Yêu chiều tận tim

Chương 47

"Cười đủ chưa?"
 
Khóe miệng mang theo nụ cười của Bạc Kha Nhiễm theo bản năng trở nên cứng ngắc, nhưng chỉ một giây kế tiếp, cô đã đổi sang thành một nụ cười lấy lòng, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn tới nhìn lui Thẩm Dữ.
 

"Lạch cạch."
 
Đó là âm thanh cởi dây an toàn.
 
Cô vừa mới nghiêng đầu lại, cổ tay đã người kéo qua, theo phản xạ có điều kiện rơi vào vòng tay của Thẩm Dữ.
 
Thẩm Dữ một tay giữ chặt lấy cổ tay cô, một tay đè chặt sau gáy.
 
"Thẩm Dữ... Ưm..."
 
Những lời lấy lòng của cô còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, nụ hôn của anh đã ấn xuống.
 
Đôi môi ấm áp đặt lên đôi môi mềm mại của cô, dùng sức xoay tròn một chút, liền mạnh mẽ tách hàm răng đang cắn chặt của Bạc Kha Nhiễm, đẫu lưỡi nhanh chóng xông thẳng vào khoang miệng.
 
Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa bá đạo khiến cô gần như không thể thở được, việc nuốt xuống cũng trở nên khó khăn.

 
"Thẩm... Thẩm... Dữ..." Cô đứt quãng gọi tên.
 
Nhưng mà người này căn bản giống như không nghe được giọng nói của cô.
 
Đầu lưỡi mềm dẻo quấn vào miệng cô như một cơn cuồng phong lướt qua quét sạch mọi thứ, vội vàng nghiền ép rồi mút mát.
 
Sống mũi cao của anh chạm vào gò má Bạc Kha Nhiễm, cô không hề nhắm mắt, tựa sát vào cô như vậy, lông mi của anh cũng sắp quét trên mặt cô.
 
Lông mi của một người đàn ông lại còn dài hơn so với của người phụ nữ, khó trách những người hâm mộ anh lại nói rằng anh thật sự xinh đẹp.
 
Bạc Kha Nhiễm đang nhìn chăm chú, nhưng không nghĩ đến đôi mắt đang nhắm chặt của anh lại đột nhiên mở ra một chút.
 
Cô chìm sâu vào đôi mắt như một hồ nước thăm thẳm ấy.
 
Đôi mắt thường ngày khó hiểu lạnh lùng, lúc này bỗng trở nên tình ý triền miên lạ thường.
 
Trái tim Bạc Kha Nhiễm đột nhiên sợ hãi.
 
Cô không thể không tiến lại gần anh hơn, chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi lòng bàn tay anh, bàn tay vòng qua eo anh, ôm lấy bờ vai dày rộng của người trước mặt.
 
Bạc kha Nhiễm bị anh hôn đến bách chuyển thiên hồi, chân tay trở nên vô lực, yếu ớt dựa vào trên người anh, đem gò má nóng bỏng đặt bên bờ vai rắn chắc.
 
"Thẩm Dữ." Cô một bên gọi tên, một bên nhào nặn ngón tay anh.

 
"Ừ?"
 
"Thực ra thì anh vừa rồi chỉ là tìm một cái cớ để hôn em thôi đúng không?”
 
Thẩm Dữ, "........."
 
"Lần trước em cũng khen anh xinh đẹp, sao không thấy anh tức giận, nhưng vừa rồi… Anh nhất định là đang kiếm cớ để hôn em." Âm thanh Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng, nhưng tại sao anh lại nghe trong đó mơ hồ có chút đắc ý nhỉ.
 
Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, sau này anh phải bảo Lục Hi Hòa cách xa Nhiễm Nhiễm nhà anh một chút, hay là tìm Kỷ Uấn Chi nói chuyện một chút?
 
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, anh đã thay đổi ý định, cái tên nhị cẩu Kỷ Uấn Chi này cái gì cũng tốt nhưng chỉ có bao che người nhà là lợi hại, tính tình ranh mãnh của Lục Hi Hòa có thể trở nên vô pháp vô thiên như vậy, chỉ sợ cũng là do tên nhị cẩu này cưng chiều mà thành, nếu anh tìm hắn, nói không chừng còn bị hắn ta oán hận một trận.
 
Đối với cặp vợ chồng phúc hắc này, anh thật sự không chọc nỗi.
 
Vẫn là quên chuyện đó đi thì hơn.
 
"Tại sao anh không nói chuyện, nếu anh không nói lời nào chứng tỏ anh ngầm thừa nhận, thật không nghĩ anh lại toan tính như vậy.”
 
Thẩm Dữ, "........."
 
"Còn muốn ăn cơm hay không?"
 
"Muốn."
 
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu rời khỏi vai Thẩm Dữ, nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt.
 
Thẩm Dữ nhìn đôi mắt trong suốt kia, ánh mắt đen nhánh lóe lóe, thật muốn đem cô ôm vào lòng hung hăng hôn một trận nữa.
 
 “Vậy còn không nhanh chóng ngồi cho đàng hoàng vào?’’
 
"Được được." Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt ngồi thẳng người.
 
"Thắt chặt dây an toàn." Anh dặn dò cô.
 
"Rõ." Bạc Kha Nhiễm kéo dây an toàn thắt chặt.
 
*
 
Sau khi vào cửa, Bạc Kha Nhiễm đưa tay chuẩn bị lấy dép trên kệ giày, nhưng không ngờ có một đôi bàn tay thon dài khác so với cô còn nhanh hơn.
 
Bạc Kha Nhiễm không hiểu nhìn Thẩm Dữ đang cầm dép cô trên tay.
 
Rồi cô thấy anh ngồi xổm xuống, một tay giữ lấy bắp chân cô khẽ nâng lên, đem giày cao gót cởi ra, đem dép đi vào cho cô.
 
Nhìn mái tóc đen nhanh của anh, không hiểu như thế nào, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên đưa tay ra xoa xoa hai cái lên trên đỉnh đầu anh.
 

Làm xong động tác này, chính cô cũng cảm thấy sửng sốt.
 
Sao lại có cảm giác như cô đang vuốt ve thú cưng của mình thế này???
 
Sau đó, cô cảm giác được động tác đang đi dép cho cô của Thẩm Dữ cũng hơi dừng lại một chút, nhưng sau đó vẫn tiếp tục đi vào cho cô.
 
Sau khi đặt đôi giày cao gót của cô gọn gàng trên kệ để giày, lúc này anh mới đứng dậy.
 
Bạc Kha Nhiễm vốn dĩ đã thấp hơn Thẩm Dữ một cái đầu, cộng với lúc này đã cởi giày cao gót, cô cảm thấy mình lại không một chút khí thế khi trước mặt anh.
 
"Hành động của em vừa rồi có ý gì?’’ Thẩm Dữ hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm cẩn thận nuốt nước miếng một cái, "Chỉ là xoa đầu anh thôi mà.”
 
"Bởi vì thích anh."
 
Phía sau cô còn nhỏ giọng bổ sung một câu.
 
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt lấy lòng của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
 
Nha đầu này đối với vận mệnh của anh thật biết rõ ràng.
 
Anh nâng tay lên, ở trên đỉnh đầu của cô tùy tiện xoa xoa mấy cái.
 
"Huề nhau."
 
Đầu tóc của Bạc Kha Nhiễm đều bị anh xoa làm cho rối tung cả lên, vì vậy cô không khỏi liếc mắt trừng anh một cái.
 
Thẩm Dữ bật cười thành tiếng, cúi người nhấc chiếc vali hành lý đi về phía phòng ngủ.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn theo bóng lưng của anh, đưa tay sửa sang lại mái tóc đã bị anh làm cho rối loạn.
 
Huề nhau?
 
Sao cô lại cảm thấy câu này của anh có gì đó không đúng?
 
Cô từ trước đến giờ quả thực chưa bao giờ xoa xoa đầu Thẩm Dữ như thế, nhưng anh cũng đâu phải lần đầu sờ sờ đầu cô đâu.
 
Vậy làm sao có thể huề nhau được cơ chứ?
 
Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy thật không công bằng!!
 
Cô xách túi đựng đồ ăn vặt ở trên mặt đất lên rồi đuổi theo Thẩm Dữ.
 
"Thẩm Dữ."

 
"Chuyện gì?"
 
 "Chuyện vừa rồi rõ ràng không thể tính là huề nhau được, em chỉ mới xoa đầu anh chỉ có một lần, anh đã xoa đầu em bao nhiêu lần rồi."
 
Thẩm Dữ đem vali hành lý đặt trong phòng ngủ, xoay người nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đi tới.
 
"Vậy sao, anh không nhớ rõ."
 
Bạc Kha Nhiễm, "........."
 
Không biết xấu hổ!
 
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm đang xách đồ ăn vặt bước vào phòng ngủ, Thẩm Dữ đã nói một câu như vậy:
 
"Đồ ăn vặt không thể được mang vào phòng ngủ."
 
Bước chân cô đang chuẩn bị tiến vào liền lơ lửng giữa không trung.
 
Sao cô lại có thể quên được chứ.
 
Người này phải đảm bảo đủ mười phần sạch sẽ lại thêm chứng rối loạn cưỡng chế.
 
Bạc Kha Nhiễm bĩu môi với anh một cái, sau đó xách túi đồ đang cầm trên tay xoay người đi về phía ghế sofa, vừa đi vừa lẩm bẩm:
 
"Không cho vào thì không đi vào, dù sao em cũng chẳng thèm.”
 
Thẩm Dữ nhìn theo tấm lưng thon thả của cô, lại nghe được những lời lầm bầm của cô, khóe miệng mơ hồ nở một nụ cười.
 
Thật đáng yêu.
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi trên ghế sofa, một bên cầm đồ ăn vặt, một bên xem chương trình tạp kỹ, thật đúng là vô cùng hưởng thụ.
 
Thẩm Dữ còn chưa đi ra khỏi phòng ngủ, vì vậy cô ngẩng đầu lên hướng vào trong phòng ngủ gọi anh.
 
"Thẩm Dữ "
 
"Ừ?"
 
"Em đói."
 
"Không phải em có đồ ăn vặt rồi sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm, "Nhưng vẫn đói."
 
Cô ôm đồ ăn vặt, mang dép rồi đi về phía phòng ngủ.
 
Nhưng cô chỉ vừa mới đi đến cửa phòng, thì đã thấy Thẩm Dữ đi ra từ bên trong, anh đã đổi một bộ quần áo ở nhà màu xám tro, trông ấm áp hơn rất nhiều.
 
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng đưa đồ ăn trong tay đến trước mặt anh.
 
"Anh có muốn ăn hay không?’’
 
Những thứ tốt nên cùng nhau chia sẻ.

 
Thẩm Dữ không lên tiếng, chẳng qua chỉ nhìn miếng khoai tây chiên vàng rộm cô đã đưa bên bên miệng mình.
 
Một lúc sau, Bạc Kha Nhiễm mới sực nhớ đến một chuyện.
 
Thẩm Dữ không ăn đồ ăn vặt.
 
Trước đây, cô cùng Thẩm Tư Gia ăn không ít quà vặt, Thẩm Tư Gia cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều phương thức muốn lôi kéo Thẩm Dữ xuống nước, nhưng đã thử qua rất nhiều cách, cũng không một lần thành công, dù cho hai người có ra sức thuyết phục như thế nào, anh vẫn một mực không ăn dù chỉ là một miếng.
 
"Em quên mất, anh không ăn mấy thứ này." Bạc Kha Nhiễm vừa nói, vừa chuẩn bị đưa tay rút về.
 
Nhưng chỉ vừa mới di chuyển, cổ tay cô đã bị một bàn tay rộng lớn giữ chặt.
 
Anh nắm lấy tay cô xít lại gần môi mình.
 
Đầu ngón tay bỗng trở nên truyền đến cảm giác ẩm ướt.
 
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc nhìn anh.
 
Anh không chỉ ăn khoai tây chiên, hơn nữa còn liếm liếm ngón tay cô.
 
Nhưng mà, trọng tâm là cô hay chính mà miếng khoai tây trong tay cô vậy.
 
 "Anh, anh không phải... Chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt sao?" Cô sững người như một khúc gỗ hỏi anh.
 
Thẩm Dữ vẫn còn chưa buông tay, đôi môi vẫn như cũ đặt trên ngón tay cô.
 
 "Là bởi vì em cho." Anh nhào nặn bàn tay nhỏ bé, không xương của cô.
 
Lúc anh nói chuyện, một hơi thở ấm áp phun lên đầu ngón tay khiến tâm trí Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên trống rỗng.
 
Anh nói là cô cho.
 
Cho nên ý anh là, bởi vì cô đưa cho anh đồ ăn vặt nên anh mới ăn sao???.
 
"Vậy... Ăn ngon không?".
 
"Thật ngon."
 
Thẩm Dữ kéo bàn tay cô, đặt lên một nụ hôn ở trên mu bàn tay.
 
"Nhưng mà ăn ít một chút thôi, để bụng lát nữa còn phải ăn cơm."
 
"... Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
 
Anh buông cánh tay cô, đi thẳng về phía nhà bếp.
 
Thẩm Dữ đặt tôm đông lạnh vào bồn rửa, mở nước sau đó bắt đầu rã đông.
 
"Em muốn ăn như thế nào?" Anh giơ giơ một con tôm lên sau đó xoay người hỏi Bạc Kha Nhiễm.
 
Bạc Kha Nhiễm liếc cánh tay đang cầm con tôm của anh một cái, rồi nói:
 
"Chua ngọt.’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận