Chương 40
Động tác soạn tin nhắn cho Thẩm Dữ của Bạc Kha Nhiễm ngừng lại một chút.
Cô quên mất một chuyện.
Đó chính là số điện thoại của Thẩm Dữ trong danh bạ điện thoại của cô đã đổi thành... Ông xã, tất nhiên về cái tên này, Thẩm Dữ đã ngồi bên cạnh nhìn cô đổi.
Còn biệt danh trên WeChat, cô đã quên mất rồi.
Bạc Kha Nhiễm từ trên điện thoại di động ngẩng đầu lên, nhìn về phía Miumi, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự kinh hoàng, nhìn bộ dáng kia cũng biết, nhất định là cô ấy đã hiểu lầm.
Vì vậy cô vội vàng khoát tay với Miumi.
"Không phải vậy... Cũng phải... Không phải..." Bạc Kha Nhiễm giải thích lộn xộn, cuối cùng ngay cả chính cô cũng không thể biết mình đang giải thích cái gì nữa.
Cô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Miumi, điều chỉnh một chút cảm xúc, sau đó mới nói:
"Chú nhỏ này thực sự chính là Thẩm Dữ."
Sự kinh sợ của Miumi càng hiện rõ hơn.
"Nhưng mà!" Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng chuyển ý, "Anh ấy không phải là chú ruột của chị, không phải ruột thịt, chính là chú của một người bạn, chị chỉ gọi theo cô ấy thôi, chị cùng anh ấy không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.’’
Nghe cô giải thích như vậy, Miumi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hóa ra là như thế, em còn tưởng rằng..." Miumi cũng không nói rõ cái tưởng rằng của cô.
"Không đúng, không đúng." Bạc Kha Nhiễm vội vàng xua tay.
"Được được được, không phải như thể là tốt, chị gửi tin nhắn cho anh ấy đi, chúng ta vừa đi vừa nói.’’
"Ừ."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, sau khi tin nhắn đã gửi đi, cô bỏ điện thoại vào trong túi, đi theo Miumi cùng nhau đi ra phía ngoài.
Khi đến nơi, Nguyễn Lệ và A Miên đã ngồi ở trong xe.
Nguyễn Lệ thấy cô đã lên xe, liền nói với A Miên.
"Đi thôi."
A Miên đáp một tiếng, sau đó chiếc xe bảo mẫu liền nhanh chóng rời khỏi hầm để xe.
Nguyễn Lệ đang ngồi đối diện Bạc Kha Nhiễm, cau mày như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, ngay khi cô chuẩn bị mở miệng, Bạc Kha Nhiễm đã nói chuyện:
"Đừng nhắc tới chuyện đó, không được."
Nguyễn Lệ ngay lập tức liếc cô một cái, "Chị còn chưa nói chuyện gì.’’
"Chẳng phải chị đã nhắc đến chuyện đó rất nhiều lần rồi sao?’’
Bạc Kha Nhiễm hiểu rõ Nguyễn Lệ đang muốn nói chuyện gì.
Kể từ khi cô ấy biết mối quan hệ giữa cô và Thẩm Dữ, liền cả ngày lẫn đêm bắt đầu thuyết phục cô hãy công khai chuyện tình yêu này ra ngoài ánh sáng, nâng cao sự nổi tiếng của mình. Nếu có được sự hậu thuẫn từ phía sau của Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm cô chắc chắn sẽ trở thành một Liễu Hâm thứ hai.
Nghĩ đến chuyện này, Nguyễn Lệ đều cảm thấy hưng phấn.
"Chẳng phải trước kia chị nói nếu như chuyện này bị phát hiện ra thì chúng ta không thể vực dậy hay sao?’’ Bạc Kha Nhiễm liếc cô một cái.
Nguyễn Lệ ghét bỏ nhìn Bạc Kha Nhiễm: "Trước kia chị nói như thế, là chị sợ không có gì đảm bảo cho tình cảm của hai người, nhưng bây giờ thì khác rồi, hai người đã có giấy chứng nhận kết hôn, có hai quyển sổ màu đỏ ấy rồi thì còn sợ gì nữa?’
Bạc Kha Nhiễm vẫn lắc đầu: "Không muốn."
Nguyễn Lệ biết tính khí của cô ấy bướng bỉnh, ương ngạnh nhưng vẫn cố thuyết phục:
"Em không thể cân nhắc lại về điều đó một chút được hay sao?’’
"Không cần cân nhắc, không muốn chính là không muốn.’’ Bạc Kha Nhiễm dứt khoát nhắm mắt hai mắt lại, không nói lời nào.
Nguyễn Lệ bị cô làm cho nghẹn quá mức, mấy ngày nay cô luôn ở bên cạnh thì thầm vào tai cô ấy chuyện này, nhưng cô lại phát hiện một chút tác dụng cũng không có, thực sự chỉ một chút cũng không.
Thật sự là một con lừa bướng bỉnh!!
Nguyễn Lệ cảm thấy thật sự hết cách với Bạc Kha Nhiễm, người này còn nhẹ nhàng nói với cô.
"Chị ơi, em ngủ một lát, khi nào đến nơi gọi em."
"Ai gọi cô, quỷ mới gọi cô."
Đối với câu nói này, Bạc Kha Nhiễm chẳng qua cũng chỉ cong cong môi, đối với sự tức giận đùng đùng của cô ấy cũng không để bụng.
Chỉ cần mới dựa lưng vào ghế, cô liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Nguyễn Lệ nhìn quầng thâm nhàn nhạt trên mắt cô, trong lòng vẫn là thương tiếc, liền cầm lấy cái chăn ở bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người Bạc Kha Nhiễm.
Ngồi ở phía trước Miumi cùng với A Miên đều đem hành động của Nguyễn Lệ thu vào trong mắt, ăn ý cùng nhau cười một tiếng. Chị ấy chẳng phải đang đau lòng cho Bạc Kha Nhiễm sao, người này chính là miệng dao găm tâm đậu hũ, ngoài miệng thì nói ra những lời gay gắt hơn bất cứ ai, nhưng trong lòng thì mềm mại hơn bất cứ ai khác.
*
Khi chiếc xe bảo mẫu dừng trước cổng Bạc gia, Bạc Kha Nhiễm được Nguyễn Lệ đánh thức, cô cũng không ngủ sâu, chỉ cần nhẹ nhàng gọi thì cô đã tỉnh.
"Đã đến nơi rồi sao?" Bạc Kha Nhiễm ngồi thẳng người lại.
"Ừ, đến rồi.’’
Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái, mặc áo khoác rồi mở cửa xuống xe.
"Chị, mấy người trở về đi, em vào đây.’’ Bạc Kha Nhiễm nói với mấy người trong xe.
"Ừ." Nguyễn Lệ vẫy vẫy tay với cô.
Bạc Kha Nhiễm tiến về phía cổng Bạc gia, đi xuyên qua đại viện, thẳng lên cầu thang, người mở cửa cho cô là thím Lý.
"Tiểu thư đã trở về."
"Vâng, bố mẹ cháu đâu ạ?"
"Lão gia và phu nhân đều đang ở trên lầu, cơm tối chỉ một lát nữa là xong thôi, cô đợi một chút.’’
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu với thím Lý một cái, sau đó đi về phía ghế sofa trong phòng khách, vừa mới đem chiếc túi đặt trên ghế, đã thấy Bạc Lập từ trên cầu thang đi xuống.
Cô theo bản năng lập tức đứng dậy:
"Bố."
"Ừ." Bạc Lập nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bạc Kha Nhiễm cắn môi một cái, không lên tiếng cũng không ngồi xuống.
"Con còn đứng đó làm gì, ghế sofa lớn như vậy sao không ngồi xuống?’’
"Vâng, vâng ạ." Đôi chân Bạc Kha Nhiễm trở nên mềm nhũn, nhanh chóng ngồi xuống.
Cô đang ngồi đối diện Bạc Lập, hai tay quy củ đặt ngay ngắn trên đầu gối, khẽ cúi đầu, toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng.
Bạc Lập đem tất cả những phản ứng của cô thu vào trong tầm mắt của chính mình, hiển nhiên hiểu rõ người con gái này của mình tự nhỏ đã sợ ông, mỗi lần thấy ông đều giống như chuột thấy mèo, tất cả chỉ là sự hoảng sợ.
Nhưng cô càng như vậy Bạc Lập càng cảm thấy cô không có tiền đồ, một chút cũng không nhìn thấy dáng vẻ của người nhà họ Bạc nên có.
"Như thế nào, bây giờ ngay cả về nhà cũng phải để bố yêu cầu trở về mới về sao?’’
Bạc Kha Nhiễm trong lòng "lộp bộp" một tiếng, hai tay đang đặt trên đầu gối vô thức siết chặt.
"Không phải... Chính là..." Bạc Kha Nhiễm một khi đối mặt nói chuyện trực tiếp với Bạc Lập đều không thể không cà lăm.
"Chính là chuyện gì?"
Chính là do công việc dạo này có chút bận rộn, nhưng cô cũng không thể nói những lời này trước mặt Bạc Lập, vốn dĩ bố cô đã không thích cô đi theo con đường này, nếu như bây giờ lại nói do công việc quá bận nên không thể thường xuyên về thăm nhà thì chẳng phải là chính cô đang tự mình lao vào họng súng hay sao?
Vào thời điểm Bạc Kha Nhiễm đang lúng túng không biết trả lời như thế nào, thì Hạ Thời Xuân từ trên lầu đi xuống, kêu Bạc Lập một tiếng:
"Lão Bạc."
Bạc Lập ngẩng đầu nhìn bà một cái, giọng nói trở nên ôn hòa không ít:
"Có chuyện gì vậy?"
"Chân tôi dường như hơi bị trẹo một chút, ông mau đến đỡ tôi một chút.’’ Hạ Thời Xuân cau mày nói.
Nghe vậy, Bạc Lập ngay lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, nhanh chóng đi về phía Hạ Thời Xuân.
Bạc Lập vừa đứng lên, Bạc Kha Nhiễm lập tức len lén thở phào nhẹ nhõm, bố cô mặc dù rất nghiêm khắc với cô nhưng đối với Hạ Thời Xuân mà nói thật sự tốt không thể nói thành lời. Có đôi khi cô còn nghĩ rằng có lẽ Bạc Lập dường như đã đem hết tất cả sự ôn nhu của ông dành cho con gái chuyển đến bên người mẹ cô.
"Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao chân lại bị trẹo?’’ Bạc Lập cẩn thận đỡ Hạ Thời Xuân đi xuống cầu thang.
"Tôi cũng không biết, chỉ là bỗng nhiên hơi đau một chút.’’
Bạc Kha Nhiễm cũng nhanh chóng từ trên ghế đi tới: "Mẹ, mẹ có sao không?’’
"Không có gì, không có gì, không có gì đáng ngại cả." Hạ Thời Xuân lắc lắc đầu, thừa dịp Bạc Lập không chú ý, liền len lén nháy mắt với cô một cái.
Bạc Kha Nhiễm bừng tỉnh hiểu ra.
"Có muốn mời bác sĩ Trương tới xem một chút hay không?’’ Bạc Lập hỏi bà.
Hà Thời Xuân lắc đầu mỉm cười với ông.
"Không cần đâu, cũng đã là buổi tối rồi, đừng làm phiền cậu ta, cũng chỉ là một chút đau đớn nhỏ mà thôi, ước chừng một lát nữa sẽ hết đó mà.’’
"Lão gia, phu nhân, tiểu thư, cơm tối đã làm xong rồi.’’
Nghe vậy, Hạ Thời Xuân liền nói với hai người.
"Được rồi, được rồi, tôi không sao, mau đi ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.’’
"Mẹ, để con đỡ mẹ." Bạc Kha Nhiễm nhân cơ hội khoác lấy cánh tay bà, đỡ bà đi về phía bàn ăn.
"Được, con gái ngoan." Hạ Thời Xuân khẽ vuốt vuốt mái tóc của cô, trong ánh mắt chứa chan sự dịu dàng.
Bàn ăn lớn như vậy, cũng chỉ ba người bọn họ.
Trong nhất thời, trên bàn ăn chỉ còn lại vang lên âm thanh của chiếc đũa chạm vào bát đĩa, trên bàn không một ai nói chuyện.
Bạc Kha Nhiễm cũng rất tự giác giảm bớt sự tồn tại của bản thân xuống mức có thể, nên gắp thức ăn thì gắp thức ăn, nên ăn cơm thì ăn cơm.
Cô muốn giảm bớt đi sự tồn tại của mình, nhưng cũng không có nghĩa Bạc Lập sẽ bằng lòng bỏ qua cho cô.
Bạc Kha Nhiễm đang gắp thức ăn, chợt nghe ông hỏi:
"Con và A Dữ ở chung với nhau như thế nào?’’
Bàn tay đang cầm đũa của Bạc Kha Nhiễm không khỏi trở nên cứng ngắc, cô yên lặng thu hồi đũa, ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Lập
"Rất... Rất tốt.’’
"Rất tốt chính là cách tốt như thế nào?" Bạc Lập nhìn cô, hỏi.
Bạc Kha Nhiễm mím môi.
Rất tốt chính là rất tốt, sao lại còn có cách tốt như thế nào?
"Thẩm Dữ đối với con rất tốt, cũng rất quan tâm ạ."
Bạc Lập trầm mặc một hồi.
Cô nắm chặt đôi đũa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Kha Nhiễm."
"Vâng?" Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nhìn ông.
"Mấy ngày này bố đã suy nghĩ rất cẩn thận, bố muốn hay là đợi khi con hoàn thành xong bộ phim này, cũng đừng tiếp tục tham gia vào làng giải trí nữa, bố sẽ sắp xếp cho con.’’
Lại nữa, lại nữa.
Từ nhỏ đến lớn, Bạc Lập đặc biệt hy vọng rằng cô có thể tham gia vào sự nghiệp quân đội như ông, hận không thể bồi dưỡng cô trở thành một nữ tướng quân thì ông mới thực sự vui lòng.
Nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn cứ khăng khăng không làm theo, cũng không hề thích cái môi trường nói một không hai đó, chỗ đó luôn khiến cho cô cảm thấy bí bách, bị kiềm chế bản thân, chỗ đó chẳng có điểm gì khiến cô cảm thấy có chút hứng thú.
Hơn nữa, trong lòng cô dường như luôn có một sự đối nghịch cùng với Bạc Lập, ông càng muốn cô làm cái này, cô liền không thích làm cái đó.
Cô cũng hiểu rằng, mỗi lần Bạc Lập gọi cô về nhà ăn cơm tuyệt đối không đơn thuần chỉ để về cùng ông ăn một bữa cơm gia đình, tất cả đều có mục đích. Mà lần trở về này của cô, chắc có lẽ ông cũng không có ý định mời Thẩm Dữ, nếu như không phải Thẩm Dữ thật sự bận rộn không thể trở về, ông cũng sẵn sàng nói những điều này trước mặt cô cùng anh sao?
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm đang cầm đôi đũa không khỏi siết chặt thêm mấy phần.
"Bố, con đã nói..."
Lời nói của cô còn chưa nói hết, liền nghe âm thanh của thím Lý từ bên ngoài truyền vào.
"Lão gia, phu nhân, cậu Thẩm đến.’’