Yêu Chàng Rồi Nha

Ai ngờ nàng vừa mới bước ra cửa, phía sau liền truyền đến lời nói mang khóc thút thít, nàng lập tức dừng cước bộ lại.

“Ta sẽ không tham gia hôn lễ các ngươi.”

“Ta biết.” Nhân chi thường tình.(Chuyện thường tình của con người)

“Nhưng tương lai ta sẽ tìm thời gian đến bái phỏng các ngươi, nhưng ta không biết sẽ là khi nào.” Còn phải xem miệng vết thương trong lòng
nàng khi nào sẽ khép lại, nhưng sẽ có một ngày nàng nhất định sẽ mang
mỉm cười đến bái phỏng bọn họ, nàng nhất định sẽ!

“Ta thực chờ mong ngày đó.” Anh Phác lén lút nở nụ cười, hay cho một nữ nhân có thông minh cốt khí.

“Hơn nữa ta nhất định sẽ tìm được một nam nhân so với Đan ca ca còn
giỏi hơn, chờ sau khi chúng ta thành thân, ta nhất định sẽ đến hướng
ngươi khoe.” Nam nhân trên thế gian nhiều như cây cỏ, sẽ không tin nàng
tìm không thấy một gốc cây tuyệt nhất kia.

“Ta chúc ngươi thành công.” Nàng biết nàng ta nhất định có thể.

“Vậy ngươi không cần đi rồi, bởi vì ta phải về nhà.” Lau quệt nước mắt trên mặt, Lệ Phù đứng lên, hướng Thu Nhi nói lời cảm tạ, “Cảm ơn ngươi, ngươi thêu anh đào rất đẹp, hy vọng một ngày nào đó ngươi cũng có thể
giúp ta thêu đóa hoa phù dung.” Nói xong, nàng lướt qua bên người Anh
Phác hướng ra phía ngoài đi.

Thu Nhi đứng dựa cửa nhìn bóng dáng Lệ Phù, “Nàng là cô nương tốt.”

“Ta biết.” Anh Phác mỉm cười, “Có một ngày, nàngấy sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”

—————————————

“Thật sự phải làm như vậy?”

“Đúng vậy.”

Trong bóng đêm truyền đến một cái cười nhẹ, “Sáng mai khẳng định sẽ có một hồi hỗn loạn.”


Thanh âm mềm mại cũng theo vang lên, trong giọng nói có rõ ràng tiếc
hận, “Đáng tiếc chúng ta không xem được.” Cảnh tượng gà bay chó sủa,
người ngã ngựa đổ khẳng định không thể thiếu, cam đoan là một tràng trò
hay.

“Xác thực.” Bóng trắng nhẹ bay lên không trung, gió cùng
vải dệt ma sát phát sinh một trận tiếng vang, nhưng chỉ có vài tiếng
ngắn ngủi rồi cũng theo bóng trắng rất nhanh trôi đi, không trung chỉ
còn lại tiếng gió.

Trong cánh rừng cách Đan phủ mấy dặm, Đan Tế Triệt đỡ thê tử mới cưới ngồi trên lưng Dạ Trì, lá cây rơi vụn dưới ánh trăng, hai người thanh thản rong chơi dưới một mảnh trăng sao sáng rõ,
gió nhẹ mát mẻ khiến hương vị cây trúc xông vào mũi, cả người hòa cùng
thiên nhiên thư sướng.

“Nàng muốn 『 hưởng tuần trăng mật 』 thế
nào?” Tay trái ôm thắt lưng của nàng, Đan Tế Triệt cúi đầu ngửi hương
khí độc đáo của tóc nàng làm hắn mê luyến không thôi.

Tựa vào
trong ngực hắn, tiếng tim đập trầm ổn của hắn luôn làm cho tâm tình nàng bình tĩnh, cảm giác thực an toàn, chỉ cần cùng hắn một chỗ, đi nơi nào
cũng được, nhưng hưởng tuần trăng mật là nàng đề suất, nếu hắn hỏi muốn
đi đâu, nàng tất yếu phải cho cái đáp án.

“Ân…… Đi Tây hồ
trước, Tây hồ trong thơ văn tả thật sự đẹp, ta muốn đi nhìn một cái xem
nó rốt cuộc có bao nhiêu đẹp.” Hoa cỏ rậm rạp đạm mạt thật thích hợp,
nghe qua rất đẹp, nàng muốn tự mình đi xem một lần.

“Rồi đâu nữa?”

“Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ…… Kế tiếp đi Quế Lâm.” Lúc này Quế Lâm sơn thủy ít hơn một ngàn năm bị năm tháng ăn mòn, không biết cảnh tượng cùng phong cảnh trên bưu thiếp kém bao nhiêu?

Đan Tế Triệt gật gật đầu, “Tây hồ, Quế Lâm, ý kiến hay.”


Kéo kéo tay áo hắn, nàng ngửa đầu hỏi: “Đi hai cái địa phương này cần thời gian bao lâu?”

Nàng biết vì chuyện thành thân, lúc trước hắn liều mình đem công việc
hoàn tất, vừa rồi là nàng đột phát muốn hưởng tuần trăng mật của cổ đại, không vì hắn mà nghĩ chu toàn, hiện tại nhớ tới, mới phát hiện tuần
trăng mật lần này có thể hại hắn sau khi trở về lại phải thức đêm.

“Ước chừng nửa tháng, như thế nào? Còn muốn đi địa phương khác sao?”
Ngữ khí Đan Tế Triệt tràn ngập sủng nịch, hết thảy cho nàng làm chủ,
nàng muốn đi đâu hắn đều mang nàng đi.

“Không được, đi hai cái
địa phương này là đủ rồi, tương lai chúng ta còn thời gian để đi nhiều
chỗ, không vội.” Nàng không phải người có lòng tham. “Ta chỉ là nghĩ nếu chúng ta đi lâu, sẽ liên lụy đến công việc của chàng.”

“Yên
tâm, ta không làm, tự nhiên sẽ có người làm, nàng không cần lo lắng.”
Thí dụ như cha mẹ hắn kia lấy cớ thị sát sản nghiệp ở địa phương, đi du
sơn ngoạn thủy hơn năm năm, tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là Úy Hạo
không cho hai lão bọn họ trốn, nếu không số khổ chính là Úy Hạo. “Huống
hồ ta làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, xuất môn chơi mấy tháng là
đương nhiên.”

“Phải không? Chàng nói như vậy ta liền an tâm, ta sợ sau khi chúng ta vừa chơi trở về chàng lại phải mấy ngày thức suốt
đêm.” Người cũng không phải làm bằng sắt, cho dù hắn có sức chịu đựng,
nàng cũng không cho hắn mệt nhọc như vậy, nàng lo lắng hắn sẽ vất vả lâu ngày thành bệnh.

Nàng thực săn sóc hắn! Đan Tế Triệt gợi lên một chút hạnh phúc cười ngân.

“Sẽ không, lúc trước ta thử để Úy Hạo hỗ trợ quản lý mấy gian cửa
hàng, làm được không tồi, ta nghĩ không tới thời gian một năm, là có thể đem một thế hệ buôn bán ở Giang Nam toàn giao cho hắn quản.” Mà hắn phụ trách chuyện buôn bán ở Giang Bắc, như vậy ai cũng sẽ không quá mệt
mỏi.


“Còn bí mật Đan phủ thì sao? Do ai quản?”

“Nàng
gọi chung nó là bí mật, kỳ thật nàng hẳn là biết cái tổ chức giết người 『 Quỷ Bạt 』 rồi chứ?” Nàng chưa bao giờ hỏi cũng không đề cập, còn hắn
lại không biết nên mở miệng với nàng như thế nào, chuyện giết người là
trái pháp luật, huống chi chuyện buôn bán mà hắn kinh doanh là giết
người? Thân phận của hắn trừ bỏ là thương nhân, vẫn là một đầu đảng của
tổ chức giết người hai tay dính đầy máu tanh, hắn sợ hãi nàng sẽ chán
ghét hắn như vậy.

“Quỷ Bạt? Tên rất hay.” Nàng thích.

Trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên hỏi: “Nàng không ngại sao?” Hắn muốn biết ý nghĩ của nàng.

“Ngại cái gì?”

“『 Quỷ Bạt 』 tồn tại, tuy rằng ta không phải sát thủ, nhưng ta –” Nói
còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười như chuông bạc của nàng đánh gãy.

“Chàng quá để ý ta.” Từ sau khi yêu thương nàng, nàng phát hiện có rất nhiều việc hắn đều trở nên không xác định được, không hề quả quyết độc
đoán giống dĩ vãng, có lẽ là nàng có chút nói chưa rõ ràng, mới có thể
tạo thành bất an của hắn. “Ta yêu chàng, không phải vì gia thế cùng tài
phú nhà chàng, không phải diện mạo bên ngoài của chàng, ta yêu là con
người của chàng, mặc kệ trước kia chàng đã làm cái gì ta cũng không để
ý.”

“Cho dù ta giết qua rất nhiều người?”

“Chàng là
đại phu, chàng cũng cứu rất nhiều người.” Nàng nghĩ số người hắn cứu
nhất định còn nhiều hơn so với số người đã bị hắn giết, tuy rằng hiện
tại hắn chuyên tâm kinh doanh dược liệu, rất ít thay người chữa bệnh,
nhưng những đại phu dưới trướng hắn giúp hắn tích không ít đức. “Hơn nữa ta biết chàng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, giết người xác thực là trái
pháp luật, nhưng người vi phạm pháp lệnh vốn là đáng chết, chàng chính
là vì dân trừ hại, không cần vì thế mà cảm thấy áy náy.”

“Ta
không phải cảm thấy áy náy, chỉ là sợ nàng không thích.” Trừ bỏ nàng,
hắn căn bản không cần bất luận kẻ nào, cho dù người ta nói hắn vì quyền
thế phú quý mà mặt người dạ thú, ma vương phát rồ giết người, người

trong giang hồ gọi là “Quỷ Hoàng” là tà đạo, hắn cũng không để ý.

Nghe vậy, nàng nhẹ nhàng cười.

“Nếu ta không thích sẽ không yêu chàng, càng đừng nói là gả cho chàng.” Đạo lý đơn giản như vậy hắn làm sao có thể không biết?

Nói mấy câu liền bay hết bất an trong lòng hắn, nói mấy câu khiến cho
hắn cảm thấy mọi thứ đều đẹp hơn, yêu thương nàng là hạnh phúc cũng là
may mắn của hắn.

“Nàng luôn có biện pháp làm cho ta càng yêu nàng.” Hắn càng thêm ôm chặt thắt lưng của nàng.

“Vốn muốn như vậy, từ nay về sau, chàng chỉ có thể yêu ta hoặc là càng yêu ta.” Đối với tình yêu, yêu cầu của nàng nhưng là rất cao.

“Đó là đương nhiên.” Không cần nàng nói, tâm hắn cũng đã bắt đầu làm như thế.

“Chàng thật tốt.” Lời ngon tiếng ngọt cùng lời thề cam đoan hắn cũng không keo kiệt nói ra miệng, nàng thích hắn như vậy.

“Chỉ đối tốt với nàng.” Tình yêu của hắn chỉ cho một mình nàng, năm
tháng cứ việc trôi qua, từ tóc đen đến đầu bạc, tình yêu của hắn vẫn như cũ vĩnh viễn quấn quanh nàng.

Đan Tế Triệt cầm lên đoạn tóc
dài của nàng kết trên tóc chính mình, vợ chồng son, vĩnh kết đồng tâm,
hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái kết này.

Yêu nàng…… nữ nhân cả đời này ta yêu nhất……

“Chàng nói cái gì?” Vừa rồi hắn giống như nói gì đó, nàng không có nghe rõ ràng.

“Không có gì.” Hắn không nói, hắn sẽ dùng hành động làm nàng hiểu được.

“Rõ ràng có.” Giống như giấu diếm, giả vờ thần bí, thật đáng ghét. Anh Phác vẫy vẫy tay, “Quên đi, không tranh luận cái này với chàng, ta vừa
mới nghĩ đến nếu thời gian cũng đủ, chúng ta thuận tiện đi Động Đình hồ
ngắm, chàng cảm thấy như thế nào?” Danh cảnh xem một lần Giang Nam là
đủ.

“Được, chúng ta cùng đi.” Vĩnh viễn cùng một chỗ với nàng……

[ toàn thư hoàn ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận