, tôi chỉ phản kích một lần mà thôi."
Cô ta trầm mặt, mặt xám như tro.
"Vậy dựa vào đâu...!Dựa vào đâu mà tôi muốn cái gì cậu cũng cướp đi?"
Tôi nhíu mày lại, không hiểu: "Tôi cướp cái gì của cô?"
Cô ta thất thần trong một nháy mắt, dường như cũng không hiểu mình có thứ gì bị tôi cướp đi.
Nhưng lại không muốn rơi xuống hạ phong vào lúc này, thật là không có đạo lý để nói.
"Nhà cô có tiền, cô muốn thứ gì mà không có, nhường những thứ khác cho tôi một chút không được sao? Sao thứ gì tốt cũng bị cô chiếm đi?"
"Dựa vào đâu?" Tôi trực tiếp ngắt lời cô ta.
"Những năm gần đây cô vẫn luôn phân cao thấp với tôi trong bóng tối, cô biết xưa nay tôi sẽ không tranh cái gì với cô, dựa vào điểm ấy mà càng ngày càng không kiêng dè gì cả."
"Nếu tôi cho cô thêm chút mặt mũi, có phải cô còn muốn cướp cha mẹ của tôi không?"
Tôi thừa nhận.
Nửa câu sau này mang nặng cảm xúc cá nhân.
Nhưng tôi thật sự rất muốn mắng cô ta.
Tôi nhịn được.
Không muốn tranh cãi miệng lưỡi với cô ta thêm, trực tiếp đi ra khỏi tòa nhà công ty.
Mở cửa xe Lâm Thù ra ngồi lên.
Quay đầu đã nhìn thấy Tằng Thi Đồng đứng ở cửa công ty hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
Trừng tôi cũng vô dụng.
Có bản lĩnh thì đuổi kịp đuôi khói ô tô của bà đây trước đi đã.
"Bảo bối."
Tôi còn đang mừng thầm trong lòng, Lâm Thù bên cạnh gọi tôi một tiếng.
"Sao thế?"
"Món nợ của em coi như xong rồi, có phải nên tính toán các hạng mục của chúng ta rồi không?"
Trong lòng tôi băn khoăn, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta có nợ nần gì?"
Lâm Thù dừng xe ở ven con đường ít khi có người qua lại.
Mở dây an toàn.
Từ từ lại gần tôi.
Tôi đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Anh ấy nhấn mở khóa dây an toàn của tôi.
"Món nợ em tung tin đồn nhảm về anh."
( Hết).