Yêu chiều tận tim

Chương 16
 
Phân cảnh đầu tiên chính là cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm với Lục Hi Hòa.
 
Đây vẫn là phân cảnh khi các cô vẫn còn là cung nữ, là một trong những phần rất quan trọng của bộ phim, là bước đệm của các diễn biến trong tương lai.

 
Gần trưa, mặt trời tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, bên trong Trường Xuân uyển vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ các cung nữ truyền ra.
 
Vào lúc này, chính là  thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của bọn họ.
 
Trong đình viện, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, một cô nương đang ngồi trên một chiếc xích đu nhỏ, mái tóc dài như thác, lông mày tinh xảo, ngay cả khi cô đang mặc trên người bộ trang phục cung nữ như bao người khác cũng không thể giấu được vẻ đẹp cùng khí chất xuất chúng của mình.
 
Hai chân cô chạm vào mặt đất, nhẹ nhàng đung đưa, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận những ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
 
"A Khê."
 
Cảm giác bả vai bị người nhẹ nhàng vỗ một cái, Ngọc Khê bỗng chốc mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn người đang đứng ở phía sau nói:  
  
"A Châu."
 

Khuôn mặt sáng ngời của Minh Châu đập vào mắt.
 
Ngọc Khê cũng Minh Châu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ở trong hoàng cung thâm sâu này, hai người sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm từ thuở ấu thơ còn sâu đậm hơn so với những cung nữ khác.
 
“Được rảnh rỗi ở ngoài này phơi nắng sao?’’
 
Minh Châu nhẹ nhàng vén cung trang, ngồi xuống bên cạnh Ngọc Khê.
 
"Này, cho tỉ." Cô mở tay ra, là một hà bao nhỏ tinh xảo.  
 
"Cái gì vậy?" Ngọc Khê hỏi cô.
 

"Mở ra nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao?’’
 
Ngọc Khê nhận lấy hà bao, nhẹ nhàng kéo ra, lộ ra một góc của chiếc hộp màu trắng sữa.
 
"Phấn Phong lan ngọc vị?"
 
"Muội lấy ở đâu ra vậy?"
 
“Muội mua nó từ một ma ma, bà ấy đã mang nó từ bên ngoài vào hoàng cung, muội mua hai hộp, đưa cho tỉ một hộp.’’
 
"Muội cũng biết bình thường tỷ không thích dùng những thứ này mà."
 
"Không thành vấn đề, muội chỉ thuận tiện đưa cho tỷ thôi mà." Minh Châu nhẹ nhàng lắc cái xích đu.
 
Ngọc Khê bất đắc dĩ mỉm cười một tiếng, nhưng vẫn vui vẻ cất hà bao vào trong tay áo.
 
Minh Châu đưa cho cô cái gì, cô cũng đều thích.
 
Đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh ồn ào.
 
Ngoảnh đầu nhìn sang, thì ra là các cung nữ khác đang rối rít chạy ra ngoài viện, trên mặt của mỗi người đều là sự hốt hoảng.
 
Ngọc Khê và Minh Châu đưa mắt nhìn nhau.
 
Rõ ràng có gì đó không ổn.
 
"Nguyễn Nhi tỉ, xảy ra chuyện gì vậy?’’ Ngọc Khê đưa tay ngăn cản một cung nữ, mở miệng hỏi.
 
"Ngọc Khê muội, Minh Châu muội, sao hai người vẫn còn ở đây, xảy ra chuyện lớn rồi." Lúc này trên mặt Nguyễn Nhi đầy sợ hãi bất an.
 
Sự bất an của cô ấy ảnh hưởng đến hai người bọn họ.
 
"Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?’’ Minh Châu thấp thỏm hỏi.
 

"Hôm nay ở vườn Ngự uyển, Minh phi nương nương hại Thục phi nương nương sảy thai, nghe Triệu công công nói, lần này những người ở Trường Xuân uyển chúng ta sắp gặp phải đại nạn rồi.’’
 
Người trong cung ai mà chẳng biết Thục phi nương nương hiện đang là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất, bây giờ lại đang mang long thai, mẫu bằng tử quý, ai ai cũng nể trọng, ai cũng nịnh nọt lấy lòng.
 
Bây giờ…
 
Cơ thể Minh Châu nghiêng nghiêng sắp đổ, thiếu chút nữa không thể đứng vững, may mà có Ngọc Khê một bên kịp thời đỡ lấy.
 
"Vậy... Còn chúng ta thì sao, chúng ta sẽ như thế nào?"
 
"Cái này còn chưa rõ, tất cả chúng ta đều là nô tài, chủ nhân xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng khó mà thoát khỏi." Nguyễn Nhi than thở một tiếng, sau đó tiếp tục chạy ra khỏi tiểu viện.
 
"Cắt!"
 
Thẩm Dữ ở sau máy quay phim kêu một tiếng, Bạc Kha Nhiễm buông lỏng cánh tay đang đỡ lấy Lục Hi Hòa, Lục Hi Hòa cũng thu lại biểu tình sợ hãi, sắc mặt khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.
 
Hai trợ lý đưa cho hai người áo khoác cùng túi sưởi.
 
Đem túi sưởi ôm chặt vào trong ngực, Bạc Kha Nhiễm mới cảm thấy mình giống như một lần nữa hồi sinh. Bộ trang phục cung nữ mỏng manh mặc trên người cùng với không khí lạnh lẽo này sao có thể giống như trong kịch bản là nơi có ánh mặt trời ấm áp mùa xuân chứ.
 
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ một cái, thật không may, tầm mắt của cô vừa vằn chạm vào tầm mắt của anh.
 
Ánh mắt anh nhẹ nhàng cũng mang theo chút lạnh lùng.
 
Nhớ nụ hôn triền miên đêm qua, khuôn mặt cô bỗng nhiên bỏng rát, theo bản năng tránh khỏi tầm nhìn của anh.
 
"Làm sao vậy, mới chỉ ra gió một chút liền phát sốt, má lại đỏ hồng hồng?’’ Âm thanh của Lục Hi Hòa mang theo chút chế nhạo vang lên bên tai.
 
Bạc Kha Nhiễm tức giận nhìn cô một cái, sau đó ôm túi sưởi đi tới chỗ nghỉ ngơi.
 
"Không có tâm tình đùa giỡn cùng cô."
 

Hôm nay không có cảnh quay vào buổi chiều, vừa vặn cô vẫn còn một chương trình chưa hoàn thành thu âm, Nguyễn Lệ liền  xin nghỉ thay cô, cảnh quay vừa kết thúc, ngay cả cơm Bạc Kha Nhiễm cũng chưa kịp ăn, Nguyễn Lệ đã dẫn cô rời đi.
 
*
 
Khi về đến khách sạn đã hơn bảy giờ tối, trở về phòng, tắm một cái, vừa mới chuẩn bị gọi đồ ăn thì Thẩm Tư Gia đã gọi điện tới.
 
Cô ấy gọi tới để hỏi xem cô có thời gian không, hẹn cô cùng nhau đi ăn tối.
 
Thẩm đại tiểu thư đích thân mời, làm sao Bạc Kha Nhiễm có thể từ chối cơ chứ?
 
Chuẩn bị một chút liền đi đến nơi hẹn.
 
Bạc Kha Nhiễm kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai đang đội trên đầu, kéo cao cổ áo, hai tay đặt trong túi áo, đi thẳng lên lầu, bởi vì cô, Thẩm Tư Gia đã chọn một căn phòng nhỏ.
 
Vừa đẩy cửa vào, điều đầu tiên mà Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy chính là khuôn mặt cực kỳ mê hoặc của Thẩm Tư Gia, thấy cô bước vào liền vẫy vẫy tay với cô.
 
"Tới rồi?" Thẩm Tư Gia nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt mơ màng.
 
Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu, đi tới.
 
Thẩm Tư Gia dùng đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn bóng mượt, móng tay sơn bằng màu rượu đỏ càng làm nổi bật lên ngón tay trắng nõn.
 
Mà ở trước mặt cô có để vài chai rượu.
 
"Nhanh lên, uống cùng tớ nào." Thẩm Tư Gia dẩu đôi môi đỏ.
 
Này?
 
Không phải chỉ nói tới dùng cơm thôi sao? Sao lại trở thành cùng nhau uống rượu?
 
Bạc Kha Nhiễm tiến lại gần, nhìn thật kỹ mới phát hiện đã có mấy chai rượu trống rỗng, gò má Thẩm Tư Gia đã trở nên ửng hồng.
 
"Vì Triệu Trăn sao?"
 
Cho dù Thẩm Tư Gia không nói, Bạc Kha Nhiễm cũng hiểu, ai có thể khiến Thẩm đại tiểu thư của chúng ta uống rượu giải sầu, trừ Triệu Trăn ra còn có ai?
 
"Triệu Trăn? Hắn là ai?" Tư Gia cười cười.
 
Bạc Kha Nhiễm liếc cô một cái, cũng chưa uống say, sao lại bắt đầu giả điên giả ngốc rồi.

 
Tính tình Thẩm Tư Gia như thế nào, người ngoài không biết, cô sao có thể không biết?
 
"Lại bắt đầu giả bộ." Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ.
 
"Này? Uống đi, uống đi." Vừa nói, vừa đem chai rượu đẩy tới trước mặt Bạc Kha Nhiễm.
 
"Cậu có phải là chị em tốt của tớ không? Nếu đã là chị em tốt, cùng nhau uống nào, chúng ta không say không về.’’
 
Nhìn dáng vẻ như một kẻ lưu manh của Thẩm Tư Gia thế này, Bạc Kha Nhiễm thực sự chỉ muốn quay đầu bỏ về, nhưng trong lòng lại cảm thấy tội lỗi, vẫn không thể bỏ mặc cô ấy mà đi.
 
Bất đắc dĩ cầm ly rượu lên, trực tiếp uống một hơi.
 
Thấy vậy, Thẩm Tư Gia liền vỗ tay khen ngợi:  
 
"Quả không hổ danh là chị em tốt của Thẩm Tư Gia này, đến đây, thêm một ly nữa."
 
  *
 
"Tiểu Nhiễm?"
 
"Bạc Kha Nhiễm?"
 
Thẩm Tư Gia nhìn Bạc Kha Nhiễm bất động gục trên bàn, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở nặng nề, gò má vốn trắng nõn lúc này trở nên đỏ ửng, cô liền biết, cô ấy đã hoàn toàn say rồi.
 
Lần này đến lượt Thẩm Tư Gia bất đắc dĩ, rõ ràng là cô ấy muốn cùng cô uống rượu, làm sao lại trở thành người mua say lại không có say, ngược lại người đi cùng lại trở nên như thế này?
 
"Dậy nào, chúng ta phải đi thôi?" Thẩm Tư Gia choàng lên trên người Bạc Kha Nhiễm một chiếc áo khoác, muốn đỡ cô dậy, nhưng lôi nửa ngày cũng không thể nhấc người dậy.
 
"Này, cậu có muốn trở về hay không?’’
  
Bạc Kha Nhiễm không nhịn được hừ hừ vài tiếng, cơ thể vẫn không nhúc nhích.
 
Thẩm Tư Gia hoàn toàn hết cách, nhìn người con gái đang lụi xơ trên bàn, cô cảm thấy chính mình là tự gây phiền phức cho mình, thay vì gọi Bạc Kha Nhiễm, cô có thể tự mình tìm một quán rượu yên tĩnh lặng lẽ say.
 
Cô nhìn gò má đỏ ửng của Bạc Kha Nhiễm, suy nghĩ mấy giây, giống như là nghĩ đến điều gì, liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó tìm đến một dãy số quen thuộc.
 
Sau khi cúp điện thoại, cô khẽ nhếch khóe môi, chọc chọc vào má Bạc Kha Nhiễm nói:  "Chính là tự cậu say đến bất tỉnh nhân sự, điều này không thể trách tớ được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận