Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ

“Mục Quế Hương. Cô im đi.”

Mục Quý Hòa tức đến nỗi thở gấp. Không đợi ông lên tiếng, Mục Ảnh Sanh đã tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Mục Quế Hương.

“Được thôi. Báo đi.” Mục Ảnh Sanh vỗ vỗ tay Mục Quý Hòa, ra hiệu cho ông không cần phải tức giận. Quay sang đối mặt với Mục Quế Hương, giọng nói so với bà ta còn ngang ngược hơn.

“Tôi cũng đang muốn báo cảnh sát đây. Nhưng nể mặt ba nên tôi nhịn. Bây giờ bác đã nói như thế, muốn quân pháp bất vị thân, tôi dĩ nhiên sẽ nể mặt bác mà làm theo.”

“Ý mày là sao?”

“Có ý gì đâu.” Mục Ảnh Sanh lấy cây bút ghi âm trong túi ra, lắc lắc trước mặt Mục Quế Hương, bật máy, phát đoạn ghi âm.

“Lúc trước anh họ có ý muốn cưỡng hiếp tôi. Thấy việc không thành còn cầm dao muốn giết tôi. Cô cũng nghe thấy rồi đó. Có cô ở đây thì càng tốt. Để cảnh sát đến bệnh viện, bắt anh họ lại một thể.

Mục Ảnh Sanh nhìn bộ dạng ngây ngốc của Mục Quế Hương mà cười lạnh.

“Tôi thật không biết cô lại độ lượng như thế đấy, vậy mà lại quân pháp bất vị thân? Cô có biết anh Lương Tân đã phạm tội hiếp dâm không thành không. Cũng nặng lắm lắm đấy nhé.”

“Mày, mày nói bậy.” Mục Quế Hương tức giận nói: “Mày, mày chớ linh tinh. Tao nói cho mày biết, hiếp dâm cái gì? Rõ ràng là mày quyến rũ Lương Tân nhà tao.”


Mục Ảnh Sanh nở nụ cười, uy hiếp: “Nếu vậy thì bác báo cảnh sát đi. Xem rốt cuộc là anh họ muốn cưỡng hiếp tôi hay là tôi có ý đồ bất chính muốn quyến rũ anh ta. Tất cả đều để cho cảnh sát phán xét đi.”

Mục Quế Hương không ngờ Mục Ảnh Sanh có phản ứng như vậy. Bà ta nghẹn lại, không biết nên nói thế nào.

Bà ta không ngờ thằng con trai của mình lại ngu xuẩn đến thế, ngu đến nỗi bị con ranh chết tiệt này ghi âm lại.

“Mục Ảnh Sanh, mày đừng có ở đó mà nói láo. Mày cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, Lương Tân nhà tao để ý mày, chính là phúc phận của mày. Mày còn muốn gì nữa?”

Mục Ảnh Sanh nhìn Mục Quế Hương, đối với bà bác này, cô thực sự không có chút cảm tình: “Cô à, tôi là con hoang, vậy ba tôi là sao đây?

“Mày kéo ba mày vào làm gì? Dù sao mày cũng không phải là con ruột của ba mày, mày chỉ là một đứa con hoang, mày —— ”

“Bốp” một tiếng, mặt của Mục Quế Hương lệch sang một bên. Bà ta khiếp sợ nhìn Mục Quý Hòa: “Anh, anh dám đánh tôi, Lương Tân là cháu ngoại của anh, anh, anh… Anh vậy mà lại vì đứa con hoang này mà đánh tôi?”

“Cô dám nói thêm một tiếng con hoang nữa, có tin tôi cho cô thêm một bạt tai nữa không?”

Mục Quý Hòa tức giận: “Tôi đã nói rồi, trong lòng tôi, A Sanh chính là con gái ruột của tôi.”

“Vậy nên anh để cho con gái mình ức hiếp cháu ngoại anh à?” Mục Quế Hương tức giận nói: “Lương Tân chỉ là thích nó, muốn kết hôn với nó nên mới dở chút thủ đoạn, mày —— ”

Mục Ảnh Sanh không nhịn được cắt lời bà ta: “Ra là cô có ý này, chỉ cần anh ta thích em gái, thì dù cô ta có muốn hay không, thì cũng có thể cưỡng hiếp cô ta sao, cùng lắm là dở chút thủ đoạn, chỉ cần anh ta thích là được. Ý cô là thế phải không?”

Mục Quế Hương ngoài đứa con trai là Lý Lương Tân, còn có một người con gái tên Lý Đan Như. Năm nay mới mười chín tuổi.

“Mày nói linh tinh cái gì vậy?

“Tôi nói linh tinh sao? Không phải có chứng cứ đây sao?” Mục Ảnh Sanh cười lạnh, lung lay cây bút ghi âm trong tay: “Hay là, do quá yêu em họ nhưng không chiếm được, liền tìm cách làm cô ấy bị thương. Khiến cho em họ bị tàn phế, để cô ấy không thể không gả anh ta. Đúng không?”

“Con ranh con. Tao phải xé rách cái miệng mày ra.” Mục Quế Hương tức giận nhào tới.

Mục Ảnh Sanh tránh sang một bên. Lúc này Mục Quý Hòa bước tới, giữ lấy Mục Quế Hương.

“Cô ầm ĩ đủ chưa?”

Bà ta quay sang nhìn Mục Quý Hòa, òa khóc: “Anh, anh rõ ràng là anh trai tôi, anh đối xử với tôi như thế à? Anh dung túng cho đứa con hoang này ức hiếp tôi à? Ối, cha ơi. Mẹ ơi, hai người nhìn đi. Con trai của hai người đang ức hiếp con này.”


Trò vừa khóc vừa làm loạn này của bà ta làm cho Mục Quý Hòa phải nhíu mày.

“Thôi đi.” Lồng ngực Mục Quý Hòa nhấp nhô dữ dội: “Quế Hương, trong chuyện này, rõ ràng người sai là Lương Tân. Cô quá hồ đồ rồi. Nếu cô còn ầm ĩ nữa, tôi sẽ nói A Sanh báo cảnh sát tống Lương Tân vào tù.”

“Anh…” Mục Quế Hương bị giọng điệu lạnh lùng của Mục Quý Hòa hù dọa.

“Được rồi.” Mục Quý Hòa mất kiên nhẫn phẩy tay: “Lương Tân bay giờ vẫn còn trong viện, nếu cô không có việc gì nữa thì vào đó chăm sóc cho nó đi.”

“Nhưng nó…”

“Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, A Sanh là con gái của tôi, là con gái ruột. Không ai được phép động vào nó.

Mục Quế Hương dù vẫn không cam lòng nhưng dưới sự bức bách của Mục Quý Hòa chỉ có thể bực tức rời đi.

… …

Sau khi Mục Quế Hương rời đi, Mục Ảnh Sanh quay lại bếp tiếp tục nấu cơm, rồi bắt đầu rửa rau, nấu ăn.

Mục Quý Hòa cũng đi theo cô vào bếp, nhìn cô bận rộn, có chút không yên lòng mở miệng.

“A Sanh, con không cần quan tâm đến những lời cô con nói đâu. Trong lòng ba, con chính là con gái ruột của ba.”

“Ba. Ba đừng lo, con biết mà.

Sống lại tránh được kiếp nạn này, cô đã vô cùng hạnh phúc. Mục Quế Hương dù mắng cô vài câu, cô cũng không để tâm.


Là con nuôi, đúng, là con nuôi đấy, cô sẽ không oán trách trời đất. Lúc đầu khi biết được chuyện này, cô cũng từng suy nghĩ xem cha mẹ ruột của mình rốt cuộc là ai, tại sao lại bỏ rơi cô.

Nhưng lâu dần, cô không còn quan tâm nữa. Tuy rằng Trần Hoa Trân nhiều khi bất công với cô, thiên vị con gái ruột của bà.

Nhưng âu cũng là chuyện thường tình, Mục Quý Hòa đối với cô rất tốt, cô rất biết ơn ông.

Mục Quý Hòa nhìn vẻ mặt thản nhiên của con gái, trong lòng bỗng thấy trống trải. Ông đưa mắt nhìn ra ngoài, vẫn chưa thấy vợ và con gái về.

“A Sanh. Con đi theo ba.” Vừa nói, ông vừa đi ra khỏi phòng bếp.

“Ba, con đang nấu cơm mà.” Mục Ảnh Sanh nói như vậy, nhưng vẫn tắt bếp đi theo sau Mục Quý Hòa.

Mục Quý Hòa đi vào trong phòng của mình, bước tới trước tủ quần áo. Mở tủ, phía dưới cùng có một cái két nhỏ.

Mục Ảnh Sanh nhìn ông nhập mật mã, lấy ra một cái hộp trang sức nhỏ màu đỏ.

Mục Ảnh Sanh không biết bên trong đựng cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mục Quý Hòa, cô có chút căng thẳng.

Hết chương 9:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận