Chương 14
"Hình như em đã để quên điện thoại di động ở bữa ăn tối, chị đưa em đến đó tìm được không?’’ Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn Nguyễn Lệ.
Nguyễn Lệ cau mày, quở trách: "Khi nào thì em mới có thể sửa được cái tật xấu hay đánh rơi đồ này, thứ quan trọng như thế em cũng có thể tùy tiện đánh rơi?"
"Thôi quên đi, em về khách sạn trước đi, chị sẽ quay lại lấy giúp em."
"Để em cùng đi với chị."
"Đi cái gì, em không thấy bên ngoài trời đang mưa sao, nếu như bây giờ em bị bệnh, buổi quay phim chắc chắn sẽ bị lùi lại, tính tình Thẩm Dữ nóng nảy ai ai cũng biết, đừng gây thêm rắc rối cho anh ta, thôi được rồi, em nhanh chóng trở về đi, chị đi một chút sẽ quay trở lại ngay."
Nói xong, Nguyễn Lệ cũng không tiếp tục nói nhảm với Bạc Kha Nhiễm, cô xoay người rời đi.
Bạc Kha Nhiễm nhìn vào tấm lưng của Nguyễn Lệ, miệng mấp máy mấy lần như muốn nói điều gì, nhưng cho đến khi bóng lưng ấy khuất khỏi tầm mắt, cô cũng không thể nói ra một câu.
"Cô đã nhìn thấy tất cả sao?" Một âm thanh dễ nghe vang lên từ phía sau.
Bạc Kha Nhiễm xoay người lại.
Người đang nói chuyện chính là người đã rời đi trước khi bữa cơm tối kết thúc – Lục Hi Hòa.
Lúc này, cô ta đang dựa người vào góc tường nơi khúc quanh hanh lang, hai tay khoanh trước ngực, cười nhạt nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái, trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Hi Hòa bị một người đàn ông ôm vào ngực, áp chế nơi góc tường, hai người đang triền miên ôm hôn tình tứ.
"Đã thấy."
Bạc Kha Nhiễm không phủ định, bởi vì vừa rồi khi Lục Hi Hòa và người đàn ông kia đang hôn nhau, tầm mắt của hai người họ đã chạm vào nhau.
Lục Hi Hòa cười một tiếng, cô ta đưa tay chạm một cái vào đôi môi vừa được người đàn ông hôn, sau đó từ từ tiến về phía cô.
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu nhìn cô, không rõ cô ta muốn thế nào, chỉ có thể giương mắt nhìn người đang tiến về phía mình.
Lục Hi Hòa bước đến trước mặt Kha Nhiễm, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
"Chuyện vừa rồi, cảm ơn cô." Lục Hi Hòa cong cong đôi môi sưng đỏ, nói.
Bạc Kha Nhiễm nhìn cô rồi đưa tay ra nhẹ nhàng kéo cánh tay đang đặt ở trên vai xuống, mở miệng lạnh lùng: “Không có gì."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bạc Kha Nhiễm cũng không có ý định giúp đỡ cô ta, chẳng qua cô chỉ muốn nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lục Hi Hòa nhìn vào bóng lưng của Bạc Kha Nhiễm rời đi, đôi mắt mang theo ý tứ sâu xa khó lường.
Ban đầu, cô nghĩ cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một con thỏ trắng điềm đạm đáng yêu, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật giống như không phải là người như vậy.
Hơi thú vị.
"Chuyện mới vừa xảy ra vẫn chưa kết thúc đâu.’’
Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau.
Nghe vậy, Lục Hi Hòa xoay người lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười hết sức mị hoặc.
"Theo anh, chuyện sẽ kết thúc như thế nào?"
Người đàn ông đưa tay kéo lỏng chiếc cà vạt, cong cong khóe miệng.
"Kết thúc như thế nào?"
"Trong lòng em cũng không có một chút tính toán nào sao?"
*
"Chị ơi, em xin lỗi, điện thoại di động của em không bị rơi, em để nó trong túi của mình, em đã không tìm kỹ."
"Không sao, không sao, em không cần tới đây đâu, cũng không còn sớm, em mau quay lại nghỉ ngơi.’’
"Kha Nhiễm, có một chuyện vô cùng quan trọng chị muốn nói cùng với em.’’
"Vâng, chuyện gì ạ?"
Nguyễn Lệ ở đầu dây bên kia dường như đang thực sự rất lo lắng, cô khẩn trưởng mở miệng:
"Buổi tối, bất kể ai gõ cửa, em đều không thể để cho người ta đi vào, nhất là nam diễn viên, em hiểu chứ….’’
Bạc Kha Nhiễm "........."
"Em có hiểu không?" Nguyễn Lệ hỏi lại lần nữa.
"Đã hiểu." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
“Ừ, vậy thì tốt, chị cúp máy đây, nghỉ ngơi cho tốt, sang mai sáu giờ Miumi và chị sẽ đến.’’
"Vâng. "
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm đem quần áo vali hành lý lấy ra sắp xếp gọn gàng vào tủ.
Thực ra thì cô cảm thấy Nguyễn Lệ quả thực đang lo lắng thái quá, vào nửa đêm, cô sao có thể tùy tiện mở cửa để cho một người đàn ông vào phòng của mình, điều này là chuyện hoàn toàn không thể.
"Cốc, cốc..."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Trong không gian yên tĩnh âm thanh ấy cực kỳ rõ ràng, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng đưa mắt nhìn về phía cửa.
"Cốc, cốc "
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Bạc Kha Nhiễm vô thức siết chặt bàn tay, cô chậm rãi đi về phía cửa, nép mình vào bên cạnh cửa, do dự một hồi mới cẩn thận mở miệng hỏi:
"Ai vậy?"
"Là anh."
Một âm thanh trầm thấp mà quen thuộc vang lên từ sau cánh cửa.
Thẩm Dữ?
Bạc Kha Nhiễm phục hồi tinh thần, sau đó đưa tay mở cửa.
Khi cánh cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy dáng người cao lớn của Thẩm Dữ đang đứng trước cửa.
"Anh đến đây làm gì?"
Thẩm Dữ nhìn cô, không mở miệng.
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu nhìn anh, anh tại sao lại có thể đàng hoàng đứng trước cửa phòng cô như vậy chứ?
Nếu ai đi ra ngoài vào lúc này hoặc đi ngang qua bắt gặp bọn họ, vậy thì cô thật sự xong đời.
Chuyện cô cùng đạo diễn vàng của giới giải trí đứng trước cửa phòng khách sạn thật là một đề tài lớn để mọi người bàn tán.
"Anh có gì muốn nói với em sao?" Cô một lòng tiếp tục hỏi anh.
Đôi môi Thẩm Dữ giật giật, vừa mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên phía cuối hành lang truyền đến một âm thanh ồn ào, nghe giọng nói giống như một số diễn viên trong đoàn làm phim.
Bạc Kha Nhiễm lo lắng nhìn Thẩm Dữ, âm thanh càng ngày càng đến gần.
"Nếu em thật sự không để cho anh vào thì người khác có thể nhìn thấy thật đấy.’’ Âm thanh của Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm càng hoảng loạn, vô thức lùi lại phía sau vài bước để anh đi vào.
Sau khi Thẩm Dữ đi vào thuận tay đóng cửa lại, cánh cửa đóng lại, mọi âm thanh ồn ào dường như hoàn toàn bị cô lập.
Mà lúc này, khoảng cách giữa hai người có chăng cũng chỉ chừng mười cm, cơ thể cao lớn của anh đứng trước mặt cô, trong nhất thời Bạc Kha Nhiễm có cảm giác đầy áp lực.
Cô hơi thấp thỏm ngước đầu nhìn anh.
Trên đỉnh đầu là chiếc đèn chùm tỏa ra thứ ánh sáng màu cam ấm áp.
Dưới ánh sáng như vậy, các đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh dường như trở nên ôn hòa hơn không ít.
Ánh mắt rơi xuống đôi môi đang khẽ mím chặt, chẳng hiểu tại sao trái tim của cô đột nhiên đập loạn nhịp, không thể kiềm chế lòng mình.
Ánh mắt bắt đầu tan rã, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngày hôm đó bị anh ấn trên ghế phụ.
Ấm áp, ẩm ướt.
Không khí trong căn phòng tựa hồ phảng phất chút mập mờ, nóng bỏng.
Âm thanh trầm thấp của Thẩm Dữ đột nhiên vang lên bên tai.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Âm thanh khàn khàn của anh khiến cho cô kịp thời hồi phục tinh thần, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt lần nữa lại chạm vào đôi mắt đen nhánh thâm thúy của người đàn ông đối diện.
Đôi mắt của anh giống như một thỏi nam châm, có một sức hút kỳ diệu không thể nói thành lời.
"Không, không có gì." Bạc Kha Nhiễm vội vàng lắc đầu.
Để giảm bớt sự lúng túng lúc này, cô làm như tình cờ bước qua Thẩm Dữ, nhìn vào mắt mèo trên cánh cửa nhìn về phía hành lang.
"Chuyện này, họ dường như đang..."
Vừa nói, cô vừa xoay lại, nhưng trong khoảnh khắc quay lại ấy, một bóng tối đột nhiên ập đến, sau đó bả vai đã bị người kia nắm lấy, đặt cô lên cánh cửa đằng sau, Thẩm Dữ không nói một lời ngay lập tức tiến lại gần.
Ập vào mũi cô là một mùi hương quen thuộc của anh, đầu óc của Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn trống rỗng nhưng trái tim lại đang chao đảo.
Anh dựa vào cô quá gần, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp bao phủ lấy toàn thân mình, hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau chung một chỗ, trái tim cô như điên loạn.
“Chú nhỏ.’’ Cô thì thầm mở miệng.
Thẩm Dữ đột nhiên cúi đầu, nghiêng người về phía cô, hơi thở nóng bỏng đập vào mặt:
"Xa nhau nhiều ngày như vậy, em có nhớ anh không?"
Sâu trong ánh mắt của anh tràn đầy dịu dàng, giọng nói trầm thấp, đầy sức hút:
"Hửm? Có hay không?" Thẩm Dữ tiếp tục hỏi, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng cọ dái tai trắng mềm mại của cô.
Hơi thở ấm áp của anh dần bắt đầu chuyển đến đôi môi cô.
"Như thế nào?"
"Em… Em không biết..." Gò má Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Âm thanh của cô còn chưa dứt, nụ hôn dữ dội của của người đàn ông truyền đến.
Gặm nhấm, cắn xé, miệng lưỡi hòa vào nhau, tham lam cướp lấy hơi thở của cô.
Lòng bàn tay to lớn của anh đỡ gáy cô phòng ngừa đầu cô bị va vào cánh cửa, tay còn lại đặt trên vòng eo thon thả mềm mại, giam cầm cô trong vòng tay của chính mình.
Mà Bạc Kha Nhiễm lúc này chỉ cảm thấy một trận tê tại truyền đến toàn thân, lụi xơ vô lực. Cô chỉ có thể mặc kệ Thẩm Dữ muốn làm gì thì làm, trong đầu cô bây giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất.
Lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai Thẩm Dữ hôn cô.