" Hạ Trạch, ông nói vậy là có ý gì, chẳng qua Thạch mỗ tôi muốn đánh giá bảo vật, còn cần ông nhắc nhở.
Chẳng lẽ, ông có ý đồ bất chính riêng tư."
" Thạch Triết, cẩn thận lời nói..."
" Giật mình sao?"
Thạch Triết cũng chẳng muốn nói nhiều với Hạ Trạch, chuyện quan trọng nhất lúc này của ông là định phẩm đá.
Ông không tin lại có yêu nghiệt như vậy, chắc chắn là Hạ Trạch muốn làm ông mất mặt lên mới tính kế như vậy, không sai, tất cả đều do Hạ Trạch một tay tính kế.
Nhưng, Thạch Triết quan sát viên đá một hồi lâu, ông vẫn không tin.
Hạ Trạch không nhìn lầm, quả là có ba viên thượng phẩm, sáu trung cấp.
Kì tích, hừm, kì tích cũng không khoa trương đến mức này.
Thạch Triết đỏ mắt ghen tị, ánh nhìn sắt đá, có phần cay độc nhìn Dạ Thiên không rời.
Nhưng từ đầu đến cuối, Thạch lão vẫn chưa lọt vào mắt xanh của anh.
Ánh mắt phong tình vạn chủng, đầy si mê, sủng ái nhìn người con gái trước mặt, một khắc không rời, đâu có tâm trạng nhìn ông.
Khinh thường.
Tuyệt đối là khinh thường
Cả cuộc đời Thạch Triết ông chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy.
Thạch Triết bốc hoả, khuôn mặt nóng lên, đỏ ửng.
Thạch Nhu Nhi bên cạnh nhìn ông đầy lo lắng.
" Gia gia, hạ hoả, tức giận không tốt cho sức khoẻ."
" Hạ, hạ, hạ.
Ngươi còn đứng đây nói nhảm được sao.
Có mỗi chuyện thẩm đá cũng làm không xong, còn xưng là truyền nhân chân chính của Thạch gia.
Hoang đường.
Thạch gia ta chưa bao giờ chấp nhận loại phế vật như vậy."
Thạch Triết lớn tiếng la mắng, ông vốn tức giận, nộ hoả công tâm mà không làm gì được anh vì vậy hung hăng trút giận lên đầu cô gái trẻ.
Thạch Nhu Nhi yếu đuối, bị ông gạt tay ra, thân thể mềm mại mất trọng lực ngã xuống cạnh chân Tử Uyên.
Khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn đầy ủy khuất đẫm lệ, chỉ chờ thời cơ mà rơi xuống như mưa.
Ngón tay ngọc trắng nõn nắm chặt, cô dùng lực mạnh tới nỗi bàn tay mềm mại đỏ ửng, suýt chút nữa chảy huyết mà bị thương.
Bộ dạng Thạch Nhu Nhi khi khóc, hoa lê đái vũ, xinh đẹp động lòng người, trước sau chỉ khiến mọi người đau lòng thay cô.
Tử Uyên đứng bên cạnh, cô nhìn một màn xảy ra trước mắt, ánh mắt khinh thường, có phần tức giận nhìn Thạch Triết.
Thấy Tử Uyên lườm mình, Thạch Triết bất giác nổi hết da gà, ông cảm nhận rất rõ một cỗ hàn khí chạy dọc từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Rét lạnh thấu xương.
Tử Uyên không nói, cô nhẹ nhàng đỡ Thạch Nhu Nhi đứng dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
" Không được khóc, chỉ có những kẻ yếu mới khóc.
Nước mắt là kẻ thù không đội trời chung của kẻ mạnh."
Uỳnh uỳnh
Thật bá đạo, lãnh khốc
Câu nói đầy anh khí, mạnh mẽ vang lên, hung hăng va vào lòng mọi người, khiến trái tim ai nấy đều sục sôi, nhiệt huyết căng trào.
Chỉ một câu nói nhưng uy lực không nhỏ, âm thanh, khí thế cường đại kinh người.
Bá đạo, lạnh lùng.
Ngầu, rất ngầu.
Đam Mỹ Hài
Mọi người trong phòng đều nhìn Tử Uyên bằng ánh mắt sùng bái, đầy ngưỡng mộ, chỉ hận rằng không thể ghi âm câu nói vừa nãy, lập tức bái cô là sư phụ, cả đời nghe cô giảng đạo.
Dạ Thiên nghe cô nói, anh cười, người phụ nữ của anh, chí khí, không thể tầm thường.
Thạch Nhu Nhi nghe Tử Uyên nói, ánh mắt cương nghị, đầy quyết tâm đè nén sự xúc động, ngăn không cho nước mắt trào ra.
Cô ngước lên, ánh mắt trong sáng, đầy cảm kích nhìn Tử Uyên.
" Đa tạ."
" Ừm."
Thạch Nhu Nhi bất chợt trở nên mạnh mẽ khác thường, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước.
Người khó tin nhất là Tử Uyên, mọi người làm sao vậy, cô chỉ nói một câu, có cần làm quá như vậy không? Phản ứng cũng mãnh liệt quá rồi.