Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét


Trong đầu Mục Ảnh Sanh nảy ra ý tưởng, nhưng mà hiện giờ lũ sói đang bất động, nên các cô tốt nhất là cũng không nên có động tĩnh gì.
“Cậu gọi sếp, là đang nói đội trưởng Lệ?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Lôi Minh hoàn toàn thoải mái, lúc này rồi mà cậu ta không hề có sợ hãi việc đang bị lũ sói kia bao vây.

“Anh ấy là lãnh đạo, là sếp của chúng ta.

Không có hài hước gì cả.”
Nếu không phải là không đúng nơi, Mục Ảnh Sanh muốn bật cười thật to.
“Đúng.”Không có hài hước gì cả.
Tuy họ nói nhỏ nhưng lũ sói thấy bọn họ lên tiếng nói chuyện, vòng vây lại áp sát hơn một chút.


Hiện giờ, khoảng cách của họ và lũ sói chưa đầy năm thước.
Theo như bản năng của loài sói, tăng tốc rồi nhảy chồm lên tấn công bọn họ là việc không quá khó khăn.
“Hai chọi một.” Mục Ảnh Sanh đụng nhẹ người Lệ Diễn.

“Anh thấy sao?”
“Được.” Ánh mắt Lệ Diễn trầm mặc, trong đáy mắt không hề thấy tia bối rối nào.
“Sếp.” Vũ Thức hùa theo, bắt chước Lôi Minh thay đổi cách xưng hô “Ở đây giết sói, có tính là không tuân theo quy định bảo vệ động vật chứ?”
Tại thời điểm này mà còn nói những thứ như là phải bảo vệ sói, bảo vệ động vật gì gì đó.


Cậu ta không phải là bị thần kinh đó chứ.
“Không tính.” Lệ Diễn nhìn chằm chằm vào lũ sói, ánh mắt chưa bao giờ rời đi.
Vũ Thức gật đầu “Nếu là vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Lũ sói kia không hề động đậy, con sói cầm đầu trông rất cao lớn, có vẻ trông rất dũng mãnh, uy phong.
Lớp lông trên người nó run run, mắt nó nhìn chằm chằm vào đoàn người giống như đang bữa tối của mình.
Ánh mắt xanh lục âm u, khiến cho người ta thấy dựng tóc gáy.
Mục Ảnh Sanh nắm chặt tay, cô mượn Lệ Diễn làm lá chắn, nhẹ nhàng lấy dao găm đang giắt ở đùi ra.
Khoảng cách với lũ sói quá gần, nhất là ở thời điểm này, nổ súng là không thể.

Hơn nữa, giờ móc súng cũng không kịp nữa rồi.

Tốt nhất là tạm thời không đánh động đến lũ sói này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận