Yêu Chàng Rồi Nha

Hạo Tế Lâu – Trong thư phòng, Đan Tế Triệt đứng trước cửa sổ, hai tay
chắp sau lưng, không biết đang nhìn cái gì, đột nhiên một bóng người vô
thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh hắn.

vô thanh vô tức: yên lặng không tiếng động.

“Sự tình đã làm được thế nào rồi?” Hắn thản nhiên hỏi.

“Tra nhất thanh nhị sở.”

nhất thanh nhị sở: rất rõ ràng.

“Xác định chưa?”

“Xác định.”

“Phải không?” Thân hình Đan Tế Triệt vẫn bất động như cũ, nói sang chuyện khác: “Điểm tâm trên bàn ngươi lấy ăn đi.”

Người nọ đi đến bên cạnh bàn, dạ minh châu chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, là Đan Úy Hạo.

“Là cao hoa hồng, đại ca, huynh không phải không ăn ngọt sao? Đầu bếp nữ sao có thể làm cho huynh ăn?”

“Không phải làm cho ta, là làm cho Anh Phác.”

“Nha, thì ra là làm cho Anh Phác đại tiểu thư, kia nàng như thế nào chưa ăn?” Để hắn được hưởng tiện nghi.

“Bởi vì bữa tối nàng ăn thịt xong thì rất no, cho nên ăn không vô.” Ăn ba miếng còn chưa đủ, còn cướp của hắn, thật sự là càng lúc càng vô
pháp vô thiên, bất quá hắn không ngại là được.

vô pháp vô thiên: không coi ai ra gì / không sợ gì.

Bởi vì bộ dáng nàng cao hứng thoạt nhìn thực đáng yêu.


“Nha, tiểu trư kia lại ăn như vậy, như thế nào cũng chưa thấy nàng
nhiều thịt?” Hôm qua hắn “may mắn” cùng nàng ngồi cùng bàn ăn cơm, thiếu chút nữa bị nàng hù chết.

Có người nữ nhân nào lại ăn giống
nàng như vậy? Sức ăn lớn, tướng ăn lại kém, thật không biết nương nàng
là như thế nào dạy nàng, một chút bộ dáng nữ hài tử đều không có.

“Tiểu trư” hai chữ này làm cho Đan Tế Triệt nghe được có chút chói tai, nhưng nhớ tới sức ăn của Anh Phác, hắn không phản bác.

“Trời mới biết, ăn như thế nào cũng đều không mập, cũng không biết nàng đem này nọ ăn làm gì rồi.”

“Xem ra nàng là không có biện pháp biến đẹp, dáng người nhỏ kia của
nàng có thể cả đời cũng không biến, tương lai ai cưới đến nàng kẻ đó xui xẻo, không có nửa điểm hạnh phúc đáng nói.” Gầy ba ba, ôm lấy thật khổ
sở a!

“Kia cũng không nhất định.” Đan Tế Triệt giơ lên một chút cười thần bí.

“Cũng đúng, cải củ rau xanh cũng yêu thích nhau, nói không chừng còn có người thích cắn xương cốt.”

“Cũng không đến độ là xương cốt.” Ngày đó hắn nhưng là sờ thực cẩn
thận, nàng tuyệt đối là cái nữ nhân thành thục, hơn nữa là một loại kia
làm cho nam nhân thực hạnh phúc, ngoài ý muốn thu hoạch a.

“Gì?” Tuy rằng nghe không hiểu lời nói của đại ca, nhưng như thế nào lại thấy có cỗ hương vị ái muội?

Liếc thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, Đan Tế Triệt cười khẽ. “Ngươi không cần biết.”

“Phải không?” Nhưng là hắn rất muốn biết, ánh mắt dò hỏi không ngừng
mà hướng trên người huynh trưởng lướt đi, Đan Úy Hạo hoài nghi trong lời nói của người nào đó có dấu diếm huyền cơ.

Liếc thấy ánh mắt đệ đệ không an phận, hắn mỉm cười ôn nhu khuyên nhủ: “Sự quan tâm quá đáng sẽ giết chết một con mèo.”

Chậc! Lại bày ra loại tươi cười này, mỗi lần đại ca đều lấy cái này để áp chế hắn, ám chỉ tính uy hiếp tuy rằng có vẻ uyển chuyển, nhưng huynh ta sẽ không thể chính đại quang minh một chút sao?


Khép cửa sổ lại, Đan Tế Triệt đi đến trước giá sách, cầm lấy một quyển quyển sách.

“Đây là quyển sổ tháng này, ngươi xem xem có vấn đề gì không, trước
buổi trưa ngày mai đưa cho ta kiểm tra.” Ân, hắn thừa nhận hắn thật sự
thực để ý hai chữ “Tiểu trư”, cho nên……

Nghe vậy, Đan Úy Hạo nuốt cao hoa hồng đến một nửa bị nghẹn, dùng sức vỗ ngực vài cái.

“Khụ khụ! Khụ! Đệ xem?” Chỉ cái mũi của mình, Đan Úy Hạo vẻ mặt kinh
ngạc. “Đại ca, khi nào thì công việc của đệ lại thêm một hạng mục này?”
Hắn đối với chữ số là không kiên nhẫn nhất, muốn hắn ngoan ngoãn ngồi ở
trước cái bàn, quả thực là ngược đãi hắn.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi giúp ta xử lý chuyện buôn bán.” Đan Tế Triệt ngữ khí vân đạm phong thanh.

vân đạm phong thanh: như tơ mây tiếng gió / nhẹ nhàng.

“A! Vì sao?” Đan Úy Hạo không dám tin.

“Ngươi cũng chơi đã lâu, là lúc nên cho ngươi làm chuyện đúng đắn.”
Không có đạo lý là trách nhiệm đều một mình hắn khiêng, mẫu thân sinh
hắn ta không phải muốn cho hắn ta đùa, mà là bởi vì vì Đan gia cống hiến tâm lực.

“Đệ hiện tại cũng đang làm chuyện thực đứng đắn a.” Đan Úy Hạo kháng nghị nói.

“Đan gia kinh doanh cũng không phải chỉ có 『 Quỷ Bạt 』, buôn bán dược
liệu mới là nghề nghiệp, ngươi đừng lầm.” Đan Tế Triệt cười meo meo đánh vỡ tấm mộc (tấm lá chắn) của hắn.

“Quỷ Si Nhất là tổ chức sát
thủ ngầm mà Đan phủ không muốn người ta biết, là tổ phụ bọn hắn thành

lập. Quỷ Hoàng cùng Si Vương, bọn họ là truyền thuyết trong chốn giang
hồ, thần bí mà hư ảo, có thể tồn tại cũng có thể không tồn tại, nhìn đến ngươi cũng có nghĩa là sẽ giết người.

“Nếu đệ đến quản chuyện dược liệu, kia 『 Quỷ Bạt 』 làm sao bây giờ?” Đan Úy Hạo tiếp tục đấu tranh.

“Tự nhiên sẽ có người quản, ngươi không cần lo lắng.” Hắn không nuôi
thùng cơm, sát thủ này không thể chỉ biết giết người, còn phải có đầu óc thông minh, tài cán vì chủ tử phân ưu giải lao.

phân ưu giải lao: chia sẻ lo lắng, giải tỏa mệt mỏi.

“Huynh bảo để có thể nào không lo lắng, bọn họ……”

Nâng tay ngăn cản lời nói chưa xong của hắn, Đan Tế Triệt trên mặt mỉm cười như trước.

“Vài năm này bọn họ nên học đều học xong, mà ngươi lão đại này, phải
làm thì lại nửa điểm cũng không làm được, nên lo lắng là ai, trong lòng
ngươi và ta đều biết rõ ràng.” Có một số việc hắn không nói không có
nghĩa là hắn không biết, đến thời điểm, hắn tự nhiên sẽ có hành động.

Nghe vậy, Đan Úy Hạo sắc mặt đại biến. “Đại ca, huynh…… huynh đều biết ?”

“Ngươi ám chỉ là cái gì? Là ngươi giao nhiệm vụ cho thuộc hạ mượn cớ
ra ngoài tản bộ, hay là rảnh rỗi nhàm chán không có việc gì làm nơi nơi
giả thần giả quỷ dọa người, hoặc là có lòng vui chơi liền đem công việc
quăng cho thuộc hạ, vừa chơi đã chơi năm năm?”

Hắn nói còn chưa nói xong, Đan Úy Hạo đã bị dọa lui ba bước lớn.

Gặp quỷ ! Việc này hắn rõ ràng giấu giếm rất tốt, làm sao đại ca có thể biết được rõ ràng như thế?

Xong rồi! Cái này không chết cũng mất nửa cái mạng, công phu của đại
ca bình thường giấu không lộ ra, nhưng vừa ra tay tuyệt đối sẽ chết
người.

Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách! (Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách)

Cầm quyển sách trên bàn, Đan Úy Hạo nhanh như chớp lòe đi, rất sợ không thấy được mặt trời ngày mai.


Thấy thế, Đan Tế Triệt phủi tay cười nhạo.

“Vài năm nay chờ đợi quả nhiên có đền đáp, xem đức hạnh khẩn trương
kinh hãi kia của hắn, chơi vui cực kỳ, ngươi nói có phải hay không a?
Diêm Diễm.”

Ở chỗ tối đột nhiên xuất hiện một vạt áo màu xanh
đen, người tới gương mặt giấu ở trong bóng tối làm cho người ta nhìn
không thấy, nếu bóng người không hơi hơi cúi đầu, ai cũng đều nghĩ đến
vạt áo kia chính là khối bao vải, nơi đó căn bản không có người.

“Quỷ Hoàng nói đúng.” Thanh âm hắn cơ hồ lãnh đạm.

“Xem ra suy nghĩ của ngươi không giống ta nhiều.” Một chút ý tứ hàm xúc phụ họa đều không có.

“Diêm Diễm không dám.”

“Được rồi, ngươi không dám còn có ai dám.” Bên người chỉ có hai người
dám không nghe lời nói của hắn, một cái là hắn ta, một người khác chính
là Anh Phác.

“Diêm Diễm sợ hãi.”

“Những lời nói vô
nghĩa đó ngươi liền giảm đi, đổi từ có『 nhân tính 』 một chút mà nói như
thế nào?” Kỳ thật đầu gỗ này chắc sẽ lên tiếng trả lời sẽ không sai đâu, muốn hắn ta thay đổi cá tính là chuyện không có khả năng, Chắc chắn lời nói kế tiếp là “Thuộc hạ vô năng”.

“Thuộc hạ vô năng.”

Lắc đầu, quả nhiên là tên không có sáng ý, chơi không nổi nữa. “Ngươi
mấy ngày nay đi theo dõi 『 hắn 』, nhìn là được rồi, đến thời cơ thì trở
về.” Hắn rất muốn biết “Hắn” Có thể làm đến cái tình trạng gì.

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Nói vừa xong, vạt áo màu xanh đen lập tức biến mất.

“Người không phạm ta, ta không phạm nhân, như thế nào chính là có người không hiểu đây?” Đan Tế Triệt nhẹ giọng nói.

Hắn không phải kẻ khát máu, nhưng có vài người chính là rất làm càn, thiên lý không tha a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận