Cô ấy mười bảy, tuổi vẫn còn bồng bột ngổ ngáo, coi trời bằng cái mũ đội lên đầu, danh dự và lòng tự trọng lúc nào cũng cao ngất trời.
Anh ấy hai mươi bảy, tuổi vừa đủ để bắt đầu có sự chín chắn, trầm ổn của một người đàn ông, nhưng vẫn còn sót lại chút gì ấy ngông ngông, lì lợm hiếu thắng của mấy cậu trai trẻ.
Chưa nói tới quá trình, vụ yêu đương giữa hai người này sẽ có kết quả gì? Lại đường ai nấy đi? Hay là bám riết „làm khổ" nhau tới lúc lìa đời?
Giới thiệu:
Lần đầu gặp anh trong ngày hè lộng gió trên Quảng Trường Đỏ khi vừa đi ăn cùng mấy đứa bạn xong đồ Đức, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt châu Âu nam tính của anh qua lớp kính quán càé nhỏ để... tập phân tích tâm lí, tính cách qua hành động cùng vẻ bề ngoài. Nhưng có vẻ như anh chẳng để ý tới có đôi mắt đang nhìn mình một cách chòng chọc, lặng lẽ ngồi cạnh cửa sổ đọc cả xấp tài liệu để trên bàn.
Lần thứ hai gặp, cô gái mười bảy tuổi lại mê mệt mùi thơm nam tính thoảng ra từ người anh cùng với vẻ ngoài trẻ trung trong bộ đồ thể thao thoải mái. Anh vẫn như lần đầu, ngồi gần cửa sổ, chỉ tập trung làm công việc của mình.
Lần thứ ba gặp mặt là ở dưới bến tàu điện ngầm, cô gái nhỏ lại choáng váng với dáng người cao lớn của anh trong bộ không quân phục, chân đi đôi bốt quân đội àu đen điển hình. Theo phân tích tâm lí „tội phạm học", anh rất có thể là „kẻ đốn tim phụ nữ hàng loạt". Lần này, chắc do cảm giác có người nhìn mình, anh quay lại cũng bắt gặp ánh mắt của cô, chỉ mỉm cười gật đầu, lại tiếp tục đứng „dáng chuẩn" đợi tàu.
Cơ mà, cái thành phố này cũng chẳng phải to lớn lắm nhỉ? Gặp một người xa lạ những 3 lần trên đường đấy. Lại nghĩ tới mấy quyển tiểu thuyết đọc lúc còn ngồi ghế trung học, tình yêu với anh đẹp trai, lạnh lùng, chung tình? Hay với anh hot boy keo con voi play boy vì mình mà thay đổi? Cô tự ình chẳng phải giỏi nhưng cũng không phải ngu ngốc như mấy nữ chính tới nỗi có thể may mắn gặp được những anh chàng như vậy. Tự nói với mình, cuộc đời không như mơ, mà tình cũng chẳng là thơ, vậy nên đừng mơ tưởng nữa là cách tốt nhất!