Yêu chiều tận tim

Chương 42

Kể từ lần trước bị Bạc Kha Nhiễm bắt gặp lúc say rượu, Bạc Lập đã rất lâu rồi không gọi điện thoại cho cô, chứ đừng nhắc đến chuyện gọi hai người bọn họ trở về ăn cơm.
 
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, chắc có lẽ là do bố cô đang cảm thấy cực kỳ mất mặt.
 

Trước kia cô quả thực rất sợ Bạc Lập, nhưng chỉ cần vừa hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy ông uống say chỉ vào Thẩm Dữ mắng xối xả, cô thật sự không thể nhịn được cười.
 
Vì vậy, cô đã thật sự bật cười thành tiếng, khiến cho A Miên đang đứng bên cạnh cô liếc nhìn mấy lần.
 
"Chị, chị đang cười cái gì vậy?"
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía A Miên, nói: "Cũng không có gì, chỉ là chị đang nghĩ đến một câu chuyện buồn cười mà thôi."
 
A Miên a một tiếng, vừa đang định hỏi là chuyện gì thì bỗng nhiên vang lên một âm thanh: 
 
“Kha Nhiễm, Kha Nhiễm."
 
Cố Hựu vừa kêu tên cô vừa sải bước đi về hướng hai người.
 
“Có chuyện gì vậy?" Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía anh ta.

 
Cố Hựu cùng với A Miên gật đầu chào hỏi nhau một cái, sau đó ngồi chiếc ghế bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, thuận tay đưa cho cô một chiếc cốc giữ nhiệt.
 
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt.
 
Cái cốc giữ nhiệt màu đen này… Sao lại giống... Giống với cái của Thẩm Dữ như thế này. 
 
Cố Hựu tất nhiên nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của cô, anh đem chiếc cốc đẩy về phía cô, sau có nhìn về phía Thẩm Dữ đang đứng ở đó nhíu mày một cái, tỏ ý rõ ràng.
 
"Anh đã biết chuyện…”
 
Tôi với Thẩm Dữ...
 
Bạc Kha Nhiễm còn chưa dứt lời, Cố Hựu ngay lập tức từ trên ghế bật dậy, vội vàng khoát tay với cô:
"Tôi không biết, chuyện gì tôi cũng không biết hết." Nói xong, liền dứt khoát rời đi, thậm chí còn không quay đầu lại.
 
Biết cái gì?
 
Anh đây không biết Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm đang bí mật nói chuyện yêu đương.
 
Mối quan hệ giữa hai người như thế nào?
 
Anh thực sự không biết!!!
 
Bạc Kha Nhiễm mờ mịt sững sờ, cô còn chưa nói hết mà, sao Cố Hựu lại một mực khẳng định anh ta không biết chứ?
 
Cô nhíu mày một cái, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
 
Ánh mắt cô lại tới xuống chiếc cốc giữ nhiệt màu đen đang đặt trên bàn mà Cố Hựu đưa tới, đưa tay ra cầm lấy nó ở trong tay, vừa mới mở nắp ra, một hương nồng nàn của đường đỏ Sơn Tra liền xông thẳng vào mũi cô.
 
Đường đỏ Sơn Tra??
 
Bạc Kha Nhiễm có chút nghi ngờ, tại sao Thẩm Dữ đang yên đang lành lại đưa cho cô đường đỏ Sơn Tra?
 
Ngay khi cô đang ngẩn người suy nghĩ, thì điện thoại di động trên bàn rung lên một tiếng.
 
Là tin nhắn WeChat của Thẩm Dữ.
 
"Hôm nay là ngày hai mươi."
 
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, hai giây sau mới có thể phản ứng lại, sau đó hai gò má lập trước xuất hiện rạng mây đỏ.
 
Gần đây có cô rất nhiều cảnh quay, công việc bận rộn đã khiến cô quên mất đi kỳ sinh lý của chính mình.
 
Nhưng người đàn ông này lại nhớ thời gian một cách rõ ràng như vậy, Bạc Kha Nhiễm có chút xấu hổ nhưng nhiều hơn tất cả chính là cảm động.
 
A Miên nhìn thấy trên gò má Bạc Kha Nhiễm trở nên đỏ ửng, cô hé miệng cười một tiếng, nói:
 
"Đạo diễn Thẩm thực sự là quá…"
 
"Suỵt." Bạc Kha Nhiễm đưa ngón tay đặt nơi miệng, sau đó đưa mặt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đang bận rộn với công việc của chính mình, không ai chú ý đến hai người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
A Miên lúc này cũng ý thức được vừa rồi mình nói chuyện quả thực không một chút kiêng kỵ, theo bản năng vội vàng đưa tay che miệng.
Mọi người đều đang chăm chú làm việc của họ, chắc là không nghe thấy đâu nhỉ?
 
Cô nhích tới gần Bạc Kha Nhiễm hơn một chút, giảm thấp âm thanh chỉ mức hai người họ mới có thể nghe thấy:
 
"Chị ơi, đạo diễn Thẩm thật sự rất tốt với chị."
 
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng, xoa xoa chiếc cốc trong tay, gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý với A Miên.
 
Thẩm Dữ đúng là đối với cô quá tốt, tốt đến mức cũng sắp biến cô bởi vì được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo.
 
"Có thể đích thân chuẩn bị cho chị đường đỏ Sơn Tra, điều này đã nói lên rằng anh ấy chắc chắn rất yêu chị."
 
Những lời này của A Miên quả là đã nói trúng những suy nghĩ trong đầu Bạc Kha Nhiễm, khóe miệng của cô cho đến bây giờ cũng chưa thể hạ xuống.
 
*
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã là những ngày cuối cùng của tháng hai, mà đến nửa tháng ba thì "Cung phi" cũng sẽ bắt đầu quảng bá.
 
Khi giọng nói của Thẩm Dữ xuyên thấu qua chiếc loa nhỏ truyền đến bên tai của tất cả mọi người, trong nháy mắt trường quay tựa như một nồi nước nóng sôi trào, ùng ục tạo nên những bọt trắng nhỏ.
 
Bởi vì một lát nữa còn phải tham gia một bữa tiệc mừng công, cho nên Bạc Kha Nhiễm liền đi theo Miumi đi đến phòng hóa trang. Sau khi tẩy đi một lớp phấn dày trên mặt, nhất thời cô cảm thấy khuôn mặt mình trở nên nhẹ nhàng đi không ít, trong lúc Miumi đang giúp cô gỡ những món đồ trang sức trên đầu xuống, thì thấy Thẩm Dữ tiến vào.
 
"Đạo diễn Thẩm..."
 
Thẩm Dữ gật đầu chào hỏi với Miumi nhưng ánh mắt lại rơi vào những đồ trang sức lấp lánh trên đầu Bạc Kha Nhiễm.  
 
"Để tôi làm cho." Anh nói với Miumi.
 
Miumi cũng là một người thức thời, cô gật đầu một cái sau đó đi ra ngoài, cô thực sự cũng không muốn ở trong này ăn thức ăn cho chó.
 
Sau khi Miniu rời đi, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Dữ đi đến sau lưng Bạc Kha Nhiễm, hai cánh tay khoác lên bờ vai mỏng manh của cô, Bạc Kha Nhiễm thuận thế thư giãn ngả người về phía anh.
 
Động tác mang tính lệ thuộc cực kỳ mãnh liệt này của cô lập tức chạm đến những gì mềm mại nhất trong lòng Thẩm Dữ, khiến chúng từng mảnh từng mảnh dần dần sụp đổ.
 
Anh đưa tay nhéo nhéo gò má cô một cái, vẫn là cái cảm giác mềm mại thường ngày.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn chính bản thân mình qua tấm gương trước mặt, khuôn mặt đều bị anh bóp đến biến dạng, bất mãn đưa tay đánh mu bàn tay anh một cái.
 
"Không được bóp mặt em.”
 
Thẩm Dữ mỉm cười: "Em có thể bóp miệng anh, tại sao anh lại không thể bóp mặt em?"
 
Bạc Kha Nhiễm trừng anh một cái, chuyện kia đã trôi qua lâu lắm rồi, thế mà anh còn có thể nhắc lại, hơn nữa cô cũng đâu phải bóp suông anh đâu…
 
Sau đó không phải phải trả một cái giá thê thảm sao!!!
 
Thẩm Dữ nhìn khuôn mặt không có chút khí thế gì gọi là “phẫn nộ" của cô, một lần nữa đưa tay ra bóp một cái, lúc này mới cảm thấy hài lòng buông tay.
 
Bạc Kha Nhiễm khó chịu xoay người lại muốn đánh anh một cái, nhưng cánh tay còn chưa kịp quơ lên đã bị anh giữ lấy, cô muốn thu tay lại, anh lại càng giữ chặt hơn rồi đưa đến bên môi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
 
"Để anh tháo trang sức cho em nhé." Hôn xong mu bàn tay cô, Thẩm Dữ ngẩng đầu lên nhìn Bạc Kha Nhiễm.
 
Bạc Kha Nhiễm dường như bị đôi mắt này của anh làm cho mê mẩn, nhất thời quên đi những ý định ban đầu của mình, cô gật đầu với anh một cái, sau đó ngồi thẳng người trước bàn trang điểm.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ đang đứng sau lưng mình qua tấm gương, anh khẽ cúi đầu, vẻ mặt yên lặng ôn hòa, khóe miệng cong cong nở một nụ cười, những ngón tay thon dài đang cầm một cây trâm cài màu trắng bạc, nhẹ nhàng từ trên tóc cô gỡ xuống.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn đến ngây ngẩn cả người, cô theo bản năng nhìn xuống cánh tay mình một cái, lại một lần nữa khẳng định bàn tay của anh chính là tự tay thượng đế đích thân tạo thành.
 
"Em đang ngẩn ngơ gì thế?"
 
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm được phản chiếu qua gương, phát hiện ánh mắt cô không hề hiện lên sự lo lắng, rõ ràng cô đang mất tập trung.
 
Lời nói của anh vừa dứt, Bạc Kha Nhiễm vô thức hồi phục lại tinh thần, ánh mắt của hai người chạm vào nhau từ trong gương.
 
"Không có gì."
 
Sau khi nói xong cô mới phát hiện, anh đã lấy xuống toàn bộ những đồ trang sức trên đầu cô tự bao giờ.
 
Thẩm Dữ xoa xoa trán cô:
 
"Thay quần áo đi, lát nữa chúng ta còn phải đi ăn cơm."
 
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu với anh.
 
Sau khi Thẩm Dữ đi ra ngoài, lúc này cô mới bước vào phòng thay đồ, nhanh chóng đổi cho mình một bộ đồ thường ngày.
 
*
 
Bữa tiệc mừng công được đặt tại khách sạn Phượng Hoàng.
 
Sau khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, một đám người hăng hái cuồn cuộn đi về phía địa điểm tổ chức bữa tiệc. Lúc đi qua những đoàn làm phim khác, mọi người cũng có thể thấy những ánh mắt ước ao, hâm mộ của những nhân viên làm việc nơi đó.
 
Dẫu sao, chỉ một khi làm việc ở trường quay, mới biết được công việc quả thực không hề dễ dàng.
 
Khi mấy người Bạc Kha Nhiễm đến nơi, trong phòng tiệc căn bản đã không còn ghế trống, bởi vì các cô được sắp xếp ngồi chung một chỗ với mấy người trong tổ đạo diễn nên bàn thứ nhất vừa vặn chỉ còn lại bốn ghế trống.
 
Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh nhìn Thẩm Dữ một cái, nhưng đột nhiên lại phát hiện Thẩm Dữ cũng đang quang minh chính đại mỉm cười với cô, cô theo bản năng dời tầm mắt đi chỗ khác.
 
Để tránh sự nghi ngờ, cô chọn ngồi ở chiếc ghế thứ năm, cũng chính là chiếc ghế cách xa Thẩm Dữ nhất, nhưng còn chưa kịp cất bước thì đã thấy Lục Hi Hòa nhanh chóng ngồi xuống.
 
"Vị trí này rất tốt, ngồi thật thoải mái."
 
Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, Lục Hi Hòa lại nhìn cô một cách ranh mãnh.
 
"Cô nhìn tôi làm gì, không phải vẫn còn ghế trống khác sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm, "........."
 
Cô tiến lên phía trước một bước vừa định ngồi xuống thì trên mặt ghế màu nâu bất ngờ xuất hiện một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh.
 
"Không được, vị trí nãy đã có người, Đường Trí Lăng ngay lập tức sẽ đến đây."
 
Đang nói chuyện, Đường Trí Lăng đúng lúc đẩy cửa vào, bên cạnh anh còn có Cố Hựu.
 
"Lão Đường, mau đến đây, nơi này." Lục Hi Hòa nhanh chóng vẫy vẫy tay với người vừa mới bước vào.
 
Đường Trí Lăng đi tới, anh nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng ở chỗ này, một bên ngồi xuống, một bên vẻ mặt nghi ngờ hỏi cô:
 
"Kha Nhiễm, cô sao vậy?"
 
Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng lắc đầu.
 
Cô cho là cô có thể chiếm của tôi hai cái ghế, tôi đây liền không có chỗ nào để ngồi sao, tôi còn có thể…
 
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu tìm kiếm thì phát hiện Cố Hựu đang ngoắc ngoắc tay với mình.
 
"Kha Nhiễm, ngồi xuống đi, đứng đó làm gì vậy?" Vừa nói, anh ta vừa vỗ vỗ chiếc ghế trống bên cạnh mình.
 
Mà bên trái chiếc ghế này chính là chỗ của Thẩm Dữ, lúc này anh cũng đang nhìn cô, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
 
"Kha Nhiễm, cô có ý kiến gì với tôi sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng trả lời Cố Hựu, đã nghe thấy giọng nói Thẩm Dữ.
 
Người này tuyệt đối là cố ý!!!
 
Thẩm Dữ thốt ra những lời này khiến mấy người đang ngồi xung quanh lập tức nhìn về phía cô.
 
Khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm trở nên cứng ngắc, phát hiện lúc này bản thân có chút lúng túng, liền vội vàng lắc đầu, khoát khoát cánh tay:
 
"Không, không sao hết, làm sao có thể chứ?"
 
Anh hỏi cô như thế này, coi như là có, cô cũng không thể nói trước mặt nhiều người như thế này!!
 
Cố ý!
 
"Vậy thì tốt, vậy cô ngồi xuống đây đi." Thẩm Dữ đưa mắt nhìn xuống chiếc ghế trống duy nhất trong bàn.
 
"Được, được."
 
"Cảm ơn Thẩm đạo diễn."
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu mỉm cười với anh.
 
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt cắn răng nghiến lợi của cô, nhếch miệng cười một tiếng.
  
"Không cần khách khí."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui