Yêu chiều tận tim

Chương 18
 
Lòng bàn tay rộng lớn của Thẩm Dữ dịch lên phía sau đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve mấy lần.
 
"Đầu vẫn còn đau à?" Giọng anh lại lần nữa vang lên, có chút khàn khàn, giống như còn chưa tỉnh ngủ.

 
Cô lắc đầu một cái.
 
"Không... Không đau..."
 
"Vậy ngủ một lát nữa đi, bây giờ vẫn còn sớm."
 
"Nhưng còn anh..."
 
Ngộ nhỡ thức dậy, vừa lúc bị Nguyễn Lệ bắt gặp ở cửa thì như thế nào, Nguyễn Lệ sáng mai sáu giờ sẽ tới.
 
"Không có gì, anh sẽ rời đi trước khi họ đến, yên tâm đi." Vừa nói, Thẩm Dữ vừa cúi đầu hôn lên vầng trán mịn màng của cô một cái, rồi đem cô ôm chặt hơn.
 
"Ngủ đi."
 

Bạc Kha Nhiễm khẽ vâng một tiếng.
 
Trong đầu cô bây giờ đang rất hỗn loạn, thậm chí bây giờ cô còn cảm giác đây chỉ là một giấc mơ, khi cô tỉnh dậy thì giấc mơ này sẽ biến mất.
 
Nghĩ như vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới nhắm mắt lại, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
  
Sau khi người trong lồng ngực lần nữa tiến vào mộng đẹp, vốn đang nhắm mắt, người đàn ông lặng lẽ mở hai mắt ra .
 
Trong bóng tối, ánh mắt anh ẩn giấu sự ôn nhu, cưng chiều nhìn người trong vòng tay mình.
 
Thực ra từ khi cô ở trong ngực tỉnh dậy, Thẩm Dữ đã nhận ra.
 
Cô quả nhiên giống như một con sóc nhỏ, kinh sợ không thể làm gì được, nhưng chính vì cô như thế này, anh mới thích đến thế.
 
  *
 

Sáng sớm, ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua rèm cửa nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
 
Có tiếng động nhỏ trong căn phòng yên tĩnh, người trên giường lật người lại, sau đó vài giây mới từ từ mở mắt.
 
Bạc Kha Nhiễm có chút mờ mịt nhìn lên trần nhà rồi nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh mình.
 
Gọn gàng và ngăn nắp.
 
Thực sự chỉ là một giấc mơ, nhưng làm sao cô có thể mơ một giấc mơ hoang đường như thế chứ?
 
Bạc Kha Nhiễm tự giễu cười một tiếng, nhìn đồng hồ trên giường, năm giờ bốn mươi lăm, nữa tiếng nữa Nguyễn Lệ và Miumi sẽ đến.
 
Nghĩ như vậy, cô vén chăn lên và ngồi dậy.
 
Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Bạc Kha Nhiễm chợt trở nên lạnh lẽo.
 
Cô cúi đầu xuống, nụ cười nơi khóe miệng cứng lại ngay lập tức.
 
Những ký ức đó giống như được dự tính trước, đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, đặc biệt rõ ràng ...
 
Bạc Kha Nhiễm nhớ lại những gì Thẩm Dữ đã nói với cô vào giữa đêm qua.
 
Anh nói anh sẽ rời đi trước khi họ đến.
 
Vì vậy, đây không phải là một giấc mơ, anh thực sự đã rời đi trước khi họ đến...
 
Khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng trở nên xấu hổ cùng ảo não.
 
Nhưng sự xấu hổ và phiền toái đã nhanh chóng bị phai nhạt trong thời gian cấp bách này, cô phải tắm trước khi Nguyễn Lệ đến, nếu như cô ấy biết cô đã đi uống rượu, đoán chừng cô nàng sẽ thật sự nổ tung.
 
Nghĩ đến đây, cô liền đi chân trần xuống giường bước thẳng vào phòng tắm.
 
*
 
Khi mấy người Nguyễn Lệ tới, Bạc Kha Nhiễm đã chuẩn bị thỏa đáng.
 
Cô gõ cửa một lần, Bạc Kha Nhiễm liền nhanh chóng mở cửa, điều này khiến cho Nguyễn Lệ đang chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai lập tức choáng váng.

 
Ở lâu với Bạc Kha Nhiễm như vậy, cô rất rõ ràng, cô gái này yêu ngủ như mạng sống của mình, mỗi lần đánh thức cô ấy dậy, ít nhất cũng phải gõ cửa ba lần, bây giờ, chỉ mới gõ lần thứ nhất cửa đã mở, thật sự khiến cho cô rất ngạc nhiên.
 
"Hôm nay mặt trời mọc ra từ phía tây thì phải?"
 
Bạc Kha Nhiễm biết Nguyễn Lệ đang trêu chọc mình, cô túng túng mím môi một cái.
 
Nguyễn Lệ thấy mái tóc hơi ướt của cô, hỏi: "Em vừa tắm?"
 
"Vâng, hôm nay em dậy hơi sớm." Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng giải thích.
 
Cô chịu dậy sớm, đây chính là điều Nguyễn Lệ mong đợi.
 
"Được rồi, nhanh để Miumi trang điểm cho em đi, lát nữa chúng ta phải đến trường quay.’’
 
"Vâng."
 
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, Miumi mở túi mỹ phẩm đặt trên bàn.
 
"Chị ơi, sao hôm nay chị lại mặc áo len cao cổ?" Miumi vừa giúp cô trang điểm, vừa nghi ngờ hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, nhớ lại cảnh trong phòng tắm cách đây không lâu.
 
Khi cô đi vào phòng tắm, nhìn những dấu hôn trên cổ cùng xương quai xanh của mình, cả người đều tê liệt.
 
Cô cũng biết rõ người đã lưu lại những dấu này trên người cô.
 
"Chị ơi, sao mặt chị lại trở nên đỏ thế?"
 
Giọng nói của Miumi cắt đứt những suy nghĩ của Bạc Kha Nhiễm, cô từ trong ký ức hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương trang điểm.
 
Lúc này, mặt cô đích thực như trái đào nhỏ.
 
Nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, chột dạ mỉm cười với Miumi rồi nói sang chuyện khác, "Không có gì, nhanh trang điểm, phải đến trường quay sớm một chút ."
 

“Vâng"
 
Bạc Kha Nhiễm thấy Miumi thành công bị cô chuyển dời đề tài, cô không khỏi lén thở phào nhẹ nhõm.
 
Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ.
 
  *
 
Đúng sáu giờ đến trường quay, Bạc Kha Nhiễm đi thẳng về phía phòng thay quần áo.
 
Vẫn còn nửa giờ nữa mới bắt đầu công việc, bởi vì quần áo rườm rà, cho nên phải chuẩn bị trước.
 
Khi thay quần áo, cô không thể không cảm thấy may mắn bởi bộ trang phục cung nữ là bộ quần áo cao cổ, nếu không lát nữa cô thực sự không biết giải thích thế nào cho hợp lý.
  
Vừa mặc quần áo xong đi ra ngoài, vừa vặn đụng trúng Lục Hi Hòa cũng bước ra từ một phòng thay đồ khác.
 
Hai người trên người mặc bộ trang phục cung nữ giống nhau.
 
Lục Hi Hòa quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng rơi vào trước ngực cô, trong ánh mắt lộ ra chút khinh bỉ,
 
"Cô đang nhìn gì?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
 
Lục Hi Hòa đột nhiên cười rồi so sánh kích thước lòng bàn tay mình.
 
Bạc Kha Nhiễm cúi đầu nhìn xuống , tiếp đó nhìn về phía Lục Hi Hòa, ngay lập tức hiểu rõ.
 
"Đồ lưu manh." Bạc Kha Nhiễm nheo mắt liếc cô một cái, không để ý đến cô ta, nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
 
Lục Hi Hòa nhìn theo bóng lưng của cô, không khỏi cười lên.
 
Thái Nguyệt nhìn cô diễn viên của mình cười không có chút hình tượng nào, hơi nhức đầu.
 
Cô ấy đến bây giờ vẫn không thể sửa được tật xấu này của mình, hễ nhìn thấy cô gái xinh đẹp đều muốn trêu đùa một chút.
 
*
 
"Thật bất công, thật quá bất công." Sau khi ra khỏi phòng quần áo, Bạc Kha Nhiễm luôn miệng lẩm bẩm.
 
Hai người bọn họ rõ ràng có chiều cao và cân nặng xấp xỉ nhau, nhưng tại sao nơi đó lại khác nhau một trời một đất như vậy.
 
"Không công bằng..."
 
Đang lẩm bẩm, đột nhiên phía trước truyền đến một trận ồn ào, Bạc Kha Nhiễm bây giờ đối với giọng nói của Thẩm Dữ đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần nghe thoáng qua, cô cũng biết người đang tới chính là anh ta.

 
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thẩm Dữ đang cùng tổ trưởng tổ trang phục Triệu Kiền đi về phía này.
 
Anh ta hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đen, không khóa kéo để lộ bên trong một chiếc áo len màu trắng sữa với chiếc quần đen, sạch sẽ và thẳng tắp.
 
Có lẽ đôi mắt của Bạc Kha Nhiễm nhìn anh quá lộ liễu, Thẩm Dữ đang nghiêng người nói chuyện cùng với Triệu Kiền cũng đột nhiên nhìn về phía này.
 
Ánh mắt thâm thúy trực tiếp nhìn cô.
 
Dưới ánh mắt ấy, trái tim Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt chệch nửa nhịp, hơn nữa tiếp đó cô còn làm ra một chuyện khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
 
Quay đầu bỏ chạy ngay trước mặt anh.
 
Thẩm Dữ nhìn bóng lưng đang cố chạy trốn kia, không khỏi bật cười.
 
Anh trông đáng sợ như vậy sao?
 
Tới mức cô gặp anh cũng sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
 
Triệu Kiền cũng nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm, đang chuẩn bị cùng cô chào hỏi một câu, kết quả giây tiếp theo chỉ còn thấy bóng lưng vội vã của cô, anh nhìn theo có chút nghi hoặc.
 
"Chuyện gì đã xảy ra với cô Bạc vậy?"
 
Cho đến khi cái bóng lưng của Bạc Kha Nhiễm biến mất trong tầm mắt Thẩm Dữ, ánh mắt của anh mới nhìn về phía Triệu Kiền.
 
"Tôi không biết, có lẽ có chuyện gì đó khẩn cấp."
 
Triệu Kiền gật gật đầu: "Có thể là vậy."
 
"Phải rồi, đạo diễn Thẩm, những gì tôi vừa nói về chi phí của quần áo mới?"
 
Thẩm Dữ liếc nhìn anh, bàn tay thon dài đưa ra một con số, khẽ mở đôi môi mỏng:
 
"Có đủ không?"
 
Nhìn vào con số này, trên mặt Triệu Kiền lập tức cười như một bông hoa, "Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi."
 
"Vậy thì mau sớm bắt tay làm đi."
 
"Được, tôi làm việc, đạo diễn Thẩm cứ yên tâm.’’
 
Thẩm Dữ vươn tay vỗ vai anh, "Đi thôi, đến lúc bắt đầu công việc rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận