Chương 53
“Anh hiểu, anh hiểu, em không nên suy nghĩ quá nhiều, được không?"
Anh biết, cô bây giờ cũng chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi, cô vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể bảo một đứa trẻ chăm sóc một đứa trẻ cơ chứ?
Bạc Kha Nhiễm cắn cắn môi, rời khỏi vòng tay của Thẩm Dữ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh... Anh thật sự muốn một đứa trẻ sao?’’
Thẩm Dữ xoa xoa mái tóc cô.
"Đúng vậy, anh muốn, nhưng là…’’
“Không phải bây giờ, anh còn đang phải bận rộn chăm sóc một đứa trẻ, thời gian đâu mà chăm sóc thêm một đứa nữa chứ?’’
“Chăm sóc một đứa trẻ?’’ Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.
Anh đang chăm sóc đứa trẻ nào?
Thẩm Dữ nhìn vào khuôn mặt mờ mịt của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi bật cười, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Dưới ánh mắt của anh như vậy, Bạc Kha Nhiễm cũng dần dần hồi phục tinh thần, gò má nhiễm một tầng mây đỏ.
“Em không phải là một đứa trẻ.’’
Thẩm Dữ cười cười, một lần nữa đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, tựa cằm vào đỉnh đầu cô, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người cô.
“Em nhỏ hơn anh bảy tuổi, ở trong lòng anh, em chính là một đứa trẻ.’’
Nghe anh nói như vậy, khóe miệng Bạc Kha Nhiễm lặng lẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô đưa tay siết chặt lấy vòng eo của anh, gò má dán vào lồng ngực rộng lớn, cách áo khoác dài mơ hồ cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
"Thình thịch, thình thịch’’
Ấm áp, mạnh mẽ.
"Được rồi, nếu còn tiếp tục ôm như thế này, chúng ta không thể về nhà được mất.’’
Nghe những lời đó, Bạc Kha Nhiễm với buông lỏng cánh tay, nhìn anh một cái rồi nhỏ giọng lảm bẩm: "Vậy... Vậy chúng ta đi thôi.’’
Thẩm Dữ vuốt ve gò má mịn màng của cô, lúc này mới khởi động xe một lần nữa, nhanh chóng đi vào làn đường chính.
Một lúc lâu sau, Thẩm Dữ phát hiện người bên cạnh dần dần trở nên yên tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái thì phát hiện người con gái mấy phút trước còn nói chuyện với anh đã ngủ lúc nào không hay biết.
Cô dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, hai tay tùy tiện đặt ở trên đùi, nghiêng đầu về phía anh, đôi mắt linh động thường ngày lúc này đang khép chặt, hơi thở đều đặn, đôi môi nhỏ khẽ mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh ở phía trong.
Có vẻ như cô ngủ rất ngon.
Nhìn ngắm cô ngủ yên bình như thế này, trong lòng Thẩm Dữ cũng trào lên một cảm giác thỏa mãn. Loại thỏa mãn này xuất phát từ sâu trong đáy lòng, trong lúc vô tình hoàn toàn lấp đầy toàn bộ trái tim anh.
Từ nhỏ Thẩm Dữ đã là một người đàn ông kiên định, có chủ kiến, không bị ràng buộc bởi những cảm xúc của chính mình, đối với chuyện tình cảm nam nữ anh lại càng không quan tâm nhiều lắm, cũng không cảm thấy mình sau này sẽ vì một người phụ nữ nào đó mà móc tim móc phổi, sẽ vì những tâm tư của cô ấy mà ảnh hưởng đến bản thân, sẽ vui với niềm vui của cô ấy, sẽ buồn với nỗi buồn của cô ấy.
Khi đó anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện tình cảm này sẽ khiến cho anh móc cả tâm can của chính mình, trở nên không giống mình, mà người khiến anh thay đổi lại là cô gái anh đã tận mắt nhìn cô trưởng thành.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh lạnh lùng, vô tình, khó tiếp xúc, nhưng chỉ có anh mới hiểu, anh không phải thực sự là người thờ ơ như vậy, chẳng qua sự dịu dàng duy nhất của anh đều dành cho một người con gái trong lòng mà thôi.
Càng không thể trao cho ai ngoài cô.
Ngoại trừ người ấy, Thẩm Dữ anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ nắm tay một người nào đó cùng nhau trải qua những năm tháng về sau.
Cả cuộc đời này, mưa gió là cô, bình yên là cô, tất cả đều là cô.
*
Sau khi hoàn thành bộ phim "Cung phi" không ít những đoàn làm phim và đạo diễn ném cành ô liu về phía Bạc Kha Nhiễm.
Về vấn đề này, Thẩm Dữ cũng giúp cô tham khảo mấy kịch bản, theo những lời khuyên chuyên môn của anh, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát từ chối những cành ô liu này.
Cho nên trong hơn một tháng sau, ngoại trừ chạy một số quảng cáo, về cơ bản cô đều ở nhà lên lên mạng nếu không thì cùng tụ tập ăn uống cùng với Lục Hi Hòa.
Cho đến khi Nguyễn Lệ một lần nữa gọi điện cho cô.
"Chị."
"Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ đạo diễn cung Xử Nữ của em là đạo diễn Ngưu không, bây giờ anh ta có một bộ phim điện ảnh, còn thiếu nhân vật nữ chính, anh ta hỏi chị nếu em có thời gian thì có muốn tham gia hay không?’’
Nguyễn Lệ như thường lệ đi thẳng vào vấn đề.
"Bộ phim gì?"
"Bảo Vệ Thành Trì."
Vừa nghe cái tên này, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy giống như một bộ phim võ hiệp, đúng như dự đoán, đầu dây bên kia Nguyễn Lệ tiếp tục nói:
“Bộ phim này lấy đề tài võ hiệp làm bối cảnh, đạo diễn Ngưu cũng xem như là một người quen cũ, anh ta có thể trực tiếp xác định em, điều đó cho thấy trong suy nghĩ của anh ta em rất phù hợp với nhân vật chính của bộ phim này.’’
Khi Bạc Kha Nhiễm còn đang do dự, âm thanh của Thẩm Dữ trong trong phòng ăn vọng ra:
“Nhiễm Nhiễm, ăn cơm.’’
Bên kia điện thoại Nguyễn Lệ cũng nghe được giọng nói của anh:
“Nếu không em lại nhờ đạo diễn Thẩm tham khảo giúp em một chút, nghe nói anh ta và đạo diễn Ngưu cũng có chút giao tình, có lẽ anh ta cũng hiểu rõ hơn chúng ta.’’
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ một chút, "Được rồi, em sẽ hỏi anh ấy trước.’’
“Được, vậy chị cúp máy, trả lời cho chị sau nhé.’’
“Được.’’
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm đi thẳng đến phòng ăn.
Khi cô bước vào, Thẩm Dữ đã bưng tất cả thức ăn lên bàn:
"Wow, thật là thơm."
Nhìn một bàn thức ăn, bước chân của Bạc Kha Nhiễm càng trở nên nhanh hơn.
Thẩm Dữ, "Con mèo nhỏ ham ăn.’’
Sau khi cô ngồi xuống, Thẩm Dữ một bên đưa bát đũa, một bên hỏi:
“Có chuyện gì hỏi anh sao?’’
Bạc Kha Nhiễm nhận lấy bát đũa từ trong tay anh, nghe anh nói vậy, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh:
“Sao anh biết?’’
Thẩm Dữ bất đắc dĩ: “Khi em gọi điện thoại anh đã nghe thấy.’’
"Ồ, vậy sao, vừa rồi chị Lệ đã gọi điện cho em, nói là bộ phim mới của đạo diễn Ngưu đang thiếu nữ chính, hỏi em có muốn nhận lời hay không, chị ấy nói anh và đạo diễn Ngưu có chút giao tình, cho nên bảo em hỏi ý kiến của anh một chút.’’
"Bảo Vệ Thành Trì?’’
"Anh biết sao?"
"Ừ, biết."
Chuyện Ngưu Kình đang chuẩn bị chuẩn bị quay “Bảo Vệ Thành Trì" anh cũng biết, là do trước đó anh ta đã đề cập đến chuyện này với anh.
Thẩm Dữ đặt bát đũa xuống bàn: “Đây là một bộ phim võ hiệp.’’
"Vâng, chị Lệ cũng nói như vậy.’’
"Bởi vì là một bộ phim võ hiệp nên sắc thái kiếm hiệp của nó cũng rất nặng, thể hiện sự oai nghiêm cũng bao gồm trong đó, so với những thể loại phim khác càng vất vả."
Bạc Kha Nhiễm dĩ nhiên biết ý của Thẩm Dữ là gì.
Ban đầu khi quyết định bước chân vào con đường diễn xuất này, cô cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, muốn ăn được bát cơm ngọt ngào, dĩ nhiên cũng phải nếm thử những cay đắng vất vả chứ.
“Em biết, nhưng em không sợ vất vả.’’
Thẩm Dữ cười một tiếng, anh biết Bạc Kha Nhiễm đặc biệt kiên trì trong công việc của mình, cũng hiểu được sự nhiệt tình của cô, anh có thể thấy trong ánh mắt cô có tình yêu vô cùng mãnh liệt đối với những bộ phim.
"Bộ phim này anh cũng đã tìm hiểu qua, cho dù là đội ngũ sản xuất hay kinh phí đều vượt trội hơn so với những cành ô liu trước đây của em, hơn nữa nó cũng phù hợp với thị hiếu của khán giả bây giờ, nữ nhân vật chính trong đó cũng tương đối hợp khẩu vị người xem, là một nhân vật đáng được mong chờ.’’
"Em cùng đạo diễn Ngưu đã từng hợp tác với nhau, cũng nhất định hiểu rõ anh ta là người như thế nào, anh nghĩ em có thể thử một chút.’’
Thẩm Dữ là đạo diễn chuyên nghiệp, lại là một trong những người thuộc hàng ngũ xuất sắc, anh đề cử bộ phim nào, chắc chắn bộ phim đó không hề thua kém với những bộ khác, nghe anh nói như vậy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm cũng đã có một quyết định.’’
"Vâng, em tin anh.”
"Vậy em gọi điện cho chị Lệ, thông báo cho chị ấy một chút.’’ Vừa nói Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị móc điện thoại di động.
Thẩm Dữ nhẹ nhàng đưa tay gõ gõ bàn ăn một cái, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi gọi cho chị ấy cũng không muộn.’’
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm lặng lẽ bỏ điện thoại vào trong túi quần.
“Được.”
Ăn cơm xong, Bạc Kha Nhiễm mới gọi cho Nguyễn Lệ.
“Thế nào?’’ Nguyễn Lệ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm, “Anh ấy bảo em nên thử một chút.’’
Thẩm Dữ cũng tán thành việc cô tham gia vào bộ phim này, Nguyễn Lệ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, so với trước đó càng yên tâm không ít, nếu nó thực sự không hay, Thẩm Dữ cũng sẽ không bảo cô ấy thử nó.
Dựa vào mức độ cưng chiều của anh ta dành cho Bạc Kha Nhiễm.
Nghĩ tới dây, ý nghĩ đó một lần nữa lại rục rịch trỗi dậy trong đầu Nguyễn Lệ.
“Kha Nhiễm.’’
Âm thanh của Nguyễn Lệ không hiểu sao bỗng trở nên hạ thấp mấy tông, Bạc Kha Nhiễm có chút nghi ngờ:
“Vâng, có chuyện gì sao?’’
“Kha Nhiễm, chị nói, hay là chúng ta công khai chuyện kết hôn giữa hai người đi.’’
Bạc Kha Nhiễm, “………..”
Tại sao cho đến bây giờ trong đầu cô ấy vẫn không thể dập tắt được ý nghĩ này?
"Chị.”
“Thật ra nghiêm túc nói mà nói, tạo scandal một chút cũng không sao, dù sao cũng có hậu thuẫn phía sau mà.’’
Ví dụ như giấy chứng nhận kết hôn!
Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một cái, cô đưa điện thoại cách xa lỗ tai một chút, sau đó cố tình như tín hiệu kém hét vào trong chiếc điện thoại:
“Chị… chị Lệ... Em ở đây… Tín hiệu… Tín hiệu không tốt lắm, em cúp máy trước đây.’’
“Bạc Kha Nhiễm…’’
Nguyễn Lệ còn chưa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm đã không chút do dự ngắt điện thoại.
Cô đưa điện thoại bỏ lại trong túi, biểu cảm trên mặt trở nên khó nắm bắt.
Cô hiểu ý của Nguyễn Lệ, nếu như cùng với Thẩm Dữ tạo scandal, quả thật trong một thời gian ngắn có thể làm cho danh tiếng của mình tăng mạnh, hơn nữa điều kiện trước tiên là có sự phối hợp của Thẩm Dữ.
Dĩ nhiên đây chính là điều mà Thẩm Dữ cầu còn không được.
Nhưng cô thực sự không muốn nổi tiếng bằng con đường này. Cô muốn ở trong làng giải trí này xây dựng một thế giới riêng của chính mình, cô không muốn trở thành một người phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông.
Thẩm Tư Gia thường nói, Bạc Kha Nhiễm cô thoạt nhìn dáng vẻ bên ngoài chỉ là một cô bé thích hợp trưng bày trong nhà kính, nhưng thực tế thì trong xương cốt lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn và bền bỉ như bàn thạch.
Thực tế, cô cũng không thể hiểu chính bản thân mình.
Cô yêu cái ngành nghề này, yêu diễn xuất và hưởng thụ quá trình diễn xuất, cô chỉ đơn thuần muốn dựa vào chính mình, dựa vào tài năng, đường đường chính chính được khán giả công nhận và yêu thích.
Bạc Kha Nhiễm cũng biết đây là một chặng đường rất dài nhưng cô cũng đã sẵn sàng tinh thần chiến đấu vì nó. Có lẽ đây cũng chính là ý chí mà Bạc Lập đã nhận định người nhà họ Bạc nên có.
Chẳng qua là ý chí của cô không được thể hiện tên con đường mà bố cô mong muốn.