Chap 19: Mớ tình cảm bị giấu nhẹm!
Cố lên An, rồi lớp bụi thời gian dần sẽ lấp tất thảy, kể cả thứ gọi là cảm nắng này. Bởi vì đến càng nhanh, thì đi cũng càng nhanh thôi.
-------
Ánh đèn tối màu dẫn vào một lối nhỏ đầy những bông hoa đủ màu. Mùi gỗ thơm nhẹ phảng phất khắp không khí. Nắng nhạt bên ngoài lọt thỏm qua khe cửa sổ đậm phong sắc của Đức.
Lần đầu vào nơi này, đôi mắt của Quỳnh An có hơi vô duyện mà soi vào từng ngóch ngách, để ý từng bức tranh treo trên tường, từng bóng đèn phong cách cổ lủng lẳng ở trần gỗ, thậm chí còn nhìn kĩ từng vết giày giả in ở sàn gỗ dưới chân.
Nikita nhìn thấy cảnh này thì chỉ nhành nhạt nói:
-Đây không phải hiện trường vụ án đâu!
Quỳnh An giật mình cười hề hề:
-Bệnh nghề nghiệp tái phát ấy mà.
Nikita liếc đứa nhỏ kia một cái mới không nhanh không chậm nói:
-Mai sau em làm khác nghề của tôi bây giờ à?
-"Khác! Tất nhiên rồi, tôi đây sẽ là một nhà tâm lý học nổi tiếng khắp thế giới rồi được truyền miệng từ thế kỉ này qua thế kỉ khác!"
Sau ý nghĩ láo toét không dùng kính ngữ, Quỳnh An lại ngoan ngoãn đi bên cạnh Nikita nhỏ giọng:
-Giống.
-Nhóc, giờ không còn ở đại học, khỏi phải ngoan ngoãn với tôi làm gì.
-"Để rồi tức giận xong lần sau gặp đổ hết lên đầu tôi à? Lại dịch tài liệu hay cho ăn bằng cách tra tấn..."
Trả lời dù không mấy dịu dàng, nhưng vẫn khác xa với những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu:
-Vâng, em đang rất tự nhiên mà.
Tìm một vị trí khá tốt ở gần góc phòng cạnh cửa sổ bằng gỗ nâu bóng ngồi xuống thì tiếng rung điện thoại của Nikita vang lên trong túi áo Quỳnh An. Vì hai người cùng dùng hiệu quả táo xám nên cô bạn kia chẳng phân biệt, tưởng của mình nên bắt máy luôn, lại còn kiểu không thèm nhìn số nhìn tên mà đốp luôn tiếng Việt:
-Alo? Ai đấy ạ?
Đầu dây bên kia im lặng một lát mới phát ra giọng Nga mang chút âm cười trong trong:
-Мм, сорри, я не то звонила.( Mm, sorry, tôi gọi nhầm số rồi.)
Âm a cuối cùng vừa dứt thì điện thoại đã bị Nikita cướp mất, mắt sâu xanh đậm nhìn Quỳnh An một cái rồi mới nói vào trong điện thoại. Nikita dùng tiếng Nga, nhưng Quỳnh An nghe có chút trầm hơn, khoảng cách thời gian dừng lại giữa các từ cũng dài hơn.
-Привет Катя, как жизнь?(-Chào Kate, sống thế nào?)
Dù Nikita không mở loa ngoài điện thoại nhưng Quỳnh An vẫn nghe rõ mồn một từng chữ phát ra từ giọng nói nữ trong điện thoại:
-Чего? Твоя любимая девочка где? Она мне только что отвечала да?(-Sao? Tình yêu của em đấy à? Cô ấy vừa trả lời chị đúng không?)
-Нет, это моя новая ученица!(-Không, đấy là học sinh mới!)
Ánh mắt Quỳnh An hơi nhướn lên, môi cong cong cười đểu, miếng uốn éo theo chữ:
-Aga, người yêu à?
Nhìn khuôn mặt nhăn nhở trước mặt với biểu hiện không mấy quan tâm, Nikita nói vào trong điện thoại vẫn bằng giọng Nga trầm ấm ấy:
-Chị đang ở đâu đấy? Bao giờ quay lại Nga?
Từ trong loa điện thoại truyền ra giọng cười nhẹ rồi sau đấy là tiếng bíp bíp dài, cùng lúc mắt Nikita bị bịt lại, giọng chị Nga kia vang lên ngay phía sau Nikita, cũng là đối diện ngay trước mặt Quỳnh An:
-Hello, đoán xem ai đi!
Người con gái trước mặt nghiêng đầu tựa lên vai Nikita có nét đẹp riêng biệt phóng khoáng, quyến rũ của nước Nga, giọng nói cũng vô cùng nghe êm tai. Chiếc váy trắng dài tới gót chân lại tăng thêm vẻ thướt tha dịu dàng, hàm răng trắng đều khoe ra nụ cười toả nắng...
Bị bịt mắt, nhưng khoé miệng Nikita cũng không tự chủ được mà cong lên, câu nói bằng tiếng Nga từ từ trầm thấp vang lên:
-Khỏi đi Kate, đừng coi thường chất xám trong não em!
Kate cười lớn, thơm một cái thật lớn lên má Nikita rồi vui vẻ quay qua Quỳnh An tự giới thiệu:
-Chào em, chị là bạn Nikita, Gulevich Katerina, gọi là Kate đi!
Kate thật tự nhiên ngồi vào ghế bên cạnh Nikita, chị ấy còn vui vẻ lờ hẳn người đàn ông nào đó đi để bắt chuyện với cô gái Việt nhỏ bé trước mặt. Mắt nâu sâu quyến rũ khẽ nhếch lên nhìn Nikita một cái rồi nói:
-Em là học sinh của đứa trẻ này sao?
Trong lòng Quỳnh An có chút khó chịu nhìn người mình đã từng cho là có tình cảm thân thiết với chị gái khác. Nhưng nếu là thầy trò thì cảm giác này có hơi phóng đại rồi. Gạt phăng vài suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi, Quỳnh An cũng vui vẻ tự giới thiệu lại:
-Vâng, em là Quỳnh An, gọi em là An đi.
Gái à, từ bao giờ diễn xuất lại tốt như vậy chứ?
Kate có chút ngạc nhiên quay sang Nikita hỏi:
-An? Cô ấy là Anna sao?
-Không, Anna là người khác, An mới chuyển vào trường thôi.
Quan sát được nét mặt giống như chút được gánh nặng của Kate, hứ một cái trong đầu rồi nghĩ:
-"Sao? Nếu tôi là Anna thì ghen à? Ngạc nhiên làm gì thế?"
Nói vài câu hỏi xã giao vớ vẩn với Quỳnh An ra, Kate lại bắt đầu luyên thuyên đủ thử với Nikita. Mặc dù câu trả lời của anh tây đó rất ngắn, nhưng lúc nào giọng Nga cũng chậm hơi bình thường cả một nhịp. Trong con mắt của bạn nữ nào đó, tên thầy hướng dẫn cứ động nói thì không bắt bẻ cũng chọc ngoáy cho cô tức điên. Nhưng kìa kìa, nhìn thái độ với chị kia là sao?
Sao không đối với Anna cũng thế, đối với cô cũng thế để khỏi bị hiểu nhầm đi? Chẳng cần phân tích logic, không cần những bằng chứng cứng nhắc cũng có thể tự nhận ra hai người trước mặt có thái độ thế nào với nhau. Thầy hướng dẫn của Quỳnh An đang đơn phương, còn chị tây kia thì sao? Thấy thái độ này thì mờ ám kiểu chẳng rõ ràng lắm.
Bị ném sang một bên đúng bảy phút ba tám giây theo đồng hồ tính giờ của Quỳnh An thì anh phục vụ mang đồ ăn tới, xếp từng lượt trên bàn. Vì hầu như toàn là món Quỳnh An chọn nên cô gái Việt cảm thấy vô cùng mãn mắt. Lại bỗng nhiên nghe Kate nói:
-Anh có thể bỏ hết lá bạc hà ở món này đi được không? Bạn tôi bị dị ứng với lá đó.
Quỳnh An hơi nhíu mày nhìn, cái kiểu quan tâm này không phải quan hệ bình thường mới có được đâu nha. Nhưng mà ăn cá nướng sốt vang thiếu mùi bạc hà thật giống như rán trứng mà thiếu mặn. Bỗng nhiên giọng Nikita đều đều:
-Em không ăn món này, là An gọi, để cho cô ấy ăn.
Nói xong liếc qua Quỳnh An một cái rồi quay qua nói với phục vụ:
-Cho tôi thêm một cốc majito.
Quỳnh An hơi ngạc nhiên hỏi bằng tiếng Việt:
-Ủa? Em có gọi rượu rồi mà, thầy còn uống thứ đó làm gì?
-Không của em. Hơn một năm nữa quay lại sẽ cho em uống rượu!
Quỳnh An nhất thời không nghĩ ra lý do nên ngu ngơ hỏi:
-Vì sao thế?
Nikita chỉ nhàn nhạt:
-Về nhà xem lại passport!
"..." À, hoá ra là cái chuyện này. Quỳnh An cười cười:
-Có gì mà, hồi học lớp tám em đã thấy lũ bạn em đi uống suốt. Có sao đâu?
Anh tây kia cảm ơn người phục vụ một cái rồi mới trả lời Quỳnh An:
-Hẳn là không có giáo viên đi cùng lúc đó. Còn bây giờ tôi là giáo viên của em. Hiểu không?
Quỳnh An không còn gì để nói. Đúng là không thể cãi được với mấy cái thể loại người như Nikita mà. Đang chẹp miệng nhìn menu thì chị Nga kia mở giọng:
-An, em có thể chỉ nói tiếng Nga được không? Chị không muốn là người dư thừa ở đây.
Từ lúc thấy chị Nga này ôm ấp hôn hít Nikita thì Quỳnh An đã chẳng có thiện cảm rồi. Chỉ dám mắng tên thầy hướng dẫn của mình ngu ngốc, sao có thể để gái dễ dàng động chạm như thế chứ?
Mà có người nói, đã ghét một ai đó, thì người ta thở thôi cũng đã thấy thật đau mắt.
-"Ra lệnh cho tôi à? Mới gặp nhau còn có thể loại này sao?"
-Xin lỗi, em không quen nói tiếng Nga với người biết tiếng Việt.
Kate uhu một tiếng rồi lại quay qua, khoác vài tay Nikita thật chặt:
-Này, nói tiếng Nga đi bé, chị không hiểu.
"..."
Bà chị này đang vờ vịt làm nũng à? Hay Quỳnh An quan sát sai? Chị Nga này cũng có tình cảm với Nikita sao?
-Không có thói quen nói chuyện với người Việt bằng tiếng Nga!
Aga! Đúng rồi chứ, phải cứng rắn mạnh mẽ lên như vậy mới đủ tiêu chuẩn làm thầy hướng dẫn Quỳnh An chứ.
-Nhưng có thể sửa.
"..."
-"Thể loại gì đây? Thầy à, thầy có phải yêu rồi nên bị ngu đi không? Có thể loại đàn ông nào mà gái nói là nghe luôn không thế? Hứ! Chị đây lúc này đếch thích nói tiếng Nga đấy, làm sao không?"
Quỳnh An trong lòng vừa không có một chút cảm giác tốt nào với thái độ của quá tự nhiên của Kate, cũng hận kiểu phân biệt đối xử của Nikita với mình.
Cố chấp nói một câu tiếng Việt:
-Thầy đi mà sửa, em không quen chính là không quen!
Nikita không nói gì, nhìn cốc majito vừa đặt trên bàn liền nói:
-Uống nước của em đi!
Quỳnh An cười cười rồi gật đầu như đứa trẻ ngoan ngoãn uống đồ của mình. Trong não cũng không nín được mà tuân ra một suy nghĩ đắc thắng:
-"Khà khà, thấy chưa? Thua chưa chị gái? Nikita nói tiếng Việt ấy nhé!"
Mặc dù có phần không đúng lắm vì nhìn quan hệ của bọn họ chắc chẳn chẳng phải thân bình thường nên thật mật như vậy cũng là điều hiển nhiên. Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy thành tựu khi tên thầy giáo kia không coi mình là đứa bỏ đi ở đây.
...
Chính xác thì đối với người đàn ông này, có lẽ đã khiến Quỳnh An say sẩm từ ngay lần đầu gặp. Bởi thứ nghiêm nghị từ người quân nhân như anh? Hay vì một đứa trẻ con trong cơ thể của một người đàn ông trưởng thành? Hay mùi hương nước hoa nhàn nhạt toả ra từ mái tóc, từ cơ thể? Hay những lúc anh nghiêm túc, tập trung ngồi làm việc, giải thích cặn kẽ cho cô những thắc mắc?
Đứa nhỏ của chúng ta là một cô gái thông minh. Quỳnh An tự biết trong lòng mình suy nghĩ gì, muốn gì và quan trọng là cô phân biệt được đâu là tình yêu, đâu chỉ là mối quan hệ bình thường. Cô cũng sẽ không thừa gian để có thể phủ nhận, mặc dù chính mình cũng có chút khó chịu khi phải chấp nhận.
Chỉ là, cách tốt nhất bây giờ chỉ còn biết giấu nhẹm cái mớ tình cảm thoảng qua đi, bởi nhìn khung cảnh hiện tại đi, nó sẽ tự chết ngay từ lúc chưa bắt đầu.
Cố lên An, rồi lớp bụi thời gian dần sẽ lấp tất thảy, kể cả thứ gọi là cảm nắng này. Bởi vì đến càng nhanh, thì đi cũng càng nhanh thôi.
-----
Thật xin lỗi :(( bởi vì mới thi xong nên đầu óc mất hết đi ý tưởng viết truyện :(( à có bạn bảo tớ thân thiện=)) cảm ơn bạn nhưng ngoài đời tớ hổ báo lắm=)) À:3 ngày trước hứng thú nhất thời có viết thêm một truyện ngắn dài vài chương :3 mọi người đọc nhé :3 tớ cũng mới post thôi=))
Còn trên Face cứ hứng là tớ sản xuất ra truyện ngắn :3 mọi người cũng vào nhé :3
Link: s:// .facebook.com/annanguyen0110
Đừng theo đuổi chị!
Link mọi người chịu khó nhé@@: .wattpad.com/128015035-đừng-theo-đuổi-chị-phần-1
Hôm nay quảng cáo nhiều tởm=)