Tử Uyên đỏ mặt, khuôn mặt trắng sữa, mềm mại, ánh mắt hoa đào phủ một tầng sương mỏng vừa mơ hồ lại quyến rũ.
Tử Uyên hít sâu, lườm anh giận dỗi.
" Hừ."
Dạ Thiên không nói, bàn tay chung thủy vân nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt băng lãnh nhìn những người phía trước.
" Cậu trai trẻ, nể tình cậu là vãn bối, Thạch mỗ sẽ không tính toán với cậu.
Ngược lại, ta sẽ trả giá cao mua lại viên thạch anh trên tay cậu, được không?"
" Thạch Triết, ông bỉ ổi.
Ban đầu đã định sẵn mỗi bên một nửa số đá, ông cũng đào được vật phẩm, hà cớ gì lại ra tay với bảo vật trong tay cậu ấy.
Đường đường là một lão tiền bối trong nghề, không ngờ là một tên Trình Giảo Kim tâm cơ a.
Thạch gia nhiều đời lương thiện, không ngờ lại bị hủy hoại trong tay Thạch Triết ông."
" Hạ Trạch, Thạch Triết tôi làm việc lương thiện, đường đường chính chính, há lại để ông lên tiếng sỉ nhục.Ngược lại là ông, câu trước câu sau đều nói Thạch mỗ bất chính, lẽ nào ông đang tính toán tâm cơ gì? Hạ Trạch, ông vì chuyện cá nhân mà làm trái với đạo đức nghề nghiệp, vậy là công chính?"- Thạch Triết cười lớn.
" Thạch Triết, ông...."
" Tôi? Ha.
Hạ Trạch, ông đừng quên đồ vật trong tay tôi.
Chỉ một cuộc điện thoại của tôi, cũng đủ khiến mọi thứ của ông lập tức hủy hoại."
" Vậy sao? Thật sự muốn biết Thạch tiên sinh đây muốn làm gì?"- Tử Uyên cười, nụ cười đầy hàn ý, không có một chút cảm xúc dư thừa.
Tư thái cao ngạo, lạnh lùng, khinh thường mọi vật của cô thật sự rất chói mắt.
" Cô, được, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Thạch mỗ không phải người độc ác, tất cả đều tại các người ép ta.
Nhu Nhi."
" Gia gia, con...."
" Thạch Nhu Nhi, ngươi muốn tạo phản."
" Gia gia, con không có."- Thạch Nhu Nhi lưỡng lự, cô khó xử nhìn Thạch Triết.
" Tốt, rất tốt.
Cả ngươi cũng muốn tạo phản.
Ngươi không có gan để làm, nhưng ta có."- Thạch Triết gắt gao lườm Thạch Nhu Nhi.
Thạch Triết giật lấy điện thoại trong tay cô.
Ông không có thói quen cầm điện thoại vì vậy luôn để Thạch Nhu Nhi giữ giúp.
" Thạch Trương, ngươi đến đây ngay lập tức.
Tạo phản rồi, tất cả tạo phản rồi.
Đến đây xem chuyện tốt mà ngươi làm."- Thạch Triết cầm điện thoại hét lớn, không một chút do dự.
Lập tức, đầu dây bên kia có tiếng nói chuyện rất lễ phép.
Giọng nói trung tính, nghe qua chắc chắn là tiếng đàn ông.
" Thạch gia, ông tìm con."
" Lập tức tới đây, tầng ba tám, sảnh khách chính trung tâm thương mại."
" Được."
Tít tít tít.
Tiếng chuông cuộc gọi kết thúc, Thạch Triết hung hăng liếc nhìn Hạ Trạch, ánh mắt thâm sâu nhìn Dạ Thiên và Tử Uyên một hồi.
Không quá lâu, người tên Thạch Trương lập tức chạy tới, dáng vẻ hớt hải, rất vội vàng.
Anh ta vừa bước vào liền thở dốc.
" Thạch gia, ông có chuyện."- Thạch Trương đứng thẳng, lễ phép gọi Thạch Triết.
" Ừm.
Nhìn xem chuyện tốt mà ngươi làm."
" Thạch gia, con...."
Thạch Trương chưa nói hết câu, Thạch Triết liền nâng tay chỉ vào đám người của Hạ Trạch phía đối diện.
Hành động của ông, Thạch Trương phần nào đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Chắc chắn Hạ Trạch làm chuyện khiến Thạch Triết tức giận, lão đại bản này, mặc dù được anh miễn cưỡng gọi là Thạch gia, nhưng tiên quyết không có quan hệ huyết thống.
Anh quen ông, đơn giản vì hai người cùng họ Thạch, ông lại là gia chủ của một gia tộc, ít nhiều gì cũng giúp ích cho công việc của ông sau này.
Mặc dù ông lợi dụng nhiều quan hệ mới đưa Thạch Trương anh leo lên vị trí này, nhưng phiền phức ông gây ra cũng nhiều không kém.
Thạch Triết tính nóng nẩy, hễ ai không vừa mắt, lập tức khai trừ.
Anh cũng nhiều lần tức giận, nhưng vẫn phải kiêng dè ông, trong tay Thạch Triết còn nắm nhược điểm của anh.
Không lùi một bước, ắt ảnh hưởng đến đại sự.