Chap 18: Thằng nhóc ấy!
-Cháu nhìn xem ngoài đứa nhỏ ấy ra ở đây còn ai có thể là một thằng nhóc không?
-----
Phòng họp rộng lớn một cách không tưởng, tất cả đèn không tiết kiệm trong phòng đều màu trắng, cả dưới nền đá cũng có những bóng đèn trắng chìm. Bàn dài trong truyền thuyết màu nâu để từng chỗ một chai nước không gas, ghế da đen xếp ngay ngắn cùng vài bình hoa cổ ở góc phòng. Ở đầu bàn kia có máy chiếu, màn hình rồi đủ kiểu máy móc hiện đại.
Quỳnh An khẽ nhíu mắt vì ánh đèn, bước vào ngồi chỗ mà Nikita sắp xếp rồi nhìn anh đi tới phía bàn kia mở laptop, kết nối với máy chiếu, thử loa các kiểu xong thì đúng lúc mọi người bước vào. Tất cả đều là nam giới với đủ các độ tuổi, từ trung niên tới già rồi quay lại gần trung niên. Nhưng theo quan sát của Quỳnh An, thì hình như không ai trẻ hơn Nikita.
-Здраствуйте!(-Xin chào!)
Giọng Nikita từ hướng đối diện vang từ micro. Trầm thấp và hơi nhanh là tất cả những gì có thể tả khi anh tây ấy nói tiếng Nga.
Quỳnh An ngồi ở chỗ bên phải, đứng lên tự giới thiệu mình với mấy người đang nhìn cô như vật thể lạ:
-Xin chào, tôi là học trò của phó tiến sĩ Nikita Nepochaty, Anna Duong.
Nói vài từ tiếng Nga cứng nhắc, tưởng tượng sẽ bị soi xét kĩ lắm, ai ngờ nhận được vài tiếng cười không lớn, rồi có một người đàn ông châu Âu trung niên với bộ râu rập rạp nói:
-Thằng nhóc kia bắt cháu tới đây đúng không?
"..."
Quỳnh An hứm một cái vài giây rồi hỏi:
-Thằng nhóc? Ý chú là phó tiến sĩ sao?
Ông chú nhiều râu kia cười lớn, lại trêu chọc cô nhỏ Việt ngô nghê:
-Cháu nhìn xem ngoài đứa nhỏ ấy ra ở đây còn ai có thể là một thằng nhóc không?
Quỳnh An không nhịn được phì cười, lại nghe thấy giọng anh từ loa truyền qua làm gián đoạn lại cuộc nói chuyện vui vẻ của mấy người xa lạ vừa quen biết.
-Садитесь, и потише пожалуйста. Я все слышал!(-Mời ngồi, và làm ơn giữ yên lặng. Tôi nghe thấy hết đây!)
Tất nhiên sau câu nói đó chẳng ai nói gì thêm, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Quỳnh An lại không nhịn được liếc mắt tới người đàn ông kia một cái, cùng lúc Nikita cũng nhìn lại. Khuôn mặt cô bạn kia không tự chủ được nhăn lại làm xấu rồi cười chọc đểu Nikita. Bạn nam kia thì ngược lại, liếc thấy vậy cũng chỉ lạnh lùng quay đi, một nét cười trên mặt cũng không có.
Theo ý nghĩ của Quỳnh An lúc ấy thì khuôn mặt đó chính chủ thanh niên nghiêm túc điển hình.
...
Màn hình máy chiếu hiện lên từng ảnh chụp được từ hiện trường. Nikita giống như vạch lá tìm sâu mà soi xét từng chi tiết nhỏ, đến một cái ảnh chụp toàn ảnh vụ án, người đàn ông kia mới bắt đầu nói, giọng Nga trầm cùng hơi nhanh vang lên từ micro ra cả phòng họp rộng lớn:
-Tội phạm là lần đầu gây án nhưng đã vô cùng có tổ chức, mặc dù vẫn để lại nhiều sơ hở. Là nam giới từ ba mươi đến bốn mươi lăm tuổi, cao trên một mét bảy lăm. Thuận tay trái, một vài vấn đề đã xảy ra với tay phải trước khi gây án. Không có tiền án nào, có thể hắn còn rất khéo mồm miệng để dụ dỗ người khác, hoặc giả trong thế giới bình thường hắn là một người tốt. Vì ảnh hưởng của quá khứ dẫn đến việc giết người, khả năng cao bắt nguồn từ người mẹ. Nếu tìm xung quanh nhà hắn, rất có thể thấy nhiều xác động vật và quan trọng là nhà của hung thủ có thể cách xa với trung tâm thành phố, nơi ít người sống.
Kết thúc một hơi bằng cách chuyển hình, Nikita mặt không biểu cảm nhìn xung quanh một cái mới nói:
-Có câu hỏi nào chứ?
Chắc bởi vì tất cả những người ngồi đây đều là giáo sư tiến sĩ, nên những điều Nikita phân tích họ đều hiểu vì sao. Nhưng Quỳnh An thì chăngt biết lấy từ đâu những lý luận đó, trong lòng gào thét muốn hỏi, muốn Nikita giải thích tường tận từng câu nói một. Cơ mà não Quỳnh An còn hoạt động, cô biết mình đang ngồi đâu.
Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, người đàn ông vừa rồi trêu Quỳnh An lên tiếng hỏi:
-Tôi cho đây không phải là lần đầu tiên hắn gây án. Dù dấu vết có để lại nhưng rất ít. Hắn dọn dẹp hiện trường voi cùng sạch sẽ. Cái việc nay không thể lần đầu làm có thể thành thạo.
Vài người cũng cùng ý nói với người đàn ông râu ria kia. Họ tranh luận giống như không phân biệt tuổi tác, thậm chí thằng nhóc Nikita đối với những người kia còn không dùng kính ngữ.
Sau khi nghe loáng thoáng thì Quỳnh An biết thêm một thông tin, vụ án này lúc đầu nghi ngờ của một người bán lượng vũ khí đen lớn ột con buôn lậu đang trốn ở gần hải cảng, mục đích làm ra vụ án này là để đánh lạc hướng bộ phận phá án của FSB. Nhưng sau một lúc phân tích thì lại giao hoàn toàn cho cảnh sát. Bởi vì cho dù đánh lạc hướng thì cũng đánh rồi, giờ thuận theo tự nhiên phá án thì hơn.
"..."
Cái này được Nikita cho là rảnh rỗi quá không có việc nên nhận bừa sao?
...
Buổi họp kết thúc sau đúng một tiếng mười bảy phút. Nikita vừa dọn máy móc trên bàn vừa nghe Quỳnh An hỏi:
-Vì sao là nạn nhân đầu tiên?
-Thời gian phát bệnh giết người kiểu biến thái như vậy thường từ mười tới mười lăm năm mới bắt đầu thực hành trên người thật. Bởi vì lần đầu nên lúc ra tay hung thủ vô cùng lo sợ, theo xét nghiệm, liều lượng thuốc ngủ đã uống cách lúc chết là gần hai tiếng và cách lúc thân thể bị chặt ra ba tiếng. Em nghĩ tại sao giết xong không chặt luôn mà còn phải kéo dài thời gian? Không phải càng lâu càng dễ bị phát hiện sao? Còn có cùng vì lần đầu mà khi gây án hắn đã không che dấu những đặc điểm nhận dạng mình.
Ngồi chống tay lên cằm, con ngươi đảo qua đảo lại nhìn người đàn ông phía trước bận rộn hỏi tiếp:
-Sao biết hắn là bị ám ảnh từ người mẹ lúc nhỏ?
-Hầu hết số tội phạm đều có quá khứ không mấy đẹp. Nếu xem xét kĩ lưỡng những vết bầm trên bụng và lưng của nạn nhân thì có thể chắc chắn hắn dùng một chiếc mắc áo để giải toả, nghĩ xem bị đánh bằng mắc áo thì ai có khả năng nhất? Mà nạn nhân còn là đàn ông. Vậy nên hắn có thể đang diễn lại một cảnh bạo lực gia đình lúc bé.
Vow! Tại sao còn có cả vụ đó? Nhìn những vết bầm kia Quynh An chỉ nghĩ chắc do giằng co trong lúc hung thủ ám sát mới ra. Không ngờ đằng sau ấy lại là cả một câu chuyện.
-Sao lại cao trên mét bảy năm?
-Nạn nhân ột mét bảy ba, mà hung thủ có thể dễ dàng xiết dây mảnh vào cổ nạn nhân như vậy, không phải chiều cao nhỏ hơn có thể làm được.
Dừng động tác ở tay lại một chút, Nikita đưa mắt lên nhìn Quỳnh An bắt bẻ:
-Là bảy lăm, không phải năm. Đừng để tôi phải sửa cả tiếng Việt cho em chứ!
"..." Câu tiếp theo đi, đừng dừng lại ở chủ đề này.
-Tại sao biết hắn rất cởi mở, tốt bụng trong thế giới bình thường?
-Em có thấy người nào gọi cái người chẳng hiểu chuyện gì, chẳng bao giờ nói gì đi uống rượu vào ban đêm không?
"..." Không thấy...
...
Lên tới xe, miệng Quỳnh An cũng không ngừng hỏi về vụ án, về những chứng cứ, về logic Nikita phân tích mà cô không hiểu, còn người đàn ông kia không có lấy một câu tức giận, ngược lại còn rất kiên nhẫn trả lời từng câu, giải thích cặn kẽ cho tới lúc bạn nữ kia hiểu mới thôi.
Cuối cùng khi đã mãn nguyện mọi thắc mắc, Nikita còn thêm một câu:
-Dù hỏi quá nhiều, nhưng tôi không ngại. Lần sau phát huy nhé!
Quỳnh An sung sướng cười hề hề, ngồi bên ghế lái phụ còn không quên gọi ẹ nói mình có buổi hẹn ở lớp, không về nhà sớm được mới yên tâm đi ăn uống.
Ngồi trên xe không có việc gì làm nên mới mở mạng xã hội ra xem vớ vẩn thì có vài tin mới bình luận về cái ảnh mà Quỳnh An post lên lúc chiều:
Chè thập cẩm: Đi đâu với ai khai mau!! :33
Khongmuondatten: Giới thiệu cho chị người lái xe này đi nhóc
~EmyeuBBvoicaXOXO: Có đủ chỗ cho em với rồng nhỏ nhà em lên đây làm chuyện mờ ám không ú?=))
Jungkookie: Á!! An, bảy đứa nhà em sẽ thích lắm đây. @BBvsXOXO, nói rồng nhà chị hát lu ze rờ cho em xem đuê, nói XOXO call em nha người đẹp=)) Em đợi các anh ấy 24/24 nhé :"]
"..."
Những người này thật là. Không phải đang từ chuyện khoe xe giờ lại quay sang mấy chuyện mờ ám với Idols đấy chứ? Mấy người nổi tiếng mà gặp được fangirls này chắc nổ não quá...
Đang mải trả lời chung vào một comment thì nghe giọng Nikita nói bên cạnh:
-Em thích ăn đồ gì?
Quỳnh An ngẩng mặt lên nhìn đường, trời sáp đông cũng mờ tối, cũng chưa bao giờ được thử đồ Đức nên nói:
-Đồ Đức!
-Không phải lớp em có buổi hẹn à?
"..." Chỉ là đối phó với má ma thôi mà. Không biết sao bạn trẻ?
-Không có.
-Em giỏi nghĩ lí do nhỉ?
"..."
-Không ạ.
Quỳnh An không muốn nói thêm về chủ đề này nữa nên hỏi một câu chẳng liên quan:
-Thầy học tiếng Việt từ bao giờ thế?
Một tay đánh tay lái, một tay với một tờ giấy nhỏ giữ trên miệng ra cho vào máy soát vé tự động. Giọng trầm tiếng Việt vang lên, bị gió từ cửa kính mất đi cả nửa âm lượng:
-Hai năm trước.
Tất cả cảnh vừa rồi bị Quỳnh An thu hết vào tầm mắt, đứa nhỏ này giống như bị thôi miên không rời ánh mắt khỏi Nikita dù chỉ là nửa giây. Tim cũng không tự chủ được mà đập mạnh.
Quá quyến rũ! Quá đẹp trai! Quá chất lừ!
Miệng bạn gái kia không nghe theo não mà phun ra một câu:
-Thầy đẹp trai quá rồi!
Tới lúc biết mình bị hố thì cũng là lúc phát hiện ra khoé miệng của Nikita cong lên, đôi mắt sâu màu xanh khẽ nhướng lên nhìn vào mặt Quỳnh An, sau ấy tiếng hửm từ cổ họng phát ra càng làm dây thần kinh xấu hổ của bạn nữ kia giật không thèm liếc chủ. Bắt đầu giờ nói chằng chịt vớ vẩn:
-Không, ý em là trông thật cao ấy, chân dài ấy!
Nikita bật cười:
-Em đang nịnh tôi sao?
"..."Không, hiểu nhầm thôi.
Lùi xe vào bãi đỗ, Nikita đưa tay sang làm loạn mái tóc đen của Quỳnh An:
-Không cần, tôi tự biết mình đẹp!
"..."
Hôm nay bạn Quỳnh An câm nín hơi bị nhiều lần.
-Đừng tìm sơ hở của em mà bắt bẻ nữa, em không phải tội phạm.
------
Định viết nữa cơ mà hơi bí :( Với cả lượt views giảm các bạn ạ=)) Chắc truyện ngày càng tệ quá :3 À tớ có làm một page trên facebook, bạn nào thấy thích có thể like nhé:3 Tớ thi thoảng hứng lên là viết truyện ngắn với mấy trích đoạn sến sẩm của hai anh chị ấy mà :3 hêu hêu :33
link đây: s:// .facebook.com/annanguyen0110