Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Tiêu Nhược Thiên lần lượt mời Hoa tỷ một chén rượu, Hoa tỷ như có điều suy nghĩ nhìn nàng. "Sao vậy? Lại gặp chuyện phiền lòng? Có chuyện gì mà khiến cảnh sát Tiêu của chúng ta có thể phiền lòng đây?"
Tiêu Nhược Thiên hút một hơi dài thuốc lá, rồi phả khói ra đầy mặt, tạo ra một loại cảm giác rất khó tả, giống như nàng không không phải là của trần gian, như một tiên nữ đến từ cõi tiên giới, Hoa tỷ tự nhận là mình nhìn qua không ít mỹ nữ, đẹp đẽ có, cao quý có, thanh nhã có, tuy nhiên cũng không giống loại mỹ này của Tiêu Nhược Thiên, nét đẹp của Tiêu Nhược Thiên là chán chường, là vô cấu, nhưng trong nhất thời, lại làm người khác thất thần.
Cho đến khi tiếng nói của Tiêu Nhược Thiên vang lên, Hoa tỷ mới như từ tiên giới rơi xuống nhân gian. "Hoa tỷ chị xem báo chưa? Nàng choáng nha, bây giờ đã thụ lý 3 vụ án giết người, người chết, chính là giám đốc của công ty nào đó. Hung thủ, là dùng súng ngắm, phát đạn ngay giữa tim cướp đi sinh mạng kẻ khác, vì vụ án này mà người trong cục ai cũng phải tăng ca, phiền đến chết, choáng hơn nữa là khả nghi hung thủ chính là sát thủ chuyên nghiệp, muốn tìm hắn thì lại càng khó, ai... Tôi làm sao có thể chịu nổi a!" Tôi lúc ấy tại sao lại muốn trở thành cảnh sát? Nếu lúc đó giữ vững giấc mơ làm diễn viên thì tốt rồi, nói xong lại cầm lấy một ly rượu định uống tiếp, Hoa tỷ vội vàng ngăn nàng lại.
"Em muộn như vậy ra khỏi nhà, không sợ làm gia đình em lo lắng sao? Tôi nói em là nên thay đổi đi, là một cảnh sát, mà lại có sinh hoạt cá nhân thối nát, nếu để cho người khác biết, tôi nghĩ cái chức cảnh sát nhỏ nhoi này của em cũng không giữ được. Cứ lêu lổng như thế này không phải biện pháp a, liên tục thay đổi bạn gái, sợ người khác không biết em là Hoa Hồ Điệp sao?"
Tiêu Nhược Thiên nghe những lời nói của Hoa tỷ mà sững sờ, nàng nở nụ cười. "Hoa tỷ, nàng kia chỉ đơn giản là một trong những người bạn tình trên giường của tôi mà thôi, cũng không phải là người nhà của tôi. Chị không biết, từ khi nàng rời tôi đi, tôi cảm giác như lòng tôi hoàn toàn biến mất, trong tim tôi cũng trống rỗng, tôi không biết tôi phải làm sao nữa, chỉ có thể uống rượu, Tiêu Nhược Thiên âm thanh có chút nghẹn ngào. Tôi chính là không thể yêu ai thêm một lần nữa, tôi biết rõ, cho dù như vậy, nàng cũng sẽ không trở về, nàng đã sớm không thuộc về tôi nữa rồi. Nàng là vì người nam nhân kia, thậm chí vì trốn tôi, còn chạy ra nước ngoài mà kết hôn. Đêm hôm đó, nàng nằm trên giường của tôi, nói với tôi vì công chuyện làm ăn ở nhà, nên phải kết hôn với nam nhân kia. Sau khi tôi nghe được tin này, chị có biết việc đầu tiên tôi làm là gì không? Tôi cười! Tôi cười đến như một người điên, tôi cười chính bản thân mình! Tôi chính là nhỏ bé như vậy, không sánh bằng một câu của người ta! Không sánh bằng một câu vì gia tộc! Không sánh bằng một nam nhân mà nàng chỉ gặp qua vài lần! Buồn cười biết bao, Hoa tỷ, chị nói tôi phải hay là không rất buồn cười? Tôi vì nàng, mà phản bội chính cả nhà của tôi. Tôi thiếu chút nữa bị ông nội đánh chết, về sau tôi nói với ông nội là tôi muốn cùng nàng kết hôn, chị biết ông nội tôi nói sao không? Ông nội nói tôi là vĩnh viễn không nên tin vào nữ nhân, nàng tiếp cận con, nịnh nọt con, nếu không phải vì tiền thì cũng chính là vì lợi! Thật như vậy sao? Tôi thật sự không tin, cho nên tôi tìm đủ loại nữ nhân, là muốn thử bọn hắn có phải hay không là vì tiền. Sau cái ngày nàng rời đi, tôi liền tìm một nữ nhân, tôi hỏi nữ nhân kia, cô có phải đồng tính không? Nàng nói không, tôi tiếp tục hỏi nàng vì sao lại cùng tôi lên giường? Nàng nói bởi vì tôi có thể cho nàng tiền, nàng rõ ràng là đang cười, chỉ vì tiền, nàng có thể chịu được ủy khuất như vậy, cho nên tôi tin, ngay tại lúc đó tôi thật sự tin tưởng lời nói của ông nội tôi!"
Hoa tỷ đau lòng vuốt mái tóc mềm mại của Tiêu Nhược Thiên, một lát sau, chỉ nghe thấy hô hấp đều đều của Tiêu Nhược Thiên, cứ như vậy, để cho nàng dựa vào ngủ. Đây là lần đầu tiên, Tiêu Nhược Thiên đối với người ngoài nói ra chuyện xưa của mình, thậm chí những lời nói không dám nói với cha mẹ cũng có thể rõ ràng nói với Hoa tỷ. Thân là một cảnh sát, sự đề phòng nugời khác là phải có, nhưng hôm nay nàng đã buông xuống tất cả sự phòng bị, dựa vào trong lòng nữ nhân này mà chìm vào giấc ngủ, đã lâu không ngủ say như vậy. Một giấc ngủ đến hừng sáng, thức dậy, đương nhiên là đầu đau đến muốn nứt ra, đây là hậu quả của việc say rượu, Tiêu Nhược Thiên sớm đã thành thói quen. Mở mắt ra liền thấy Hoa tỷ đang ôn nhu mỉm cười với nàng, một loại cảm giác tựa như nàng từng quen biết, loại cảm giác này tựa như ánh nắng, ôn nhu mà cực nóng, gây cho nàng một tia xúc động. Hoa tỷ cứ mỉm cười như vậy cứ như biến mình thành một tiểu hài tử, đưa tay xoa xoa mặt của nàng, ý đồ muốn đánh thức nàng, trong dự liệu nghe ngao một tiếng.
"Hoa hoa hoa tỷ, a, thật ngượng mà, tôi tối qua ngủ thiếp đi, cứ như vậy để cho ngủ gần một đêm? Sao không đánh thức tôi dậy?"
Hoa tỷ nhìn ác nhân đang trách cứ nàng, trách mình không đánh thức nàng, cũng không trách cứ nhiều hơn, chỉ là ... Hoa tỷ đem đồng hồ để lên trước mắt nàng, bây giờ Bắc Kinh là 8 giờ đúng, đây là biểu thị ý gì? Biểu thị, Tiêu đại tiểu thư của chúng ta, lại sắp muộn rồi.
"Ôi chúa ơi, Hoa tỷ tôi trễ rồi, tôi không cùng chị nói nữa, tôi phải đi làm, chờ thêm vài ngày tôi sẽ mời cơm chị, Hoa tỷ tôi đi!" Nói xong giống như một cơn gió lao ra quán Bar, đến cửa quán bar, hít thở không khí bên ngoài, lập tức thanh tỉnh không ít, xem xét quần áo và đạo cụ của mình, buổi tối vốn là nghĩ đi uống rượu, nên tùy ý mặc, hiện tại không thể mặc như vậy đi làm, lập tức hướng phía nhà phóng đi, nháy mắt thấy một đạo bạch quang bay qua, trên đường người nhao nhao chăm chú nhìn. Ông bà lão đối diện đường, thấy một màn nhiệt huyết như vậy, âm thầm cảm thán, ta đây là già rồi a, hiện tại nhìn thấy người trẻ tuổi kia, mới sáng sớm, đã mang giày cao gót chạy bộ, ta thể trạng thế này so ra là không tốt a. Mà lúc này Tiêu Nhược Thiên trong lòng hận chết đôi giày cao gót, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của nàng, nhớ năm trước Tiêu Nhược Thiên thi chạy 800m là đứng hạng nhất, như thế nào hiện tại tốc độ lại chậm như rùa bò thế này? Không yên lòng, đây là hậu quả của việc uống say, sau khi chạy đến ngả cua, thì va phải một người.
"Ah, tiểu thư, rất rất rất xin lỗi a, tôi vì không muốn muộn giờ làm, không nghĩ là đi quá nhanh, ngài không sao chứ? Có cần tôi đưa đến bệnh viện không?"
Tiêu Nhược Thiên trong lúc đi tới ngã cua đã vô tình đụng trúng một nữ nhân, nàng làm nàng ngã đến chổng cả chân lên trời, ôi có chết không đây, mình là người đầu xỏ lại còn ngả lên người nữ nhân vô tội này, ngay lúc mình ngã xuống đã nghe "Rắc" một tiếng, đều đinh ninh mình là đè người ta đến gãy xương, vì vậy nàng vội vàng đỡ nữ nhân này lên, hơn nữa còn bắt đầu nhặt giấy, bút vẽ rơi vương trên mặt đất, miệng thì không ngừng nói xin lỗi. Nhưng chí là không nghe được hồi âm, nghĩ tới cũng kỳ quái, liền ngẩng đầu lên xem nữ tử bị mình đụng trúng, không nhìn thì không sao, nhưng nhìn rồi liền giật mình. Đương nhiên không phải vì đối phương quá xấu, mà là vì nữ nhân trước mặt thật là đẹp, khí chất lạnh như băng làm cho Tiêu Nhược Thiên cảm giác hít thở không thông, nàng đỡ nhữ nhân đứng dậy, sau khi đứng dậy, tinh tế đánh giá nữ nhân này.
Nữ nhân này khi đứng so với nàng còn cao hơn, Tiêu Nhược Thiên cho là mình đã đủ cao. Cao 1m72, rồi còn phối thêm đôi giày cao gót 8cm, cùng nàng đúng một chỗ tuyệt đối là áp lực vô hình, chỉ là cái thân này cao, sớm đã dọa được một đống nam nhân cóc ghẻ bỉ ổi mà muốn ăn thịt thiên nga, cùng một cô nàng đáng yêu đứng cùng một chỗ, cũng tuyệt đối tạo thành cảm giác áp bách, mà nữ nhân này so với nàng còn cao hơn mấy cm, lập tức có chút sợ hãi, bất quá nghĩ đến chính mình thân thủ cũng không tệ lắm, nói đến đánh nhau nhất định là không thua. (người xem: kao, mình đang nghĩ cái quái gì thế kia ? ) Nhìn nữ nhân này mặt gầy hõm, vừa rồi nằm trên người nàng thậm chí cảm nhận được cả xương, chân cũng một mảnh dọa người, đoán chừng người này chỉ toàn da bọc xương, 45kg cũng chưa tới a? Đoán chừng mình cũng có thể đem nàng ôm vắt ngang người, Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm âm thầm đắc ý, tiếp tục dò xét, nữ nhân này bên trên mặc một cái áo khoác đen, bên trong lại là một cái áo len trắng cổ lọ, bên dưới là một cái quần jean màu xanh đậm, chân mang một đôi giày cao gót. Nhìn lên khuôn mặt, là một khuôn mặt lạnh đến chết người, làn da thì dọa người, trắng như bạch tạng, nếu nàng đóng phim, thì vai Ma Cà Rồng không ai có thể chuẩn hơn nàng ấy, dưới cái cặp lông mi dài kia là một cặp mắt xếch, nhưng lại không quá xếch, lại tạo cho người ta cảm giác vô cùng trống rỗng, cái mũi cao, cái miệng nho nhỏ, có lẽ là nguyên nhân do thời tiết, bờ môi có chút phát tím, mái tóc thẳng đen tuyền rối tung bên bờ vai. Tiêu Nhược Thiên nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng cười thầm, như thế nào nào mỹ nữ đều bị tôi đụng trúng đây? Người nổi bật như vậy, chính xác là hoàn toàn gợi lên hứng thú của nàng, lại để cho nàng muốn tiếp cận, nghĩ đi nghĩ lại, nếu quan hệ trên giường, đến khi có một âm thanh lạ vang lên, nàng mới dứt bỏ được cái suy nghĩ dâm đãng trong đầu mình, trong lòng mắng mình không dưới trăm lần, Tiêu Nhược Thiên, mày nên vào địa ngục nha, tôi không biết từ lúc nào trong đầu mình chỉ nghĩ đến những thứ bậy bạ điên cuồng như thế?
Tiêu Nhược Thiên vẫn cho rằng chính mình tuy là cảnh sát, nhưng là tuyệt đối không phải người tốt lành gì, nàng cùng rất nhiều nữ nhân trên giường, cùng rất nhiều nữ nhân nói yêu thương, dựa vào chính mình tướng mạo, luôn có thể câu dẫn đến không ít nữ nhân, cho nên nàng thừa nhận chính mình rất cặn bã, thuộc tính lại là công, rất sáng suốt đấy, đem mình quy thành một công cặn bã, nhưng vì cái gì không cho mình là cuồng dâm đây? Bởi vì Tiêu Nhược Thiên cùng nữ nhân trên giường, chưa bao giờ là cưỡng ép, nàng chỉ làm khi nữ nhân cam tâm tình nguyện lên giường với nàng.
"Cô đang dẫm lên bức vẽ của tôi, có thể nhất chân lên được không?" Một âm thanh lạnh lùng rét buốt vang lên, đem Tiêu Nhược Thiên cùng tưởng tượng của mình trở về. Tiêu Nhược Thiên lập tức phát hiện, mình không những đụng vào người ta, còn đem bức tranh tâm huyết của người ta dẫm lên thật lâu, đây là tội không thể tha a, vì vậy lập tức nhnhnhất chân. lên Khi thấy cô gái xinh đẹp kia cuối xuống nhặt bức tranh lên, không nói tiếng nào rời đi. Nàng kịp phản ứng, nhớ tới vừa rồi lúc ngã nghe thấy một tiếng "crack", vội vàng kéo tay nữ nhân này lại, lại phát hiện ánh tay nữ nhân trước mắt này giống như khí chất của nàng lạnh như băng. Nàng chờ nữ nhân hỏi nguyên nhân, nhưng là đợi 1p vẫn không thấy nữ nhân này nói câu nào, giương mắt, nhìn thấy nữ nhân kia ngơ ngác nhìn mình, lập tức trái tim như nhảy trật một nhịp, phát giác mình nắm tay người ta thật sự không phải phép, vì vậy dùng nụ cười làm chết mê chết mệt vô số nam thiếu nữ, trước mặt nói với Ma Cà Rồng: "Tiểu thư, ngài không sao chứ? Không phải vừa rồi đụng cô bị thương sao? Cô không có đau chỗ nào sao?"
Tiêu Nhược Thiên không biết mình vì sao sợ nữ nhân này, một mực không dám ngẩng đầu. Cứ như vậy khom người chờ nữ nhân này trả lời, như dự đoán, lại một bầu không khí yên tĩnh, nếu không phải nữ nhân kia lúc trước mới nói một câu, Tiêu Nhược Thiên thậm chí sẽ tưởng người này là bị câm, ít lời quá mức. Đợi gần 3p sau, nữ nhân kia mới nói khẽ: "Không có việc gì, thực xin lỗi." Rồi liền rời đi. Tiêu Nhược Thiên thật sự là không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là mình đụng nàng ấy, nàng ấy vì cái gì mà lại xin lỗi.
Ngay tại lúc còn đang suy nghĩ, thời gian đã sớm trôi qua, nàng mới phát hiện ra bom đã sắp nổ rồi, lập tức như một người điên chạy như tên bắn về nhà. Vừa đến nhà, quả nhiên thấy điện thoại di động không ngừng reo, tựa như kịch bản sắp sẵn, bên trong là số N cuộc gọi nhỡ. Đương nhiên là cùng một số, đội trưởng yêu quý của nàng. Tiêu Nhược Thiên hậm hực tiếp lấy điện thoại, bên kia Ngao một tiếng ở cuống họng, liền truyền đến: "Cô hay lắm, Tiêu Nhược Thiên, cô còn biết nghe à? Cô còn sống không? Ẩn? Cho tôi nghe một tý âm thanh để biết cô còn sống hay không chứ? Cô biết hiện tại là mấy giờ rồi không? Chơi trò mất tích sao? Rõ ràng biến mất một đêm? Tôi cho cô biết, đừng tưởng ông nội cô là tướng quân, thì cô sẽ được đối đãi đặc biệt nha!" Tiêu Nhược Thiên đem điện thoại đặt lên bàn, còn mình thì thay quần áo. Quả nhiên lúc trở lại, bên kia điện thoại vẫn còn blablabla... Tiêu Nhược Thiên bỗng toát mồ hôi lạnh, nghĩ rằng đội trưởng công lực mắng người lại tăng lên, ta mỗi ngày đều phạm sai làm, ngươi có thể mỗi ngày mắng tôi, tôi cũng là công lực chịu đựng tăng lên có phải không? Bên kia đội trưởng tựa hồ cũng mắng đủ rồi, lời nói khôi phục bình tĩnh, "Được rồi, tóm lại cô bây giờ lập tức tới đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui