Yêu chiều tận tim

Chương 4
 
Do tính chất công việc, thời gian nghỉ ngơi của Thẩm Dữ cũng không theo quy luật.
 
Cũng có lẽ vì trong một thời gian dài như vậy, đồng hồ sinh học trong người anh dần bắt đầu định hình, cho nên anh thường thức dậy đúng giờ trước 7:00 sáng.

 
Vén chăn ra, trực tiếp đi chân trần vào nhà vệ sinh, đơn giản đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa ăn sáng rồi lái xe chạy thẳng đến công ty.
 
Thời gian công ty của họ được thành lập không lâu lắm, nhưng "Dược phong" cũng được ví như một con ngựa ô trong những năm gần đây, bởi vì tác phẩm "Thành phố bị bao vây" và "Thiên Mỵ" sắp được chiếu trong thời gian tới, đủ để anh nhanh chóng có được chỗ đứng trong giới giải trí. Bây giờ trong ngành công nghiệp giải trí, “Dược phong’’ cũng được xem là một trong những công ty điện ảnh số một.
 
Sau khi bước vào phòng họp, mọi người đã đến gần như đầy đủ.
 
Lý do mọi người tập trung ở đây hôm nay không cần nói cũng hiểu, đơn giản là vì buổi thử vai ngày hôm qua.
 
"Cung Phi" đã sẵn sàng, vị trí của nữ nhân vật chính càng phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
 
Thẩm Dữ chắp tay đặt ở trên bàn, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người lướt nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
 
"Nếu mọi người đều ở đây, vậy hãy nói một chút ý kiến riêng của mình đi."
 

Liên quan đến ứng cử viên cho nhân vật nữ chính, cuối cùng cũng xác nhận được có hai vị.
 
Liễu Hâm và Bạc Kha Nhiễm.
 
Ở đây có rất nhiều người nhưng đưa đến quyết định cuối cùng thì chỉ có ba vị.
 
Một người ủng hộ Liễu Hâm, một người lại lựa chọn Bạc Kha Nhiễm, chỉ duy nhất Thẩm Dữ là chưa đưa ra quyết định của mình.
 
"Kỹ năng diễn xuất của Liễu Hâm, tôi tin rằng tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng. Hơn nữa, cô ấy hiện đang rất nổi tiếng, lại rất có tiếng nói, nếu nữ chính của"Cung Phi" là cô ấy, tôi tin chắc rằng cô ấy nhất định có thể tạo cho "Cung Phi" của chúng ta những lợi ích bất ngờ."
 
"Biên kịch Vương nói không phải không có lý, nhưng tôi nghĩ rằng Kha Nhiễm phù hợp hơn với vai trò của nhân vật Ngọc Khê này. Chẳng lẽ các người không cảm thấy, khi cô ấy bước lên sân khấu như vậy cực kỳ giống hình tượng Ngọc Khê sao?"
 
"Nhưng phó đạo diễn Dương đừng quên, Bạc Kha Nhiễm chỉ là một tiểu hoa đán mới bước chân vào làng giải trí năm nay, kỹ năng diễn xuất cũng thấp hơn rất nhiều so với Liễu Hâm, cùng lắm cũng chỉ là một ngôi sao hạng B, cậu nghĩ chỉ với việc cô ấy có khí chất thì đã có thể đảm nhận được vai trò nhân vật chính hay sao?’’
 
"Cậu cũng không thể nói những lời như vậy, ban đầu chúng ta chọn Liễu Hâm là nhân vật chính cho “Thành phố bị bao vây” vị trí của cô ấy lúc đó thậm chí còn không thể sánh bằng Bạc Kha Nhiễm của ngày hôm nay, cậu làm sao có thể kết luận là Bạc Kha Nhiễm sẽ không thể trở thành một Liễu Hâm thứ hai, một bước lên trời ?’’
 
"Trong trường hợp cô ấy thực sự không thể trở thành một Liễu Hâm thứ hai, cậu tình nguyện vì lựa chọn sai lầm chọn nhầm người mà bồi thường cho chúng tôi không?’’
 
Lý do chính khiến Vương Lượng phản đối Bạc Kha Nhiễm đơn giản chỉ là cô ấy là người mới, một người mới làm sao có thể gánh vác được chuyện lớn?

 
Phó đạo diễn Dương lại không nghĩ rằng bởi vì Bạc Kha Nhiễm là người mới nên mới không có cơ hội, khoảnh khắc cô ấy bước lên sân khấu, khi đó cậu đã nhận định cô ấy là Ngọc Khê.
 
Cậu tin rằng mình sẽ không thể nhìn lầm người.
 
Cô ấy sẽ trở thành Liễu Hâm thứ hai, thậm chí so với Liễu Hâm sẽ còn tỏa sáng hơn nữa.
 
Trong nhất thời, hai người mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình, không ai chịu nhường ai, thảo luận nửa ngày cũng không đi đến kết quả thống nhất, vì vậy chỉ có thể đưa mắt nhìn Thẩm Dữ, người vẫn chưa đưa ra được kết luận cuối cùng.
 
"A Dữ, cậu cảm thấy hai người kia như thế nào?" Vương Lượng hỏi.
 
 Thẩm Dữ vô thức vuốt nhẹ mặt bàn.
 
Những lời của hai người họ không phải là không có lý.
 
Khách quan mà nói, kỹ năng diễn xuất của Kha Nhiễm không thể tinh tế như Liễu Hâm, đôi mắt của Liễu Hâm có thể khiến cho mọi người biết nhận ra rằng cô ấy thực sự nhập tâm vào nhân vật.
 
Chỉ là...
 
Mặc dù khả năng diễn xuất của Bạc Kha Nhiễm không bằng Liễu Hâm nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng Dương Cánh cũng rất có lý.
 
"A Dữ."
 
"Bạc Kha Nhiễm."
 
*
 
Hai ngày sau buổi thử vai, Nguyễn Lệ đã chủ động lên lạc với họ, nhưng đáp lại cũng chỉ là một lời từ chối máy móc.
 
Nguyễn Lệ ở bên này gấp như con kiến trên chảo nóng, ngược lại thì phía Kha Nhiễm tựa như chưa phát sinh chuyện gì, nên làm cái gì thì làm cái đó.
 
"Này Kha Nhiễm, đây là vai diễn của em hay là vai diễn của chị, tại sao em một chút cũng không nóng vội?’’
 
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Khẩn trương cũng chẳng thể làm được gì, vai nữ chính sẽ được giao cho em sao? Với lại cũng chỉ mới trôi qua mấy ngày thôi mà.”
 
Nghe cô ấy nói như vậy, Nguyễn Lệ cũng cảm thấy quả thật chính mình cũng có chút nóng lòng, huống chi, chuyện này cũng không thể gấp được.
 
Suy nghĩ đến đây, cô cũng chỉ có thể thở dài rồi tự nhủ với chính mình: “Coi như không thể nhận được vai nữ chính, thì một nhân vật phụ cũng thật tốt rồi”
 
Bạc Kha Nhiễm vừa định đáp lời cô thì Nguyễn Lệ bỗng nhiên đứng dậy :"Đột nhiên nhớ tới một chuyện, chị còn phải quay lại công ty, để cho A Miên đưa em về nhà đi."

 
"Như vậy chị yên tâm sao?"
 
Nguyễn Lệ liếc cô một cái, "Em, dù ra ngoài đường cũng chẳng có ai thèm để ý."
 
Bạc Kha Nhiễm "........."
 
Không ai nhìn thì cũng là nghệ sĩ chị dẫn dắt.
 
Bạc Kha Nhiễm oán thầm trong lòng.
 
Sau khi Nguyễn Lệ đi một lúc, điện thoại di động của cô rung lên.
 
Người gọi tới là Thẩm Tư Gia.
 
"Có chuyện gì sao, Tư Gia?"
 
"Tiểu Nhiễm, tớ muốn chia tay với Triệu Trăn!” Giọng nói Tư Gia vang lên từ đầu dây bên kia.
 
Nghe những lời đó, Bạc Kha Nhiễm cũng chỉ nhíu mày.
 
“Cậu nghĩ rằng tớ sẽ tin những lời đó sao?"
 
Tư Gia đã trăm triệu lần gọi điện cho cô nói muốn  chia tay với Triệu Trăn, nhưng kết quả thì sao, điện thoại vừa cúp máy, những lời đó đã bay theo khói mây.
 
Hơn nữa, chia tay với Triệu Trăn?
 
Đây chính là người mà cô ấy đã theo đuổi trong ba năm, làm sao có thể có khả năng.
 
"Này …"
 
"Đừng lải nhải những lời này với tớ, vào việc chính đi."
 
"Tớ đã nhìn thấy một video về buổi thử vai chính thức của “Cung phi”, cậu đã đi đến buổi thử vai ấy à?"
 
"Ừ, chị Lệ không biết từ chỗ nào lấy được cho tớ một suất thử vai, dù sao cũng là một cơ hội lớn, tớ đã đi."
 
"Vậy là cậu đã gặp qua chú nhỏ rồi sao, chuyện của hai người..."
 

Đôi mắt Bạc Kha Nhiễm khẽ nheo lại, cái này đoán chừng mới chính là mục đích chính của cuộc điện thoại này, cô thản nhiên nói:"Tớ không biết, bố tớ không tìm tớ nói chuyện này’’.
 
"Vậy cậu định làm như thế nào, nếu như chú Bạc đề cập với cậu, cậu thật sự muốn kết hôn với chú nhỏ của tớ sao?"
 
Ngón tay đang vuốt mặt bàn của Kha Nhiễm bất giác dừng lại.
 
Trầm mặc trong vài giây, cô nói: "Cậu nghĩ tớ có quyền lựa chọn không?"
 
Khi cô nói xong, đầu dây bên kia cũng rơi vào trầm mặc.
 
"Chị Kha Nhiễm, chuẩn bị một chút, bắt đầu chụp hình rồi."
 
Lúc này, giọng nói của trợ lý A Miên vọng vào.
 
"Ừ, chị tới ngay." Bạc Kha Nhiễm đáp lại một tiếng
 
"Vậy tớ đi chụp trước, chuyện này nói sau, tớ cúp máy đây."
 
"Ừ, đi đi."
 
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vừa đứng dậy thì điện thoại lại nhận được một tin nhắn từ Bạc Lập.
 
Bạc Lập: Bảy giờ tối nay tại khách sạn Thanh Thành, tầng 8 phòng 802, đừng tới trễ.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy tin nhắn này cũng không có bao nhiêu bất ngờ, tất cả đều nằm trong dự định của cô.
 
Bạc Lập kêu cô đi ăn tối, có lẽ là muốn bàn đến chuyện hôn ước của cô và Thẩm Dữ.
 
Thực ra thì trong sâu thẳm của Bạc Kha Nhiễm đều có sự kính sợ đối với Bạc Lập, bố cô là một quân nhân, cho dù cô là con gái thì từ nhỏ cũng yêu cầu rất nghiêm khắc với cô.
 
Nhớ đến việc mỗi khi cô phạm sai lầm thì Thẩm Dữ luôn là bùa hộ mệnh của cô.
 
Bạc Lập thích Thẩm Dữ một cách bất thường, thậm chí có vẻ như bố cô gần gũi với anh ta hơn là con gái ruột của ông ấy. Khi có anh ở bên cạnh, Bạc Lập sẽ tha lỗi cho cô, đó là lý do tại sao ngay cả Thẩm Dữ lạnh lùng, cô cũng tựa như thân quen mà lẽo đẽo sau lưng gọi là chú nhỏ.
 
*
 
Bởi vì chạng vạng bỗng nhiên trời đổ cơn mưa, ngoại cảnh không thể chụp như thường ngày, buổi chụp hình cũng kết thúc sớm hơn dự tính.   
 
Sau khi thay quần áo trên phim trường, cô vội vàng đến khách sạn Thanh Thành.
 
Con đường tắc nghẽn, giao thông trên đường rất đông đúc và tình trạng kẹt xe đã xảy ra từ lâu. Vốn dĩ có thể đến Thanh Thành trước bảy giờ, nhưng bây giờ đã là sáu giờ rưỡi vẫn còn chưa đi được nửa đường.
 
Mặc dù ngoài mặt làm như không có gì khác thường nhưng trong lòng Bạc Kha Nhiễm lại như lửa đốt, vừa nghĩ tới Bạc Lập, cô lập tức hoảng loạn, nếu trời không mưa cô nghĩ cô có thể xuống xe rồi chạy bộ tới khách sạn.
 
"A Miên, phía trước còn tắc đường rất nghiêm trọng sao?"
 
A Miên đưa đầu nhìn quanh "Vâng, có lẽ chúng ta phải chờ đây chừng 10 phút nữa.’’

 
Kha Nhiễm im lặng, cô cảm thấy lần này thì xong rồi, cô nhất định sẽ tới trễ.
 
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, khi cô đến lối vào khách sạn đã là bảy giờ mười phút.
 
"Chị ơi, chị có muốn em đợi chị ở nơi này không?"
 
Bạc Kha Nhiễm còn không biết khi nào tiệc kết thúc, cũng không muốn trì hoãn thời gian ngoài giờ làm của A Miên, vì vậy nói với cô ấy, "Không cần, em về nhà trước đi."
 
Sau đó, cô vội vã bước xuống xe, đi vào bên trong sảnh, sau khi lên tầng tám, cô dễ dàng tìm thấy căn phòng 802.
 
Cô đứng ở cửa phòng riêng, cánh cửa đã đóng lại, lắng nghe những tiếng nói và tiếng cười khẽ vang lên từ bên trong.
 
Nghĩ đến tin nhắn văn bản mà Bạc Lập gửi cho mình, Bạc Kha Nhiễm không khỏi siết chặt nắm tay, sắc mặt tối tăm.
 
Ngay khi cô đang luống cuống đứng ngoài cửa phòng, một giọng nói trầm và quen thuộc vang lên ở cách đó không xa.
 
"Đứng ở cửa làm gì?"
 
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
 
Người đàn ông đang đi về phía cô, không phải ai khác đó là Thẩm Tự.
 
Anh hôm nay mặc một bộ đồ đen đơn giản, khuôn mặt nhàn nhạt, mím chặt môi.
 
Không đến mấy bước, anh đã đến chỗ cô.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy là anh thì không ngạc nhiên chút nào.
 
"Tại sao không đi vào ?"
 
"Ừ.. Cháu đang định đi vào."
 
Thẩm Dữ từ trên cao cúi xuống nhìn cô đang cúi thấp đầu, lông mi xếp thành một cái bóng mờ trên mí mắt, trông có vẻ hơi đáng thương.
 
Bạc Kha Nhiễm không nói, Thẩm Dữ cũng có thể biết lý do từ chính biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt của cô ấy.
 
Anh biết cô từ nhỏ đã rất sợ chú Bạc, nên lúc này có lẽ là không dám bước vào.
 
"Sợ bị mắng sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm theo phản xạ gật đầu rồi vội vàng lắc đầu.
 
Đột nhiên, lòng bàn tay được bao phủ bởi một cảm giác ấm áp, cô theo bản năng cúi đầu nhìn xuống thì thấy Thẩm Dữ đang giữ lòng bàn tay cô, người này lạnh như băng nhưng lòng bàn tay lại ấm áp đến lạ thường.
 
Trong lòng cô cả kinh, vô thức muốn rút ra, nhưng không nghĩ lại bị anh ôm chặt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận