Yêu chiều tận tim

Chương 44

Buổi tiệc kết thúc, đã là hơn mười một giờ tối.
 
Một đám người đứng ở trước cửa khách sạn chào tạm biệt nhau.
 

Nguyễn Lệ nhìn Thẩm Dữ đang bị Vương Lượng lôi kéo một cái, xoay người lại nói với Bạc Kha Nhiễm:
 
"Chúng ta đi đến bãi đậu xe chờ cậu ta đi."
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
 
Ở chỗ này lên xe mà nói đúng là không tốt cho lắm.
 
"Lão Thẩm, hay là chúng ta tiếp tục đi tăng hai đi?’’ Vương Lượng vừa khoác cánh tay lên bả vai Thẩm Dữ vừa đề nghị.
 
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cánh tay đang khoác lên bả vai mình một cái, sau đó đưa tay gỡ xuống.
 
Vương Lượng nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, cũng không bận tâm lắm, dù sao tính cách của người đàn ông này anh cũng rất rõ ràng, nếu cậu ta không gỡ cánh tay anh ra, đó mới chính là điều bất thường.
 
"Các cậu đi đi, tôi sẽ không đi đâu."

 
"Thật vất vả mới hoàn thành công việc, mấy người chúng ta đơn độc tìm một chỗ uống mấy ly đi.’’
 
"Lão Vương, cậu đã quên những lời trước khi đi chị dâu đã nói rồi sao, cậu cũng đã hứa với cô ấy sẽ trở về sớm một chút.’’
 
Lúc này Dương Cánh mở miệng nói.
 
Vương Lượng sửng sốt một chút.
 
Anh sao lại quên mất việc này cơ chứ, suy nghĩ một lúc rồi lại do dự trong chốc lát, anh mới lên tiếng:
 
"Được rồi, hôm nay coi như đến đây thôi, lần sau chúng ta sẽ làm một chầu.’’
 
Thẩm Dữ gật đầu: "Được thôi.”
 
Sau khi đưa Vương Lượng lên xe, Dương Cánh cũng không nán lại lâu, cùng Thẩm Dữ nói dăm ba câu sau đó cũng rời đi trước.
 
Khi tất cả bọn họ đều đã rời đi, Thẩm Dữ lúc này mới xoay người đi về phía hầm gửi xe.
 
Bạc Kha Nhiễm ở trong xe thấy Thẩm Dữ đi tới, cô hạ cửa xe xuống rồi đưa tay ra ngoài vẫy vẫy tay với anh.
 
Nhìn người con gái đang vừa vẫy tay vừa mỉm cười với mình, bước chân của Thẩm Dữ vô thức cũng bước đi nhanh hơn, nhanh chóng đến bên cạnh chiếc xe bảo mẫu của Bạc Kha Nhiễm.
 
"Anh đưa chìa khóa xe cho chị Lệ để chị ấy lái xe trở về đi, anh vừa rồi mới uống rượu không thể tự mình lái xe, mau vào đây ngồi cùng em.’’ Bạc Kha Nhiễm chống cằm lên cửa xe nhìn Thẩm Dữ nói.
 
Nghe những lời nói nghiêm túc của cô, trong lòng Thẩm Dữ đột nhiên như vỡ òa trong dòng nước ấm, toàn bộ lồng ngực đều là một cảm giác ấm áp.
 

"Được rồi." Anh lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, đưa cho Nguyễn Lệ đang đứng một bên.
 
"Vất vả cho chị rồi."
 
Nguyễn Lệ khoát tay với anh một cái.
 
"Không sao, không sao, đạo diễn Thẩm mau lên xe đi.”
 
Thẩm Dữ gật đầu một cái, sau đó lên chiếc xe bảo mẫu của Bạc Kha Nhiễm.   
 
"A Miên, đi thôi." Bạc Kha Nhiễm nói với A Miên đang ngồi ở phía trước.
 
"Vâng."
 
Thẩm Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, Bạc Kha Nhiễm theo thói quen nhích người ngồi sát lại gần, tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh, Thẩm Dữ mở rộng vòng tay đặt ở đầu vai của cô.
 
"Mệt mỏi sao?"
 
"Không sao."
 
"Hay là em nhắm mắt lại ngủ một chút đi, khi nào đến nhà anh kêu em...’’
 
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu: "Được rồi, cũng không xa lắm, chỉ cần một lúc là đến mà.”
 
Thẩm Dữ cười cười dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, ánh mắt nhìn cô tràn ngập cưng chiều yêu thương.
 
A Miên từ trong kính chiếu hậu nhìn hai con người ở phía sau đang tựa sát vào nhau. Mặc dù trong khoảng thời gian này, cô đã ăn vô số thức ăn cho chó, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai người họ, cô vẫn sẽ không nhịn được mà cảm thán.
 
Hai người họ quả thật là càng nhìn càng thấy xứng đôi, càng xem càng thấy cảnh đẹp ý vui.
 
Mấy người bọn họ lúc đầu đã từng nghĩ rằng Thẩm Dữ là một người cao cao tại thượng như vậy, luôn mang một phong thái không màng thế sự, nhưng mà bây giờ các cô cũng đã hiểu.
 
Một khi đã đắm chìm trong biển lớn tình yêu, tất cả mọi người cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
 
Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.
 
Chẳng qua là phải nhìn xem người nào có thể để cho mình biến thành một người bình thường.
 
Tựa như Thẩm Dữ đã gặp Bạc Kha Nhiễm.
 
Trai tài gái sắc, là sự se duyên của ông Tơ bà Nguyệt, duyên trời tác hợp thật sự cực kỳ thích hợp.
 
A Miên đưa hai người đến nhà để xe của khách sạn, khi bọn họ vừa mới xuống xe, Nguyễn Lệ cũng vừa kịp lúc lái chiếc xe của Thẩm Dữ đến nơi.
 
Nguyễn Lệ đem chìa khóa trả lại cho Thẩm Dữ:
 
"Hai người đi lên đi, bọn chị cũng chuẩn bị đi luôn.’’
 
Bạc Kha Nhiễm,"Vâng, mọi người lái xe chậm một chút.’’

 
"Ừ, chị biết rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì chúng ta liên lạc qua điện thoại.’’
 
"Vâng."
 
Thẩm Dữ nắm chặt bàn tay của Bạc Kha Nhiễm, hai người cùng nhau đi về phía thang máy.
 
"Phải rồi, em muốn hỏi anh một chuyện.’’ Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ.
 
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô: "Chuyện gì?"
 
Bạc Kha Nhiễm khẽ mím môi một cái, nói : "Chính là chuyện của người đầu tiên mời rượu anh, Kỷ Thơ Kỳ, thật sự anh không biết cô ấy sao?’’
 
"Biết."
 
"Hử?"
 
"Tất cả những diễn viên trong bộ phim này anh đều biết.”
 
"Vậy sao anh..."
 
"Nhớ tên diễn viên là nhiệm vụ của đạo diễn, nhưng tất cả những gì hướng dẫn cùng quan tâm tất cả chỉ là giả dối hư ảo, muốn đánh lừa tất cả mọi người tuyệt đối không có khả năng, cô ta đã tìm nhầm người rồi.’’
 
"Huống chi, anh đã là một người có gia đình.’’
 
Câu nói "đã là người có gia đình” này của Thẩm Dữu thật sự khiến cho Bạc Kha Nhiễm vô cùng thỏa mãn.
 
Sau khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Dữ kéo cô đi vào.
 
"Không nhìn ra, Thẩm đạo diễn của chúng ta lại là một người xấu tính như vậy.’’
 
Thẩm Dữ nhướng mày:
 
"Anh còn xấu tính hơn em tưởng tượng, em có muốn thử một chút không?’’
 
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, khuôn mặt trở nên đỏ ửng.
 
"Anh thật sự thật phiền phức." Cô đưa tay bấm vào lòng bàn tay anh một cái.
 
Một cảm giác tê dại nhất thời lan ra từ lòng bàn tay anh, nhìn thấy gò má đỏ ửng của cô, ánh mắt của Thẩm Dữ không khỏi trầm đi mấy phần.
 
Nhận ra được tầm mắt nóng bỏng của anh, Bạc Kha Nhiễm vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
 
Nhưng mà vừa mới ngẩng đầu lên, cũng chưa kịp nhìn thấy anh, tầm mắt của cô liền bị một đôi bàn tay rộng lớn ấm áp bao phủ, trước mắt nhất thời chỉ còn lại một màu đen của bóng tối.
 
"Thẩm... Ư..."
 

Lời nói còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị Thẩm Dữ nuốt vào trong bụng.
 
Đôi môi mềm mại của anh dán chặt vào cô, nhẹ nhàng ma sát, trong miệng anh tràn ngập hương thơm dịu dàng của rượu vang đỏ.
 
Sự ôn nhu trong nụ hôn của anh giống như đang trân trọng yêu thương những gì quý báu nhất trên thế gian này.
 
Trái tim của Bạc Kha Nhiễm trở nên tê dại, nụ hôn của anh mặc dù rất dễ dàng khiến cho người ta đánh mất lý trí, nhưng cô vẫn còn tồn tại một chút xíu ý thức, đưa tay đẩy đẩy anh ra.
 
Vừa lấy lại hơi thở của chính mình, cô vừa nói đứt quãng:
 
"Đừng... Trong này... Hình như có camera..."
 
Nhưng cô rất nhanh liền không thể nói thành câu, bởi vì nụ hôn của Thẩm Dữ trong chớp mắt lại tiến tới anh buông bàn tay đang bảo phủ lên đôi mắt cô, giữ chặt sau gáy, đầu lưỡi dùng sức thăm dò vào khoang miệng ấm áp của cô.
 
Cô cảm giác được anh đã xoay người, đưa bóng lưng rộng lớn quay về phía camera, bảo vệ cô dưới thân hình cao lớn của chính mình.
 
Bạc Kha Nhiễm chỉ đành phải nhíu chặt lấy cổ áo anh, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn nồng cháy.
 
"Đinh.’’
 
Cùng lúc đó, Thẩm Dữ cũng rời khỏi đôi môi của cô.
 
Bàn tay anh vẫn giữ chặt gáy cô, ôm chặt cô vào ngực mình mang đi, gò má ửng đỏ của cô dán chặt vào lồng ngực anh.
 
Bạc Kha Nhiễm đỏ mặt, được anh ôm ra khỏi thang máy.
 
"Tích, tích, tích, tích."
 
Là âm thanh khi anh đang ấn mật mã. 
 
Sau khi vào cửa, ngay cả đèn còn chưa bật, chân sau còn đặt ở lối đi, Bạc Kha Nhiễm đã bị Thẩm Dữ đặt ở trên tường, hơi thở mát lạnh của anh mãnh liệt xâm nhập.
 
Ở trong không gian mờ tối, thính giác của con người trở nên nhạy cảm lạ thường.
 
Bị anh áp chế trong một góc tường nhỏ, cô thậm chí còn nghe được nhịp đập mạnh mẽ của anh.
 
"Thình thịch, thình thịch.”
 
Giống như âm thanh của tiếng trống vậy, mỗi một chút dường như đang đánh vào trái tim cô, mà trái tim cô cũng phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, càng ngày càng mất kiểm soát.
 
Khi ánh mắt dần thích nghi được với bóng tối, cô đã mơ hồ có thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh.
 
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả anh.
 
"Thẩm Dữ..."
 
"Ừ, anh ở đây."
 
 Anh ôn nhu đáp lại cô.
 
Giây tiếp theo, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
 
Môi anh đang kề sát trên cổ cô.
 
Bạc Kha Nhiễm nhất thời cảm thấy hai chân trở nên mềm nhũn, cũng may có anh kịp thời ôm lấy eo cô, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, mang theo chút khàn khàn nhưng lại cực kỳ dễ nghe.
 
"Cô gái nhỏ không có tiền đồ.’’

 
Không có tiền đồ?
 
Bạc Kha Nhiễm cảm giác được anh đang đưa tay ấn ấn môi cô một chút.
 
Sau đó đôi mắt lại một lần nữa bị bàn tay của anh che lại.
 
"Tách."
 
Đèn được bật sáng.
 
Cô xuyên qua kẽ ngón tay của anh mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt.
 
Hai giây tiếp theo Thẩm Dữ mới buông lỏng bàn tay ra, lúc này đôi mắt của cô đã hoàn toàn có thể thích nghi với ánh sáng, liền nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khóe miệng của anh.
 
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cong môi một cái, cô chợt nhón chân lên, cánh tay quấn chặt cổ anh, đôi môi mềm mại dán vào dái tai, cố gắng giảm thấp âm thanh hết cỡ, hỏi:
 
"Em muốn đi tắm, anh có muốn…"
 
"Giúp em tắm rửa hay không?"
 
Khi nói xong những lời này, cô thành công cảm nhận được toàn bộ lưng của Thẩm Dữ đột nhiên cứng lại, nụ cười vẫn còn đọng lại trên đôi môi anh cũng trở nên cứng ngắc. Bạc Kha Nhiễm biết mình đã đạt được mục đích ban đầu, liền dứt khoát buông lỏng đôi tay đang ôm chặt lấy cổ anh.
 
Nhìn dáng vẻ còn chưa kịp phản ứng lại của Thẩm Dữ, cô đem lời nói của anh vừa rồi trả lại toàn bộ:
 
"Người đàn ông lớn không có tiền đồ.’’
 
Sau khi nói xong, Bạc Kha Nhiễm dùng đôi mắt trong veo như mặt hồ xanh biếc liếc anh một cái, sau đó đắc ý xoay người đi về phía phòng ngủ đi.
 
Nhưng cũng bởi cô xoay người quá nhanh cho nên căn bản không để ý trong khoảnh khắc cô nói xong câu không có tiền đồ kia, ánh mắt của Thẩm Dữ trong chốc lát đã biến đổi.
 
Giống như một cỗ mực dày đặc đã lắng đọng trong một thời gian dài bỗng nhiên bị phá vỡ hoàn toàn, sâu thẳm đến đáng sợ.
 
Mà lúc này Bạc Kha Nhiễm vẫn chưa hề nhận ra được tình cảnh nguy hiểm của chính mình, còn đang chìm trong cảm giác hả hê đắc ý vì đã đùa giỡn thành công người nọ.
 
Thẩm Dữ nhìn bóng lưng thon thả xinh đẹp của người con gái phía trước, một giây tiếp theo lặng lẽ đi lên.
 
"A!"
 
 Bạc Kha Nhiễm thét lên một tiếng kinh hãi, cô bị người đàn ông phía sau kéo cánh tay, ước chừng chỉ trong hai giây đã bị khiêng lên.
 
Mà người đàn ông nhấc cô lên không phải là ai khác, chính là người vừa rồi mới bị cô đùa giỡn.
 
Hai chân không thể chạm đất, bụng đặt trên bờ vai rắn chắc, nửa người trên cũng chỉ có thể nằm sấp sau lưng anh, Bạc Kha Nhiễm chỉ cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, đặc biệt khó chịu, cô đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng Thẩm Dữ.  
 
"Anh mau buông em xuống."
 
Thẩm Dữ nắm chặt chân cô, cười lạnh một tiếng:
 
"Người đàn ông lớn anh nhận."
 
 Bạc Kha Nhiễm, "???"
 
"Đến mức không có tiền đồ, hửm? Anh cảm thấy em cần phải hiểu rõ một chút, nếu không, em thật sự dám nói bất cứ điều gì.’’
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận