Edit: Lê Phương Anh & Beta: Phong VũHai người đều có suy nghĩ riêng nên trong phút chốc không ai nói gì.Mục Ảnh Sanh cho rằng Lệ Diễn vừa gặp đã thích Mục Thiên Thiên, còn Lệ Diễn lại bất ngờ trước sự đau lòng chợt lóe lên kia.Ngay cả động tác của anh cũng không thay đổi, cứ như vậy nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh.Nếu anh thật sự thích Mục Thiên Thiên, cô cũng đành chấp nhận.
Chuyện này không phải việc cô có thể kiểm soát.
Đè nén cảm giác không thoải mái, Mục Ảnh Sanh giả vờ lơ đãng ngoảnh mặt đi chỗ khác: “Không phải anh nói muốn đi chơi sao? Anh muốn đi đâu?”“Không phải cô chưa ăn sao? Chúng ta đi ăn trước đã.
Cô muốn ăn gì?”Mục Ảnh Sanh chưa kịp trả lời, điện thoại Lệ Diễn rung lên.Vừa nhìn thấy số điện thoại, gương mặt thả lỏng của anh biến sắc.
Liếc mắt nhìn Mục Ảnh Sanh, anh nhanh chóng nhận điện thoại.“Lão đại, đã xảy ra chuyện.” Giọng Tôn Chính ở đầu dây bên kia có chút vội vàng: “Bọ cạp chạy rồi.”“Chuyện thế nào?”“Bọ cạp bỏ trốn ngay trong đêm qua.
Trên đường áp giải đến nhà tù thành phố Côn, hắn ta bị người ta cướp đi mất.”“Cậu đùa à?” Tuyến đường áp giả anh sắp xếp bí mật như vậy cũng có kẻ cướp được Bọ Cạp đi?“Hỏa lực của đối phương quá mạnh, chúng ta ——” Giọng Tôn Chính thấp đi hai phần: “Chúng ta hi sinh hai chiến hữu.
Thằng nhóc Cương và Lượng qua đời rồi.”Lệ Diễn đột nhiên bất động, lòng bàn tay cầm di động nắm chặt, Mục Ảnh Sanh không biết anh nhận điện thoại từ ai, chỉ thấy hai bàn tay nắm chặt của anh.“Lão đại, phía trên nghi ngờ trong chúng ta có nội gián.
Hiện giờ ngoại trừ em phải quay về nhận điều tra, còn cả anh, em đoán chút nữa cấp trên sẽ gọi cho anh.”“Giờ tôi ra sân bay.” Không nói nhiều lời, anh em của anh, thủ hạ của anh đều là một tay anh hướng dẫn.
Anh hoàn toàn tin tưởng bọn họ.“Lão đại.
Các anh em đều không thẹn với lương tâm.” Tôn Chính dừng một chút, giọng nói buồn bã: “Nhưng thằng nhóc Cương và Lượng tuyệt đối không thể chết vô ích.”Lệ Diễn không nói gì, làm nhiệm vụ nhiều năm, anh đã sớm quen đối mặt đủ loại sinh ly tử biệt.Nhưng mỗi lần nghe được tin tức như vậy, bản thân đều thấy khó chịu.
Cúp điện thoại, anh phát hiện Mục Ảnh Sanh đang nhìn mình.Ưu tư vừa rồi đã biến mất, nhưng lúc nhìn vào đôi mắt thanh tịnh của cô gái nhỏ này, lời nói tiếp theo của anh có chút khó khăn.“Tôi có việc phải đi ngay.”Dù Lệ Diễn không nói, Mục Ảnh Sanh cũng hiểu ý anh.
Tuy cô không nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói gì, nhưng cô vẫn nghe rõ Lệ Diễn nói bây giờ anh sẽ ra sân bay,.“Không sao, anh đi làm việc đi.”Cô nhẹ nhàng thở phào một cái.
Đưa tay mở cửa xe, tay lại bị Lệ Diễn bắt được.Mục Ảnh Sanh có chút bất ngờ, Lệ Diễn nắm chặt tay, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Bọ cạp bỏ trốn, nỗ lực mấy tháng nay coi như uổng phí.Thời gian gấp rút, anh nắm tay cô gái nhỏ trước mắt nhưng có chút không muốn buông ra.Mục Ảnh Sanh cảm giác được độ nóng lòng bàn tay anh, có chút không được tự nhiên muốn rút tay về.“Bạn học Mục.” Lệ Diễn đột nhiên mở miệng, buông tay cô ra, cố nén khao khát muốn xoa đầu cô, anh ngồi thẳng, gương mặt nghiêm túc: “Cô còn phải cố gắng, nỗ lực để càng mạnh hơn nữa.”Chỉ có trở nên mạnh hơn nữa mới không bị người khác tổn thương.
Chỉ có trở nên mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ tốt bản thân.Mục Ảnh Sanh xuống xe, nhìn chiếc xe Jeep xanh lục trước mắt dần đi xa, đột nhiên kịp phản ứng.Sát thần nói vậy là có ý gì? Chịu không nổi việc cô quá yếu sao? Thật sự quá đủ rồi.Cái vị sát thần này quả nhiên là người cô không hợp từ đời trước.
Cứ chờ xem.
Cô nhất định sẽ trở nên mạnh hơn nữa.Hết chương 69:.