Kỳ Phong cũng chăm chú quan sát cô.Kỳ thực,anh ta chỉ mới nhận việc ở công ty.Anh cũng đã nghe chuyện của cô với giám đốc phòng marketing từ miệng của đám nhân viên kia,điều này cũng khiến anh coi trọng cô hơn vài phần.Lần đầu gặp mặt,Kỳ Phong vô cùng kinh hãi.Anh chỉ biết chủ tịch mới còn trẻ nhưng không ngờ cô lại còn trẻ như vậy.
Khuôn mặt trắng mềm, lông mày lá liễu xinh đẹp, mi mắt dài được uốn cong nhẹ vô cùng thanh thoát,đặc biệt là đôi mắt luôn tràn ngập linh khí,lúc nào cũng lấp lánh tia ánh sáng kì lạ khiến người khác bất giác run sợ, mũi cao thanh lịch,đôi môi như trái táo đỏ mọng nước quyến rũ gợi cảm.
Hôm nay,Tử Uyên mặc bộ đồ công sở khiêm tốn, áo trắng cổ tròn với hai dây lụa được thắt cẩn thận,chân váy màu đen bó sát tôn lên dáng người thon dài của cô.
Mặc dù bộ đồ vô cùng giản dị nhưng không hề che mất khí chất tôn quý,lạnh lùng bẩm sinh của Tử Uyên.
Kỳ Phong không phải người mê sắc nhưng lúc gặp cô anh cũng hơi đỏ mặt.
Tuy nhiên,điều anh không phục là Tử Uyên còn quá trẻ,còn ít tuổi hơn anh như vậy thì làm sao khiến người khác kinh phục được.Nhưng nghĩ gì thì cô cũng là cấp trên của trên của anh,anh không thể quá vô lễ.
Suy nghĩ của Kỳ Phong,Tử Uyên sao có thể không đoán được.Nhưng cô không muốn quan tâm, miễn là anh ta làm việc tốt.
" Sắp xếp lịch,cuộc họp nhanh chóng bắt đầu."-Tử Uyên lên tiếng
"Vâng,thưa chủ tịch".-Kỳ Phong cúi cúi người,chậm rãi rời khỏi.
Cách làm việc chuyên nghiệp của Kỳ Phong cũng khiến Tử Uyên yên tâm không ít.
Khoảng 8h sáng,sau khi thu dọn một số tài liệu quan trọng,Tử Uyên đến phòng họp họp hội đồng quản trị về chỉ tiêu mới cho tập đoàn.Cô làm việc nhanh chóng,không hề tùy ý, bừa bãi mà sát phạt,quyết đoán khiến mọi người nể phục.
Những giám đốc trong tập đoàn đều yên lặng không dám hé lời.
Sau khi chứng kiến một màn hôm đó,họ sợ,họ sợ khiến cho chủ tịch không vui được không.
Kỳ Phong vô cùng phối hợp.Anh cũng là người trọng công việc,không muốn việc tư ảnh hưởng đến chuyện công.
Vì vậy,cuộc họp diễn ra rất thuận lợi khiến Tử Uyên vô cùng hài lòng.
Gần trưa,cuộc họp kết thúc,mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.Tử Uyên giải quyết một số công việc quan trọng rồi cũng lái xe về nhà.Vừa ra khỏi gara đậu xe,Tử Uyên nhìn khung cảnh trước mắt khiến cô ngạc nhiên.
Trước sân nhà nhỏ trồng đầy hoa,hoa hồng của Pháp được chăm sóc trong chậu sứ,bên cạnh không biết bao nhiêu hoa thược dược,hoa hướng dương, cẩm tú cầu,đinh hương,lan hương,....còn có một số loại mà Tử Uyên không biết tên.Cô nhìn vào tờ giấy trên một cành hoa có ghi trang trại Gringh,một trong những trang trại lớn nhất của Pháp.Tất cả hoa đều được nhập khẩu từ Pháp bằng đường hàng không.Tử Uyên đen mặt đứng ngây tại chỗ.
Đột nhiên,cánh cửa mở ra,một người đàn ông xuất hiện.Anh đẹp như tranh,tôn quý như ánh mặt trời,mỹ lệ bất phàm.Anh mang theo hơi thở từ địa ngục, nguy hiểm,lãnh đạm,lạnh lùng.
"Thích không?"-Dạ Thiên nhìn cô ấm ấp hỏi
" Anh rảnh quá à?".-Tử Uyên lườm anh.
"Anh muốn cho em một bất ngờ".-Dạ Thiên vô tội,đầy ủy khuất nhìn cô.
Nghe câu trả lời của anh,Tử Uyên suýt nữa té ngã.Bất ngờ như này sao.Cả khoảng sân rộng chứa đầy hoa.Mà không,lúc này Tử Uyên mới để ý cả trong nhà, trên tường,nhà kho chứa đồ và trên những cây lớn đều treo đầy giỏ hoa quý hiếm.Căn nhà đủ rộng để cho sáu,bảy người ở vì chứa hoa mà thu hẹp đến mức không thể bước vào một cách tự nhiên.Đường vào nhà chỉ là một lối đi chật hẹp giữa biển hoa.