"Ai đây bà nội?"- Tịnh Kỳ nghi hoặc chỉ tay vào cô gái đang ngồi ở ghế
Chưa kịp để bà nội trả lời, cô gái ấy vui mừng chạy đến ôm chầm lấy Tịnh Kỳ: "Là em nè, chị mau quên thật đó!"
Tịnh Kỳ không thích tiếp xúc thân mật với người cô không quen.
Nhẹ nhàng đẩy cô gái trẻ ấy ra xa một tí
Giờ nhìn gương mặt này mới thấy quen mắt, cô ngờ ngợ nhớ ra đã gặp ở đâu rồi thì phải
"Cung Nhã là con của bạn của ta, đi ngang sẵn tiện ghé chơi"- Bà nội điềm đạm lên tiếng giải thích
Tịnh Kỳ không thấy vui gì cả, cô nhăn mày khó chịu ra mặt trước hành động của Cung Nhã.
Nhớ lần đầu gặp nhau, cô gái này đã gây ấn tượng xấu với cô rồi
"Hình như hai đứa học chung trường đúng không?"
Cung Nhã mỉm cười, ôm khư khư lấy cánh tay của Tịnh Kỳ mặc kệ cô đang cộc: "Đúng rồi ạ! Con còn muốn làm người yêu của chị ấy nữa đó.
Bà có thích con làm cháu dâu của bà không?"
Bà nội khẽ cười, uống ngụm trà: "Con bé này thật biết đùa.
Nếu con thích thì cứ theo đuổi nó đi!"
"Bà nội"- Tịnh Kỳ gằn giọng, âm thanh hạ thấp
Tịnh Kỳ không hài lòng khi có Cung Nhã ở đây, một chút cũng không thích ứng được.
Cô hất tay Cung Nhã ra, một mạch đi lên phòng
Cung Nhã bĩu môi trước thái độ thờ ơ đó, nhưng nàng không muốn từ bỏ.
Chị ấy thật là xinh đẹp hết phần thiên hạ
"Con thông cảm, tính cách nó đó giờ như vậy rồi"- Bỏ qua vấn đề này, bà nội cười hiền hậu vuốt tóc Cung Nhã: "Nếu thích cứ ở đây chơi vài ngày, được không?"
"Quá là được luôn đó ạ! Con cảm ơn bà nhiều lắm"- Cung Nhã cười híp mắt không thấy ánh mặt trời, rối rít cảm ơn
Bà nội ngước mặt nhìn dì Thoa đứng bên cạnh: "Dọn một phòng cho Cung Nhã giúp tôi"
"Vâng"- Dì Thoa cúi đầu đáp
*
Trong phòng học, trong lúc đợi giảng viên đến dạy.
Một số sinh viên khác ngồi xúm tụm lại để trò chuyện.
"Biết tin gì chưa"- Sinh viên nữ nói cùng nhóm bạn
"Tin gì? Trường này nhiều tin đồn này nọ lắm"- Nữ sinh viên khác tò mò chen vào
"Ai cũng biết Tịnh Kỳ rồi đúng không.
Nghe nói chị ta đang theo đuổi ai đó mà hồi sáng mình thấy chị ta cặp kè với cô gái khác ngay ở hành lang"
Một đám ồ lên cùng sắc mặt vô cùng bất ngờ.
Chuyện này cũng không có gì để ngạc nhiên nhưng nhân vật chính lại là Tịnh Kỳ nên mới thú vị
"Ui trời, chị ta lúc nào mà không có nhiều người thích.
Có biệt danh là 'Badgirl có nụ cười thiên thần' mà, thật đáng sợ.
Có cho tiền mình cũng không dám quen chị ta"
"Đúng là đào hoa.
Một lúc yêu được nhiều người, muốn bái làm sư phụ ghê đó!"
Những lời bàn tán xôn xao về Tịnh Kỳ lại vô tình lọt vào tai của Nghi Thư đang ngồi phía trước.
Nàng nửa nghi ngờ nửa tin
Đôi mắt rũ xuống, một chút thất thần khi nghe những lời ấy.
Nàng thừa biết chuyện Tịnh Kỳ bị người khác hay nói xấu như vậy
Nhưng cũng không tránh khỏi chuyện Tịnh Kỳ quen người khác, vì khi mới bước vào trường, nàng cũng có nghe nhiều người bàn tán Tịnh Kỳ về chuyện yêu đương
Nàng không muốn tin, muốn phủ nhận tất cả những gì đã nghe.
Nàng tin rằng Tịnh Kỳ không phải là người như thế, bởi vì chị ấy nói thích nàng mà, sao lại làm chuyện đó được
Trong suốt buổi học, Nghi Thư không thể tập trung.
Nàng nhìn một chỗ, trầm tư suy nghĩ rất nhiều.
Tiếng chuông hết giờ học reo lên, mọi người cười nói vui vẻ bước ra ngoài.
Riêng Nghi Thư thì ngược lại, u buồn dọn tập vở vào túi
"Nghi Thư, đi ăn kem không?"- Di Linh bước đến vỗ lên vai nàng
"Không muốn, mình đến thư viện một chút.
Cậu về trước nha"- Nghi Thư gượng cười
Nàng vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, cố tình đi ngang qua bên chỗ Tịnh Kỳ để nhìn chị ấy một chút.
Và rồi những lời đồn đó hoàn toàn chính xác, Nghi Thư chôn chân tại chỗ khi bắt gặp Tịnh Kỳ cùng một cô gái khác tay trong tay.
Đôi mắt rưng rưng, chẳng lẽ như những gì mọi người đã nói sao? Chị ấy thật sự là một người như vậy, bên ngoài toả ra trong sáng nhưng bên trong là một người khác
Không muốn đau lòng hơn nữa, Nghi Thư vội vàng bước nhanh hơn để tránh ánh mắt của cô.
Còn bên Tịnh Kỳ lại khác, cô khó chịu khi bị Cung Nhã suốt ngày đeo bám như đĩa đói.
"Em buông tay tôi ra coi, mọi người đang nhìn kìa"- Tịnh Kỳ lộ rõ vẻ mặt cộc cằn, cố gỡ tay nàng ra
"Có gì đâu mà ngại, mặc kệ họ đi.
Chị, em muốn đi ăn!"- Cung Nhã phớt lờ lời nói, nàng mỉm cười đòi hỏi
"Muốn thì tự đi, tôi có chuyện bận"- Cô dùng lực hất mạnh tay nàng ra rồi bỏ đi
Bây giờ cô chỉ muốn tìm Nghi Thư để nói chuyện phiếm, chỉ có nàng mới khiến bản thân thấy thoải mái và vui vẻ.
Lúc nãy, cô có thấy bóng dáng của nàng ở đây
Hi vọng là nàng không thấy Cung Nhã ôm tay mình
Thư viện hôm nay có hơi vắng vẻ hơn mọi ngày.
Vừa mới đặt chân bước vào là Tịnh Kỳ đi tìm Nghi Thư ngay
Cô biết giờ giấc hoạt động của Nghi Thư, hình như là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đi dạo một vòng nhưng lạ thay vẫn không thấy
Tịnh Kỳ kiên trì đi thêm, chẳng lẽ cô đoán sai rồi sao?
Đứng bất lực khi không thấy, Tịnh Kỳ chán nản muốn đi về thì nhìn sang phải.
Nghi Thư nằm dài trên bàn mà ngủ ngon lành.
Tịnh Kỳ nhếch môi cười ra tiếng, cô bó tay luôn rồi.
Dám đến thư viện để ngủ, không sợ bị đuổi ra à
Chậm rãi bước đến gần, không muốn Nghi Thư thức giấc.
Nhẹ nhàng kéo ghế ra, từ từ ngồi xuống rồi chống tay lên mặt
Ánh nắng mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa kính trong suốt.
Nhờ vậy mà da mặt của Nghi Thư trở nên hồng hào hơn
Ôi muốn chết ngất với nét đẹp thuần khiết này, Tịnh Kỳ bị say mê rồi.
Cô mãi mê nhìn hoài, lâu lâu mỉm cười thích thú, tay chọt vào mặt của nàng
Đôi mắt Nghi Thư tự nhiên nhíu lại, chắc do ánh sáng quá mạnh nên thấy chói
Một bàn tay trắng nõn che nắng cho nàng, đôi chân mày cũng giãn ra từ từ.
Bỗng nhiên Nghi Thư giậc mình tỉnh giấc, nàng ngóc đầu lên, đưa hai tay lên dụi mắt.
Đến khi mở mắt ra, người đầu tiên xuất hiện là Tịnh Kỳ
Một chút ngỡ ngàng, đôi mắt chớp liên tục.
Trong đầu có một câu hỏi: chị ấy đến từ khi nào sao không gọi mình dậy?
"Sao.
.
.sao chị không gọi em dậy?"
Tịnh Kỳ nhún vai: "Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức"
Tự nhiên hình ảnh Tịnh Kỳ cùng cô gái kia khoác tay nhau hiện lên trong đầu.
Nàng trầm mặt, không muốn dây dưa với cô nữa
Đứng dậy gấp gáp như né tránh, xoay người đi không nói lời nào.
Tịnh Kỳ thấy lạ lùng, cô vội giữ tay nàng
"Em muốn đi đâu? Sao lại không nói"
Nghi Thư lắc đầu gạt bỏ tay Tịnh Kỳ ra.
Bỏ cô đứng bơ vơ với vẻ mặt không hiểu chuyện gì
Đúng rồi, bản thân nàng không có quyền ghen vì Tịnh Kỳ không phải là người yêu của nàng.
Cả hai chưa xác nhận mối quan hệ này, chỉ đơn thuần là trên tình bạn dưới tình yêu
Lúc trước Tịnh Kỳ có tỏ tình nhưng nàng chưa trả lời.
Đến hiện tại vẫn không muốn đưa ra quyết định
Không biết là Tịnh Kỳ có thật sự xấu như những người khác đã nói.
Nàng sợ yêu phải người đào hoa và đa tình, không biết được lúc nào bị phản bội
Lặng nhìn dáng vẻ ấy rời đi, Tịnh Kỳ cũng chưa hiểu tại sao Nghi Thư lại có thái độ đó nữa.
Lí do gì em ấy muốn né tránh khi thấy cô, hay cô đã làm sai điều gì chăng?
Buổi tối cùng ngày, Nghi Thư nằm vật vã trên giường với vẻ mặt u rầu.
Nàng cứ khiến bản thân buồn, lại nghĩ tới những chuyện lúc sáng
*Cốc cốc*
Di Linh nghiêng người nhìn, sau đó nhìn sang Nghi Thư: "Ra mở cửa kìa thím hai"
"Không đi, mình mệt rồi"
Giờ Nghi Thư giở chứng làm biếng lên thì còn ai đi mở cửa ngoài Di Linh đây.
Cô nhăn mặt khó chịu, quạo quọ đứng lên: "Mệt má này ghê á!"
Vừa mở cửa ra, Di Linh giật mình khi thấy Tịnh Kỳ đứng trước mặt, không những vậy, nàng còn thấy cô tay xách nách mang khá là nhiều thứ
Hai tay xách mấy túi, còn nách thì kẹp đủ thứ.
Nhìn trông có vẻ khó khăn quá
"Chị tìm Nghi Thư hả?"
"Đúng rồi, có em ấy ở đây không?"
"Dạ có, mời chị vào!"- Di Linh rối rít mở cửa rộng ra để chào đón người đặc biệt
Di Linh lúng túng đóng cửa rồi chạy nhanh vào trong để báo hiệu cho Nghi Thư.
Ai kìa vẫn còn nằm dài trên giường, Di Linh vội vàng đánh mạnh vào chân của nàng
"Nghi Thư, Nghi Thư! Chị Tịnh Kỳ đến kiếm cậu kìa, ngồi dậy nhanh lên coi!"
Nghi Thư chu mỏ, giọng ỉu xìu lên tiếng: "Đừng có dụ, người ta không còn nhỏ nữa đâu"
"Như vậy là lớn rồi đó hả?"
Khoan!!! Cái giọng nói này sao nghe quen giữ vậy
Nghi Thư lật đật ngồi dậy, rồi những gì trước mắt đã khiến nàng một phen bất ngờ.
Tịnh Kỳ đang đứng phía kia cùng Di Linh, trên bàn còn có rất nhiều thứ
Sao Tịnh Kỳ lại đến đây đột ngột thế này, bản thân nàng chưa chuẩn bị tâm lý gì hết trơn
"Chị tới đây làm gì?"- Sau năm phút định thần, Nghi Thư cũng lấy lại được dáng vẻ hồi sáng
Tịnh Kỳ xoay người lại mỉm cười với Nghi Thư một cái, sau đó mới nói: "Chị mua cho em gà rán KFC, trà sữa, trà đào, sữa dâu, milo, bánh ngọt, khoai tây chiên.
Lại đây ăn đi"
Di Linh đứng đó lấy đồ ăn ra mà còn ngán ngẩm, nàng không dám tin luôn á.
Gương mặt thầm thán phục trước những thứ Tịnh Kỳ mua cho Nghi Thư
"Mua chi dữ vậy? Định dỗ béo em à"- Nghi Thư cũng tò mò lắm, nàng ngồi trên giường mà ngó mắt qua nhìn
Bỏ mấy món đó qua một bên, Tịnh Kỳ bước đến rồi ngồi xuống trước mặt Nghi Thư.
Đôi mắt ôn nhu dịu dàng nhìn thẳng vào mắt nàng
"Lúc sáng nay, em giận chị đúng không? Hay chị làm sai điều gì?"
Đã không muốn nhớ tới thì chính Tịnh Kỳ lại đào lên.
Nàng né tránh ánh mắt của cô, mặt tối sầm lại
"Em cứ nói, chị không muốn nhìn thấy em buồn vì chị.
Nếu chị làm sai với em, nhất định chị sẽ sửa đổi"- Tịnh Kỳ chủ động nắm tay Nghi Thư rồi xoa
Những lời nói này chạm đến trái tim của Nghi Thư một cách dễ dàng.
Nàng xiêu lòng mất rồi, không nỡ phớt lờ
"Cô gái lúc sáng khoác tay với chị là ai?"
"À ra là chuyện này"- Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cô giải thích: "Em đừng quan tâm đến cô ta là ai, hãy nhớ rằng chị chỉ thích duy nhất mỗi mình em.
Những tin đồn ở trường này không đúng sự thật và chị không có tình cảm với cô ta.
Em yên tâm được chưa"
"Chứng minh lời chị nói là thật đi"
Quá dễ dàng, Tịnh Kỳ không ngần ngại mà tiến tới hôn lên môi của Nghi Thư để chứng minh lời nói của mình.
Còn Nghi Thư bất ngờ trước hành động vừa rồi, nàng chớp mắt liên tục
Ôi trời mặt nàng đỏ ửng lên rồi kìa, Nghi Thư xấu hổ che miệng lại.
Sao chị ấy bạo quá vậy, không thấy ngượng ngùng gì hả trời
"Như vậy đã đủ chưa hay là em muốn thêm"- Tịnh Kỳ cười gian xảo, đôi mắt híp lại
Nghi Thư lắc đầu lia lịa, nàng còn đưa tay thành dấu X trước ngực.
Đủ rồi, quá đủ rồi! Nội tâm của Nghi Thư như gào thét lên vì nụ hôn vừa rồi.
Nó lâng lâng trong đầu, cảm giác muốn bay bổng
Trong phòng có ba người, Di Linh thấy hết đó, cô đâu có bị mù.
Cô ngồi ở ghế, chân bắt chéo, tay cầm ly trà đào uống tự nhiên.
Ánh mắt thản nhiên, uống một ngụm nước, cắn miếng bánh rồi mới nói: "Cơm chó chất lượng thật, không biết phải ăn tới bao giờ"
Kèm theo đó là tiếng thở dài bất lực.