Yêu chiều tận tim

Chương 41

Cô còn chưa dứt lời thì đã nghe âm thanh của thím Lý từ bên ngoài truyền vào. 
 
"Lão gia, phu nhân, cậu Thẩm đến.’’
 

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng quay lại nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Dữ đang đi ở phía sau thím Lý.
 
Anh còn chưa thay quần áo, trên người anh vẫn là bộ đồ mà cô nhìn thấy ở trường quay, chắc có lẽ sau khi kết thúc công việc, anh đã đi thẳng đến nơi này.
 
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm đang đặt dưới bàn vô thức nắm chặt thành quả đấm.
 
Thẩm Dữ nhìn một cái liền có thể nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang ngồi đó, nhìn đôi mắt mơ hồ ửng đỏ của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng, anh dịu dàng mỉm cười với cô một cái, ra hiệu cho cô đừng sợ hãi.
 
Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt cảm thấy chóp mũi chua xót, thật ra thì vừa rồi cô vẫn ổn nhưng lúc này đây vừa nhìn thấy Thẩm Dữ, liền làm thấy có chút ủy khuất.
 
Thẩm Dữ mím môi một cái, sải bước đi về phía bàn ăn.
 
"Bố, mẹ."
 
Đầu tiên anh chào hỏi Bạc Lập cùng Hạ Thời Xuân.

 
Hạ Thời Xuân "Ừ, đến đây."
 
Thẩm Dữ vừa đến kịp lúc, điều này khiến cho bà cảm thấy yên tâm không ít, đối với cha con nhà này, bà thực sự không có cách nào.
 
Bạc Lập nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói:
 
"Ngồi xuống đi."
 
Thẩm Dữ ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, vừa mới ngồi xuống, anh lập tức đưa tay nắm thật chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô.
 
Giây tiếp theo, anh nhíu mày một cái, bàn tay này còn lạnh hơn cả trong tưởng tượng của mình, nghĩ đến đây, anh không khỏi nắm chặt thêm mấy phần.
 
Bạc Kha Nhiễm cúi đầu, lặng lẽ nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, quả nhiên Thẩm Dữ chính là bùa hộ mệnh của cô.
 
"Không phải công việc rất bận rộn sao?’’
 
Thẩm Dữ vẫn nở một nụ cười trên khuôn mặt:
 
"Bận rộn thì bận rộn, nhưng mà công việc phía dưới còn có mấy người Dương Cánh lo liệu.’’
 
"Bố còn tưởng hai đứa bận bịu đến nỗi ngay cả bữa cơm cũng không có thời gian để ăn.’’ Bạc Lập hừ lạnh một tiếng.
 
Thẩm Dữ cảm thấy được bàn tay nhỏ bé của Bạc Kha Nhiễm ở trong lòng bàn tay rộng lớn của anh hơi co lại, càng thêm nắm chặt bàn tay cô.
 
"Bố, làm sao có thể bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm chứ, chỉ có điều con là một đạo diễn, còn Nhiễm Nhiễm là diễn viên chính, hai người bọn con là nhân vật chủ chốt, hiển nhiên đòi hỏi yêu cầu cao hơn người khác một chút, dẫu sao chỉ có thể lấy mình làm tấm gương mẫu mực mới có thể yêu cầu nghiêm khắc những người phía dưới, bố, người cũng là lãnh đạo, người nói đạo lý này có đúng hay không ạ?’’
 
Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh liếc Thẩm Dữ một cái.
 
Lời này của anh thực sự là quá hay.
 
Đầu tiên cho thấy mình là một người bận rộn, nhưng cũng không giống như bố cô nói, bận đến mức không ăn được một bữa cơm.
 
Thứ hai còn nói bởi vì anh là một đạo diễn, cô là nhân vật chính, hai người ở đoàn làm phim chiếm một vị trí quan trọng, không thể bởi vì vấn đề cá nhân mà ảnh hưởng đến những người khác.
 
Thứ ba chính là sự thông minh của Thẩm Dữ, đưa vấn đề này thành công chuyển sang cho ông, mặc dù nghề nghiệp của bọn họ không giống nhau, nhưng chức vị đều như nhau, đều là người lãnh đạo.
 
Bạc Kha Nhiễm dè dặt liếc nhìn Bạc Lập một cái, quả nhiên sắc mặt bố cô hơi trầm xuống nhưng ông cũng là người thường xuyên nhắc đi nhắc lại đạo lý này, lời nói này của Thẩm Dữ thật khiến ông không thể nào phản bác lại.
 
Hạ Thời Xuân dĩ nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt của Bạc Lập, mặc dù trên mặt không hề tỏ ra bất kỳ thái độ nào nhưng chắc chắn trong lòng đã sớm vỗ tay " bộp bộp bộp" cho lời nói của Thẩm Dữ.
 
Bạc Lập ừ một tiếng.
 
"Chính là đạo lý này.’’
 
Nghe vậy Thẩm Dữ cũng cười một tiếng.
 
"Bố, chúng ta đừng nói nữa, mau ăn cơm thôi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất.’’
 
Bạc Lập gật đầu một cái, bàn ăn lúc này mới giống như một bàn ăn thật sự.
 
"Ăn nhiều một chút.’’
 
Thẩm Dữ gắp thêm một miếng cánh gà vào bát Bạc Kha Nhiễm.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn miếng cánh già trong bát của mình, lại chuyển dời tầm mắt sang Thẩm Dữ, khóe miệng cong cong thành một nụ cười.
 
Cô thích ăn nhất là cánh gà, đáng tiếc cánh gà hôm nay lại được đặt ở một vị trí hơi khó xử, cách cô khá xa lại ở rất gần Bạc Lập, tay cô cũng không thể với đến nơi, hiển nhiên cũng không dám vươn tay ta gắp thức ăn trước mặt ông.
 
Hạ Thời Xuân đem sự tương tác của hai người nhìn thấy rõ ràng, trong lòng trở nên yên tâm không ít, bà cũng là một người từng trải, chỉ cần nhìn thoáng qua đều biết, xem ra những lo lắng trước đây của mình đều là lo lắng bậy bạ.
 
"A Dữ, hôm nay nếu đã đến, hay là cùng bố uống một ly rượu?’’ Bạc Lập nói với Thẩm Dữ.
 
"Lão Bạc, hai đứa nó lát nữa còn phải trở về, uống rượu…’’
 
"Tới ăn một bữa cơm, còn không được uống rượu sao, hơn nữa, nhà chúng ta cũng không phải không có phòng cho hai đứa nó, ở lại một đêm thì có làm sao?’’
 
Những lời này của Bạc Lập dường như đang nói với Hạ Thời Xuân nhưng ánh mắt của ông lại nhìn chăm chú Thẩm Dữ, không rời đi dù chỉ là một khoảnh khắc.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ một cái, anh cũng mỉm cười trấn an cô, hôm nay rượu này sợ là anh chắc chắn phải uống, không muốn uống cũng phải uống rồi.
 
Bố vợ ngoài sáng rõ ràng chỉ mời anh uống rượu, nhưng thực tế là đang ra oai phủ đầu với anh.
 
"Mẹ, cùng bố uống mấy ly, cũng không có gì đáng ngại.’’
 
Thẩm Dữ đã nói vậy, Hạ Thời Xuân hiển nhiên cũng không còn nói thêm gì cả.
 
Ngược lại Bạc Lập lại có vẻ hơi hưng phấn phân phó thím Lý:
 
"Thím Lý, đem bình rượu ngon lần trước Tống tư lệnh biếu mang tới đây, hôm nay chúng ta không say không về.’’
 
Nghe được lời phân phó, thím Lý tự nhiên mang bình rượu tới đặt lên bàn ăn.
 
Bạc Lập tựa như đang cố tình vậy, mỗi lần rót rượu cho Thẩm Dữ đều rót một cốc đầy.
 
Thẩm Dữ cũng không cam lòng yếu thế, hai người đều kìm nén âm thầm đọ sức.
 
Uống đến như vậy dĩ nhiên Thẩm Dữ không thể trở về được.
 
Khi Bạc Lập được Hạ Thời Xuân đỡ dậy đi lên lầu, vừa đi vừa quay lại nhìn về phía Thẩm Dữ đang nằm gục trên bàn ăn.
 
"Này, nhóc con..."
 
"Dám tỷ thí tửu lượng với tôi... Còn không nhìn lại mình… Chuốc cho cậu đến cha mẹ cậu cũng không nhận ra...’’
 
"Thật to gan… Dám... Dám cùng tôi chơi chữ... Lão tử đây ăn muối còn nhiều hơn so với cậu ăn cơm…’’
 
Nhìn Bạc Lập vừa nhìn đường đi, vừa quay đầu lại mắng Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm thực sự sửng sốt.
 
Đây là một bộ dạng mới của bố cô sao?
 
Ông đây là đang say rượu sao?
 
Hạ Thời Xuân nhìn thấy vẻ mặt đầy khiếp sợ của Bạc Kha Nhiễm, mỉm cười với cô.
 
Bạc Kha Nhiễm từ nhỏ đã rất sợ Bạc Lập, nếu ngày nào đó Bạc Lập có đi uống rượu về, cô đêm hôm đó chắc chắn sẽ ở ngủ tại nhà Thẩm Tư Gia, kiên quyết sẽ không trở về nhà. Cho nên cho đến tận bây giờ cô còn chưa từng thấy qua dáng vẻ của ông khi say rượu, nó thật sự khác hoàn toàn so với những gì cô đã tưởng tượng.
 
Cho đến tận khi Bạc Lập đã lên lầu, cô vẫn còn có thể nghe rõ giọng nói của ông vọng xuống.
 
"Nhiễm Nhiễm." Người đàn ông đang nằm gục trên bàn bỗng nhiên thấp giọng kêu một tiếng.
 
Bạc Kha Nhiễm hồi phục lại tinh thần, cô xoay người nhìn Thẩm Dữ, phát hiện Thẫm Dữ mặc dù gọi tên cô, nhưng đôi mắt của anh vẫn nhắm nghiền, xem ra vẫn còn chưa thanh tỉnh.
 
Đáy lòng Bạc Kha Nhiễm trở nên mềm mại, cô đỡ anh từ chỗ ngồi kéo lên, nhưng cô thực sự đánh giá quá thấp cân nặng của Thẩm Dữ, vẻ ngoài có vẻ gầy gò nhưng dù sao cũng là vóc dáng của một người đàn ông tưởng thành, đè lên trên bả vai mỏng manh của cô, thiếu chút nữa khiến cô không thể nào nhúc nhích được.
 
Cuối cùng vẫn là nhờ đến sự hỗ trợ của thím Lý mới có thể đỡ anh lên lầu.
 
Bạc Kha Nhiễm vắt một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
 
Lúc Thẩm Dữ uống say, đặc biệt yên tĩnh, mặt mũi toàn bộ giãn ra, không giống như thường này lãnh đạm, nhìn anh bây giờ thật giống một đứa bé đang ngủ say.
 
Nhưng cũng chính là người đàn ông này, luôn xuất hiện bên cạnh cô đúng những thời điểm cô cần anh nhất.
 
Sau khi lau mặt xong, Bạc Kha Nhiễm chỉ đứng ở bên cạnh giường chăm chú nhìn Thẩm Dữ, thật sự cảm thấy nhìn như thế nào cũng không đủ, thừa dịp anh uống say, cô thận trọng đưa ngón tay ra đè lên đôi môi của anh.
 
Bởi vì uống rượu, môi của anh trở nên mềm mại lạ thường, mang theo sự nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể.
 
Ban đầu cô cũng chỉ nhẹ nhàng ma sát, nhưng sau khi xoa xoa một lúc, Thẩm Dữ cũng không tỉnh lại, vì vậy lá gan của cô càng lúc càng lớn.
 
Cô bắt đầu chủ động véo môi anh, véo cho đến khi thật sự đã nghiền, véo cho đến khi không muốn chơi nữa lúc này mới buông tay, nhìn đôi môi của anh bị cô giày vò đến hơi sưng đỏ, trong lòng cũng không có một chút áy náy.
 
 Ngay khi cô vừa đứng thẳng dậy, chuẩn bị đem chiếc khăn trở lại phòng tắm, cổ tay đã bị một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy.
 
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc xoay đầu lại, nhưng lại chạm vào ánh mắt sâu như mặt hồ u ám của Thẩm Dữ.
 
Người này thức dậy khi nào vậy?
 
Không đợi cô kịp suy nghĩ, giây tiếp theo, chỉ cảm thấy đất trời mờ mịt, sau lưng tiếp xúc với mặt đệm giường mềm mại, sau gáy cũng được một đôi bàn tay rộng lớn bảo vệ, cô đã bị áp chế trong vòm ngực rộng rãi.
 
"Anh tỉnh dậy... A..."
 
Lời nói của Bạc Kha Nhiễm còn chưa hết, đã bị Thẩm Dữ nuốt chửng vào trong bụng, hơi thở nóng bỏng của anh đập vào mặt, bởi vì uống rượu, đôi môi trở nên hồng hào mang theo chút nồng nhiệt, đè ở trên môi cô nghiền ép dày xéo, khi thì liếm khi thì gặm, hoàn toàn là nghĩ thế nào thì làm thế đó.
 
Ngay cả khi anh được hôn như thế này, Bạc Kha Nhiễm vẫn không nhắm mắt lại, cô dịu dàng nhìn anh, trong ánh mắt của anh vẫn chan chứa sự ôn nhu, nhưng chuyển động của đôi môi lại thật sự dữ dội.
 
Thẩm Dữ càng hôn cô mãnh liệt, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hàm răng trắng bóng để cô chủ động mở miệng, rồi cái lưỡi trơn bóng ngay lập tức trượt vào, mang theo sự mát lạnh của mùi rượu cũng dần dần lan tỏa trong khoang miệng cô.
 
Bạc Kha Nhiễm không uống rượu, nhưng bị anh hôn như thế này, cô cảm thấy chính mình cũng có thể nhanh chóng chìm vào cơn say choáng váng.
 
Lúc nãy thật sự Thẩm Dữ say rượu, nhưng khi Bạc Kha Nhiễm lau mặt cho anh, chiếc khăn lông lạnh như băng xoa xoa trên mặt, nhất thời cũng khiến anh gần như trở nên tỉnh táo.
 
Nhưng ngay tại lúc này, cô gái nhỏ này còn dám thừa dịp anh uống say chọc ghẹo anh, nếu như không dạy cho cô một bài học, cô thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.
 
"Vừa rồi chơi vui vẻ không?’’ Thẩm Dữ thoáng rời đi đôi môi cô, vuốt ve gò má trắng nõn, hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm, "........."
 
Anh ấy biết ư???
 
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt cô, không khỏi cảm thấy cổ họng càng trở nên khô khốc.
 
Dứt khoát cũng không muốn nghe câu trả lời của cô, xòe bàn tay che đi ánh mắt trong suốt không lẫn một tia tạp chất, hôn cô càng mạnh mẽ hơn.
 
Bời vì men rượu nồng say, nhiệt độ trong phòng ngủ càng ngày càng cao, lơ lửng trong không khí là những hơi thở mờ ám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui