Hôm nay khách quý đến nhà, bên trong căn biệt thự náo nhiệt hơn hẳn.
Thiên Anh từ sớm đã đứng trước sân để đợi mẹ và chú Kiệt rồi.
Nghe tiếng xe nó chạy nhanh ra cổng đón người.
Vừa chạy đến vừa háo hức ôm chân chú Kiệt.
Lâu rồi chú cháu gặp nhau Hoàng Minh Kiệt bế Thiên Anh trên tay, xoa xoa đầu khen nó càng ngày càng lớn.
Mới nhìn xung quanh căn nhà thôi mà Hoàng Minh Kiệt run run, hồi hộp đến lạ.
Người nhà Trang Anh đang đợi ở bên trong, dù đại não đã lệnh cái chân phải bước đi nhưng nó vẫn chôn ở mặt đất, bất động.
Quả thật hơi run.
Cảm giác còn mạnh hơn so với việc đối mặt với tội phạm.
“Bình tĩnh lại nào.
Chỉ là ăn một bữa cơm thôi.
Không có gì phải ngại ngùng hay căng thẳng cả.
Hoàng Minh Kiệt mình làm được.”
Dù đã tự trấn an tâm lý, nhưng khi nghe Thiên Anh hỏi có phải anh không khỏe ở đâu hay sao mà sắc mặt khó coi như vậy.
Hoàng Minh Kiệt hoang mang, tay tự động đưa lên sờ khuôn mặt đang bị nướng chín kia.
Một cái nắm tay không báo trước đến từ phía sau, như một cú đấm dội thẳng vào lồng ngực.
Hoàng Minh Kiệt ngẩn ngơ nhìn Trang Anh.
Những cung bậc cảm xúc rộn ràng đan xen hồi hộp.
Đầu óc nhiễu loạn cứ lo tay ra mồ hôi thì xấu hổ lắm.
Và rồi theo tự nhiên tay anh tự động siết bàn tay nhỏ ấy lại, siết thật chặt.
Tim đập thình thịch còn tâm trí cứ ngỡ là ảo giác.
Tay cô ấy mềm ghê.
Giống như kẹo bông gòn, mềm mềm dễ nắm.
Sao bây giờ mình mới phát hiện ra nhỉ?
Câu nói “không sao hết” cứ như một nguồn năng lượng vô hình nạp vào thân thể.
Hoàng Minh Kiệt hít một hơi thật sâu và trở về dáng vẻ như thường.
Đĩnh đạc và tự tin.
Một tay bế Thiên Anh một tay nắm tay ‘bạn gái’ Hoàng Minh Kiệt sải từng bước chân đều tiến thẳng vào cửa chính.
Mọi giúp việc trông thấy cô chủ cùng một chàng trai cao ráo đang tiến vào đều xì xào to nhỏ.
Ai nấy đều nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nếu không rõ sự tình thì họ cứ chắc mẩm rằng hai người này là một cặp đôi hạnh phúc.
“Kiệt đến rồi à cháu?”
“Nhanh vào nhà.”
“Vào nhà ngồi.”
Vợ chồng ông Dũng niềm nở chào đón con rể tương lai.
Tay bắt mặt mừng rõ là vui.
Nói tốn calo giục hết hơi con gái mới chịu đưa bạn trai về nhà ra mắt.
Hai vợ chồng ông bảo nhau phải cư xử đúng mực, tiết chế và tránh những lời khó nghe khiến rể quý sợ chạy mất dép.
“Dạ cháu chào hai bác ạ.”
Hoàng Minh Kiệt cười tươi lễ phép chào hỏi.
Anh không ngờ ba mẹ Trang Anh nhiệt tình chào đón mình như vậy.
“Cô đưa bạn trai về rồi đó hả?”
Hàn Lâm Duy đi từ trong bếp ra, tay cầm cốc chè bưởi mẹ mới nấu xúc lấy xúc để.
“Em chào anh ạ.”
“Chào cậu.”
Nhìn thằng em rể hôm nay ăn vận chỉn chu, ra dáng hơn.
Hàn Lâm Duy thầm khen mắt thẩm mĩ của em gái quả không tệ.
Đầu gật liên tục, hai mắt cứ liếc liếc nháy nháy với Trang Anh có ý “cô biết chọn đấy”.
Nhìn biểu hiện của ông anh mình Trang Anh mới tự hỏi lão mắc chứng run vô căn hay sao mà cứ gật gật đầu miết.
Chả hiểu lão đang muốn nói cái gì.
Cả nhà cùng ngồi xuống và bắt đầu nói chuyện.
Rất tự nhiên, Trang Anh vui vẻ giới thiệu với cả nhà Hoàng Minh Kiệt là bạn trai cô.
Hôm nay đến nhà là để chính thức ra mắt với mọi người.
Hơi hồi hộp khi được bà chị giới thiệu với các thành viên trong gia đình.
Phải mất cả chục giây Hoàng Minh Kiệt mới giữ cho cái thân bớt run.
Bình tĩnh tự tin hoàn thành nhiệm vụ.
Anh chàng đĩnh đạc nói:
“Lần đầu ra mắt hai bác.
Cháu có chút quà mọn biếu hai bác ạ.”
Hộp quà màu đỏ màu cả hai phải mất một lúc mới chọn được.
Trà tứ quý, một chai rượu vang và một chiếc hộp nhỏ đựng chiếc ghim cài áo tặng mẹ Trang Anh.
Nhận hộp quà từ tay con rể tương lai Hàn Lâm Dũng cười thân thiện.
“Sắp thành người một nhà còn khách sáo.
Cảm ơn cháu.”
Nhận cốc nước từ tay mẹ Trang Anh, Minh Kiệt cảm ơn một câu rồi nói tiếp:
“Thứ lỗi cho cháu hôm nay mới đến gặp hai bác.
Quen Trang Anh đã lâu giờ mới có dịp ra mắt gia đình mình.”
Thầm gật đầu khen con rể nói chuyện phải phép, Hàn Lâm Dũng quay sang trách móc con gái:
“Có bạn trai cũng không thèm đưa về thăm gia đình.
Nó có coi ông bà già này tồn tại đâu.”
Trang Anh cứng họng chỉ biết im lặng.
Từ lúc bước vào nhà, Hoàng Minh Kiệt chiếm sóng toàn bộ.
Còn hai anh em nhà kia thì bị ba mẹ ruột ngó lơ.
Dù bất mãn cũng phải nhịn.
Nếu không ngày tháng sau này sẽ không yên ổn.
Hoàng Minh Kiệt vẫn chưa biết việc Trang Anh không chồng mà chửa.
Anh cứ đinh ninh rằng bởi vì chưa quên được chồng cũ nên cô ấy mới không chịu xem mắt.
Trang Anh có lý do nỗi khổ của riêng mình nên mới làm vậy.
Thấu hiểu và đồng cảm.
Anh liền cất tiếng nói đỡ vài câu.
“Dạ tại công việc của cháu rất bận nên không có thời gian ghé thăm hai bác.
Mong hai bác thông cảm và đừng trách mắng Trang Anh nữa ạ.”
“Hầy.
Nó còn nói dối là cháu làm kinh doanh, thường xuyên đi công tác không ở Đà Nẵng để qua mặt hai bác đấy.”
“….”
“Không hiểu kiểu gì.”
Nhìn sang con gái bà Hương Lan tặng nó một cái lườm thật dài.
Con với cái chỉ giỏi đặt điều nói dối cha mẹ.
Nếu không phải vì buổi gặp mặt hôm nay thì bà đã sớm bảo con trai đánh cho nó một trận rồi.
“Nghe bảo cậu là cảnh sát giao thông.” Hàn Lâm Duy thư thái vừa uống trà vừa hỏi.
“Vâng.”
“Vậy lát nữa ra sân nhìn cho rõ biển số xe của anh.
Sau này có mắc lỗi thì cứ nhắm mắt cho qua nhé.”
“….”
Ông anh này cứ đùa.
“À dạ..”
Hoàng Minh Kiệt chỉ biết cười trừ trước câu bông đùa này của Hàn Lâm Duy.
Riêng Trang Anh thì đá vào chân, trừng mắt khó chịu với anh ruột.
Lão ấy hết chuyện để nói rồi hay sao mà đi trêu vào công việc của Minh Kiệt thế.
“Còn trẻ mà đã ở cấp bậc Thượng uý rồi.
Tài giỏi.”
Nghe con gái khoe Hoàng Minh Kiệt là Thượng uý cảnh sát giao thông Hàn Lâm Dũng vô cùng hài lòng.
Thằng con rể tương lai không những cao ráo sáng sủa giỏi giao tiếp, có học thức lại còn có chức vụ trong ngành.
Có con rể làm Thượng uý cảnh sát giao thông cũng không tệ.
Cũng nở mày nở mặt với người ta.
Mà dù không có địa vị gì cũng được.
Nó yêu thương và chấp nhận con gái và cháu ngoại mình là được rồi.
Đâu như mấy mối xem mắt kia.
Ra vẻ khinh thường người khác.
Bữa tối thịnh soạn, rất nhiều món ăn lạ mắt được bày ra.
Hoàng Minh Kiệt thầm trầm trồ kinh ngạc.
Đúng là cuộc sống của người giàu rất khác biệt với dân thường như anh.
Ngồi xuống một bên, Trang Anh dịu dàng lau chiếc nĩa rồi đưa cho anh.
Từ lúc bước vào nhà cả hai đã phải gắng gượng giả vờ liếc mắt đưa tình.
Ánh mắt Hoàng Minh Kiệt nhìn cô rất ôn nhu ấm áp.
Tim cứ thế mà muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Minh Kiệt cũng không khác gì cô.
Từ lúc bà chị gái chủ động nắm lấy tay mình.
Người cứ lâng lâng chìm trong một cảm xúc đặc biệt.
Đặc biệt đến mức chỉ muốn mọi thứ xung quanh ngưng lại.
Để anh có thể ngắm mãi gương mặt xinh đẹp ấy.
Muốn Trang Anh chỉ chú ý đến một mình anh.
Chủ đề xoay quanh công việc và thú vui thường ngày.
Hoàng Minh Kiệt lại ghi điểm trong mắt ‘ba vợ’ khi còn biết chơi cờ tướng.
Ông Dũng liền hẹn chiều hôm nào rảnh sang uống trà làm vài ván cờ với ổng.
“Thiên Anh muốn ăn gì nào?”
Gắp miếng cá vào bát của thằng bé, Minh Kiệt khéo léo dỗ dành nó.
“Ăn cái này nhé! Cá rất tốt cho sức khỏe.”
“Vâng ạ!”
Xuyên suốt bữa ăn, Hoàng Minh Kiệt ân cần gắp thức ăn cho Thiên Anh và bạn gái.
Trang Anh cũng gắp qua gắp lại đầy luôn cả cái bát của người ngồi bên.
Có điều sắp không thở nổi khi ánh mắt cứ săm soi mình và Hoàng Minh Kiệt.
Rốt cuộc sơ hở chỗ nào mà mẹ cứ đăm đăm nhìn vào tay Minh Kiệt đang gắp đồ ăn cho mình thế?
Chẳng lẽ bà đoán ra cái gì rồi sao?
Không đúng.
Mình thích hay ghét ăn món gì cũng đều nói cho Minh Kiệt biết cả.
Đảm bảo bà ấy muốn nghi ngờ cũng không được.
Mẹ đang săm soi cái gì thế?
Rượu rót đầy ly, cả nhà đều cùng nhau chúc sức khoẻ.
Kính ba mẹ Trang Anh một ly Hoàng Minh Kiệt dõng dạc nói từng câu mà mình đã cố tập dợt trước đó.
“Dù có hơi muộn.
Nhưng hôm nay cháu mạn phép kính hai bác một ly.
Xin phép hai bác cho cháu được chính thức quen Trang Anh.”
Tuy là giả nhưng từng chữ thốt đến đâu tim Minh Kiệt và cô gái ngồi bên loạn hết nhịp đến đấy.
Như thể một cái cây đại thụ bị đốn ngã trong vài phút ‘cưa cẩm’.
Trang Anh hơi cúi mặt, lợi dụng tóc mái của mình để che đi gương mặt đang đỏ dần như tôm nướng.
Không biết hôm nay mình bị bỏ lên nướng bao nhiêu lần rồi.
Ánh mắt của Hoàng Minh Kiệt ấy trông rất là nghiêm túc.
Không giống kiểu như đang nói dối.
Mình có lẽ không cưỡng lại được mất.
Một câu xin phép rất đàng hoàng.
Vợ chồng ông Dũng không còn gì để mà chê trách cậu chàng cảnh sát này được nữa.
Chàng rể tương lai này trò chuyện rất tự nhiên, cởi mở với họ.
Lại biết giữ kẽ chẳng thao thao bất tuyệt, múa rìu qua mắt thợ.
Nhà Hàn Lâm đúng là tìm được rể quý rồi.
Phải nhanh chóng hối thúc hai đứa về chung một nhà.
Càng sớm càng tốt.
Chỉ ghét một cái rằng con bé Trang Anh chưa muốn cưới mà tập trung vào công việc.
Lúc nào cũng lấy lý do tập trung phát triển cái thời trang gì đấy để mà trốn tránh nhiệm vụ ‘chống lầy’.
27 tuổi rồi chứ có ít đâu.
Khác gì chất boom trong nhà.
Hài lòng cạn hết ly ông Dũng gật đầu đồng ý, tấm tắc khen ngợi Minh Kiệt.
Nói thẳng tuột ra là cậu chàng đã gây ấn tượng được với gia đình bạn gái.
Có điều ông anh trai cứ nhìn anh chằm chằm như muốn nuốt chửng.
Chưa hết Hàn Lâm Duy còn chốt một câu làm em gái muốn phát rồ tới bến.
“Nhà tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất.
Nó mà gãy cái móng tay nào là cậu liệu hồn.”
Câu nói và đôi mắt sâu hoắm ấy khiến Hoàng Minh Kiệt hơi dè dặt:
“Vâng.
Em sẽ nghiêm túc chú ý.”
“Hàn Lâm Duy anh ăn no rửng mỡ hả?” Trang Anh cáu lên, hai mắt trừng trừng.
“Đừng doạ Minh Kiệt.”
“Anh đùa một chút thôi.
Cô làm gì căng như sợi dây đàn vậy?”
Rót thêm rượu vào ly của thằng em rể tương lai Hàn Lâm Duy nâng ly rượu nhỏ lên ra hiệu Minh Kiệt cùng uống.
Kiêu ngạo và lấy le thế là được rồi.
Cốt là để Hoàng Minh Kiệt đôi ba phần phải khiêm nhường trước anh ta.
Thâm tâm Hàn Lâm Duy chỉ mong một điều Hoàng Minh Kiệt sẽ đối xử tốt với em gái mình.
Còn nếu xằng bậy láo toét thì anh không ngại cho một trận nhớ đời.