Edit: Sơ Tranh & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh đọc tờ giấy trên tay, vẻ mặt khó nén được kinh động.
“Ba?”
Mục Quý Hòa thế mà lại đưa cô giấy tờ công chứng tặng cho bất động sản. Tài sản trên giấy là căn nhà trước kia cô khuyên Mục Quý Hoà mua.
Cô không nghĩ Mục Quý Hoà sau khi mua lại đem cho cô.
“ Cầm đi.” Mục Quý Hòa vẻ mặt hiền lành, cười nói: “Ba tuổi cũng lớn rồi, nhiều tiền để mà làm gì. Ba căn nhà này ba đã công chứng xong hết rồi, ba người các con mỗi đứa một căn.”
Hiện tại giá nhà ở thành phố Khánh chưa cao, tính ra chỉ hai hoặc ba ngàn, nhưng dù sao căn nhà cũ ở đằng kia giá cả tính ra cũng không phải rẻ. Đó là còn chưa nói đến chuyện sau lưng căn nhà đó còn có một cái sân nhỏ. Tính ra giá của nó thật sự rất lớn.
Cho dù Mục Quý Hòa mấy năm nay ở bên ngoài làm buôn bán, kiếm lời không ít, nhưng một lần mua ba căn nhà đúng là cũng khiến ông nhất thời hơi khó khăn về tài chính.
Nhưng ông tin Mục Ảnh Sanh, tin những lời cô nói. Nếu cô nói sau này giá nhà sẽ tăng, vậy ông sẽ tin cô.
Sau khi thật sự mua lại ba căn nhà đó, Trần Hoa Trân đã ầm ĩ cả buổi. Mục Quý Hòa trong lúc bực bội lại cẩn thận suy nghĩ. Mấy căn nhà đó ông không định giữ lại cho mình bất cứ cái nào.
“Ba.” Mục Ảnh Sanh cầm giấy chứng minh bất động sản kia, hốc mắt nóng ran. Cô nhịn không được liền nghĩ đến kiếp trước ——
Mục Khải sau khi xảy ra chuyện, Mục Ảnh Sanh lúc ấy đã bắt đầu từ ca sĩ chuyển sang diễn viên. Cô không nổi tiếng lắm, lại bị thương ở chân, thường chỉ có thể diễn vai quần chúng hay những vai mà người khác không muốn nhận.
Cô so với những nữ diễn viên khác có chút thảm hơn nhiều. Cát sê không bằng những người khác, nhưng cô biết trong nhà khó khăn nên chỉ cần kiếm được tiền, cô liền gửi về nhà.
Mục Quý Hòa mỗi lần đều nói cô không cần gửi tiền về nhà, nói ông có thể tự giải quyết.
Mục Ảnh Sanh cầm tờ giấy chỉ cần thêm chữ ký của cô mang đi công chứng là có giá trị kia, im lặng đẩy trở lại trước mặt Mục Quý Hòa.
“Ba. Con không cần.”
“A Sanh, con đây là muốn xem ba như người ngoài?”
“Không phải ạ.” Mục Ảnh Sanh lắc đầu: “Ba, bao nhiêu năm qua, ba nuôi con, chăm sóc con như con ruột. Con còn chưa báo đáp ân tình nuôi dưỡng của ba, làm sao con có thể nhận căn nhà ba cho con được?”
“A Sanh, con đừng nghĩ như vậy, ba đã nói rồi, con chính là con gái ruột của ba.”
“Ba, nếu ba thật sự coi con như con gái ruột thì ba nhận tấm thẻ này đi.”
Mục Ảnh Sanh cũng rất cố chấp: “300 vạn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đây là tâm ý của con.”
Mục Quý Hòa nhìn giấy tờ công chứng bị Mục Ảnh Sanh đẩy tới trước mặt, lại nhìn thẻ trên tay Mục Ảnh Sanh, cuối cùng thở dài.
“Con nha đầu này, thật đúng là ——”
“Được rồi, không đẩy qua đẩy lại nữa. A Sanh, thẻ con lấy về đi. Nhà trước tiên ba sẽ giữ cho con, chờ con tốt nghiệp, ba lại cho con.”
“Ba.” Mục Ảnh Sanh muốn nói, mình tuyệt đối không muốn.
Có điều đó là chuyện sau này thì để sau này hẵn nói. Đến lúc đó, nếu Mục Quý Hòa lại cho cô, cô sẽ lại tìm cái lấy cớ thoái thác.
Về đến nhà Mục Ảnh Sanh rất vui vẻ, đi theo Mục Quý Hòa nói chuyện cả ngày. Nửa thật nửa giả nói một số chuyện sẽ diễn ra trong tương lai mà cô biết.
Nếu Mục Quý Hoà không lấy tiền của cô, vậy cô chỉ có thể ở phương diện khác cho ông lời khuyên. Nhưng cô lại không thể nói rõ ràng được, nhất là việc trọng sinh, cô không dự định sẽ nói cho bất cứ ai.
Trò chuyện xong đã muộn. Trở lại phòng, Mục Ảnh Sanh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Nửa mộng nửa tỉnh, cô thế mà lại mơ thấy Lệ Diễn.
Hết chương 51: