Yêu chiều tận tim

Chương 35
 
"A Khê, tỷ cũng nghĩ muội đã làm sai sao?’’
 
Ngọc Khê nhìn Minh Châu đang đứng trước mặt, trên người mặc áo tơ lụa màu hồng, váy được trang trí bằng những đường viền ánh kim phác họa hoa văn, khuôn mặt trắng trẻo giản dị được phủ lên một lớp trang điểm tinh tế.

 
Một Minh Châu như vậy đối với Ngọc Khê hoàn toàn xa lạ.
 
Ánh mắt của cô ấy cũng không còn trong suốt như trước kia, bên trong ấy chỉ còn những cơn sóng ngầm đang chực chờ tuôn trào, là ham muốn quyền lợi. Cũng phải, dẫu sao loại dục vọng này một khi đã nắm giữ được trong tay, rất khó có thể buông xuôi.
 
Minh Châu trở nên như vậy, trong lòng Ngọc Khê sớm đã có dự cảm, chẳng qua như cũ vẫn ôm một tia hy vọng mong manh.
 
"Không có, mỗi người đều có một sự lựa chọn của riêng mình, ta không có quyền đi phán xét lựa chọn của ngài.’’ Ngọc Khê nhàn nhạt trả lời.
 
"A Khê, có phải trong lòng tỷ vẫn còn giận muội hay không?’’
 
Ngọc Khê không nói chuyện chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ấy.
 
Minh Châu bị ánh mắt như vậy của Ngọc Khê nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt ấy quá mức bình tĩnh, quá mức dửng dưng, không bất kỳ ai có thể đoán được ý nghĩ chân thật trong nội tâm của nàng.
 

"Minh Châu phu nhân chê cười, ngài là Thái tử phu nhân, Ngọc Khê chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm sao có thể  tức giận với ngài?’’
 
"A Khê, tỷ đừng như vậy có được không, đừng không để ý đến muội như vậy, tỷ biết rõ muội không thể không có tỷ, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình như tỷ muội ruột thịt.’’
 
"Tỷ muội?" Ngọc Khê cười giễu một cái.
 
Giọng nói của Minh Châu đột nhiên dừng lại.
 
Ngọc Khê lạnh nhạt nhìn nàng.
 
"Nếu như ngài thật sự xem ta là tỷ muội của ngài, ngài đã không lợi dụng ta để giúp Thái tử tính kế lên người Tam hoàng tử.’’
 
Hô hấp của Minh Châu hơi chậm lại, nàng khó khăn mở miệng.
 
"Tỷ... Tỷ đã biết?"
 

Ngọc Khê nhìn thấy nàng ấy như vậy, không còn muốn tiếp tục.
 
"Nếu phu nhân không còn gì dặn dò, nô tỳ xin được cáo lui trước.’’
 
Ngọc Khê hơi cúi người chào, sau đó xoay người rời đi.
 
Minh Châu nhìn tấm lưng thon gầy nhưng đầy kiên định của Ngọc Khê, trong đáy mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù, khi nàng lợi dụng nàng ấy, trong lòng cũng đã sớm đoán được kết quả của ngày hôm nay.
 
Nàng cùng Ngọc Khê từ nhỏ  lớn lên cùng nhau, tính cách của nàng ấy, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai, nàng vẫn luôn biết rằng Ngọc Khê hoàn toàn không giống người khác, cho đến tận bây giờ nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ kinh hoàng thất thố của nàng ấy, bất kể đối mặt với chuyện gì nàng ấy đều tỏ ra bình thản như vậy.
 
Ngọc Khê đem đến cho mọi người xung quanh một cảm giác như dòng nước.
 
Ôn hòa, róc rách.
 
Nhưng nàng biết rõ, nàng ấy là nước, nhưng đồng thời cũng là băng.
 
Lạnh lùng, quyết đoán.
 
Kể từ hôm nay, nàng và Ngọc Khê sẽ không thể nào quay trở lại những ngày tháng như xưa, tình cảm mười mấy năm đến hôm nay hoàn toàn đứt đoạn.
 
"Phu nhân, chúng ta nên trở về thôi.’’
 
Sau lưng vang lên âm thanh của cung nữ, Minh Châu hồi phục lại tinh thần từ trong suy nghĩ, nàng khẽ nhúc nhích, hình bóng của Ngọc Khê cũng đã biến mất khỏi tầm mắt.
 
Nàng biết rõ Ngọc Khê sẽ không còn quay lại, nhưng nàng vẫn làm như vậy, có thất vọng, có áy náy, có buồn và xấu hổ, nhưng chỉ duy nhất là không có hối hận.
 
Nếu như cho nàng thêm một cơ hội, nàng cũng sẽ lựa chọn như thế thêm một lần nữa.
 
Minh Châu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mảnh trời bị giam giữ trong bức tường thành hoàng cung này cho tới bây giờ chưa bao giờ xanh thẳm và sáng rực như lúc này.
 
Tất cả mọi người sau khi nếm hết nỗi khổ trên đời, sau đó được nếm thử hương vị của trái cây ngọt ngào, làm sao có thể buông tay?
 
Mỗi người đều có một số mệnh của riêng mình, không ai có thể cưỡng cầu ai.
 
Mảnh sương mù trong ánh mắt Minh Châu dần dần tan biến, nàng xoay người lại, trong ánh mắt đã trở nên bình tĩnh không còn một tia ưu phiền. 
 
"Trở về thôi."
 

"Vâng, phu nhân.”
 
*
 
Sau khi cảnh quay của chính mình kết thúc, Bạc Kha Nhiễm lui xuống phía sau hậu đài, cô nhìn về phía Lục Hi Hòa đang một mình ghi hình.
 
Đang chăm chú nhìn, cô nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang rơi xuống trên người mình.
 
Không cần quay lại nhìn, cô vẫn có thể biết người đó là ai.
 
Biết rõ anh đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của cô một lần cũng không hề nhìn lại.
 
"Kha Nhiễm."
 
Lúc này, Nguyễn Lệ từ một bên đi tới.
 
Đứng ở đằng xa, Thẩm Dữ không chớp mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm cùng Nguyễn Lệ đang nói chuyện với nhau, chân mày không khỏi nhíu chặt hơn.
 
Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy?
 
Cả ngày hôm nay cô không hề nhìn anh đến một lần, hoàn toàn phớt lờ anh.
 
Rõ ràng là sáng sớm hôm nay vẫn thật tốt, khó khăn lắm anh mới có thể làm cho cô bắt đầu mở rộng trái tim tiếp nhận mình.
 
Nhưng trực giác nói cho anh biết, nhất định có chuyện gì đó đã ảnh hưởng đến cô.
 
Bạc Kha Nhiễm bị ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Dữ nhìn có chút không thoải mái, giống như có một cái gai sắc nhọn đang ở phía sau lưng mình.
 
"Chị, em đi vệ sinh một chút."
 
Nguyễn Lệ phất phất tay với cô, "Đi, đi."
 
Thẩm Dữ nhạy bén phát hiện có người đang đến gần, anh xoay người lại thì thấy Cố Hựu đang đứng cách anh chỉ mấy bước chân.
 
Cố Hựu không nghĩ Thẩm Dữ sẽ đột nhiên xoay người lại như vậy, lập tức bị ánh mắt dữ dội của anh ta hù dọa, trái tim nhảy vọt điên cuồng.
 

Thấy Cố Hựu, hàn ý nơi ánh mắt của Thẩm Dữ tan biến đi không ít.
 
Biểu hiện dạo gần đây của tiểu tử này khiến anh tương đối hài lòng, nhưng anh vẫn không phản ứng, chẳng qua là bình thản xoay người lại.
 
Cố Hựu len lén đưa tay vỗ vỗ ngực mình một cái.
 
Điều này quá đáng sợ!!
 
Anh cảm giác ánh mắt của Thẩm Dữ như có thể nhìn thấu mọi bí mật trong anh.
 
Cố Hựu nuốt nước miếng một cái, sau đó dè dặt đi tới bên người Thẩm Dữ.
 
"Đạo diễn Thẩm?"
 
"Ừ."
 
Cố Hựu đang đứng bên cạnh Thẩm Dữ nên dĩ nhiên anh có thể thấy người mà anh ta đã nhìn một cách chăm chú lúc nãy.
 
"Hôm nay cô Liễu đến trường quay của chúng ta sao?’’
 
Thẩm Dữ nhàn nhạt liếc anh một cái, không lên tiếng.
 
Thấy vậy, trái tim Cố Hựu càng trở nên run rẩy, anh cắn răng, vẫn lấy hết can đảm để tiếp tục nói.
 
"Tôi nghe mọi người đang thảo luận một chút chuyện, không biết đạo diễn Thẩm có hứng thú nghe một chút không?’’
 
"Không có thời gian..."
 
"Nó có liên quan đến anh và cô Liễu."
 
Cố Hựu vừa dứt lời, chân mày Thẩm Dữ ngay lập tức lại nhíu chặt, mấy giây sau, Cố Hựu nghe được âm thanh của anh:
 
"Nói một chút đi."
 
"Hôm nay lúc tôi đến trường quay, vừa lúc không khéo nghe được một câu, nói là đạo diễn anh cùng với cô Liễu là…’’ Cố Hựu cố tình dừng lại một chút.
 
Thẩm Dữ cau mày, trầm giọng hỏi.
 
"Là cái gì?"
 
Cố Hựu giật mình một chút, làm sao còn dám vòng vo, ngay lập tức đem những gì anh nghe được sáng nay nói với Thẩm Dữ, không sót một chữ.
 
Tất nhiên, anh vẫn còn thêm dặm thêm một chút dầu, thêm một chút giấm, mượn chút gió làm bùng lên ngọn lửa.
 

Lúc này lại nhìn về khuôn mặt hoàn toàn u ám của Thẩm Dữ, trong lòng run lẩy bẩy, sắc mặt này của đạo diễn Thẩm thực sự rất đáng sợ.  
 
"Tôi biết rồi, cậu cứ đi làm việc của cậu đi.’’ Thẩm Dữ nghiêng đầu nói với anh.
 
"Được, được." Cố Hựu thở phào nhẹ nhõm, dù sao những gì anh muốn nói cũng đã nói, còn chuyện hiểu hay không là chuyện của Thẩm Dữ, nhưng khi nhìn vào biểu cảm trên mặt của anh ta, anh cũng chắc chắn rằng mình đã đạt được mục đích.
 
Đã như vậy, tốt nhất là nên thoát khỏi nơi này sớm sớm một chút, đứng ở nơi này quá áp lực, quá đáng sợ, ngay cả thở anh cũng không dám thở mạnh.
 
Còn chưa đi được hai bước, Cố Hựu đã nghe được giọng nói của Thẩm Dữ vang lên phía sau lưng.
 
"Cố Hựu."
 
Cố Hựu trong lòng lộp bộp một cái, anh lập tức dừng bước xoay người lại, cố gắng nở nụ cười.
 
"Thẩm...Đạo diễn Thẩm... Còn có chuyện gì sao?"
 
"Cũng không có gì..." Thẩm Dữ nói.
 
Cố Hựu len lén thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhưng vừa chỉ thả lỏng tinh thần được hai giây, giây kế tiếp trái tim lại bị treo cao một lần nữa.
 
"Có một số việc, thông minh quá cũng không tốt, tôi tin tưởng cậu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.’’
 
Cố Hựu cảm giác được sau lưng mình đổ một trận mồ hôi lạnh, thậm chí anh còn cảm thấy phía sau lưng quần áo vừa mới được thay cũng bị ướt.
 
"Tôi hiểu." Anh vội vàng gật đầu.
 
Thẩm Dữ gật đầu hài lòng, "Được rồi, đi đi."
 
"Vậy đạo diễn Thẩm… Tạm biệt."
 
Làm sao anh có thể không hiểu cho được, anh ta cũng đã nói rõ ràng như thế.
 
Theo tình hình bây giờ mà nói, có vẻ như Thẩm Dữ đã biết anh đã biết điều đó, cho nên anh ta đang cảnh cáo anh không nên nói bậy bạ.
 
Dĩ nhiên Cố Hựu cũng không phải là một kẻ ngốc, loại chuyện này làm sao anh dám nói, nếu như anh muốn nói, thì chuyện này đã sớm bị bại lộ, đâu có thể còn chờ đến bây giờ, hơn nữa, nhìn thái độ này của Thẩm Dữ, sợ rằng quan hệ giữa hai người bọn họ thực sự không bình thường, ít nhất ở trong lòng Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm tuyệt đối đang chiếm một vị trí rất lớn.
 
Không thể chọc nổi, không chọc nổi, anh cũng không dám.
 
Nhưng mà, bây giờ anh có được tính là đang ôm chặt đùi của Thẩm Dữ không nhỉ?
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận