Yêu chiều tận tim

Chương 57
 
Địa điểm quay của bộ phim “Bảo vệ thành trì” không phải ở Ninh Hạ, mà là ở Tân Xuyên, cho nên mấy người bọn họ phải gấp rút bay đến nơi  này.
 
Thẩm Dữ đưa các cô đến sân bay.

 
Nguyễn Lệ Nhìn Bạc Kha Nhiễm và Thẩm Dữ một cái, sau đó vẫy vẫy tay với Miumi cùng  A Miên: “ Kha Nhiễm, bọn chị vào trước chờ em.’’
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu,
   
"Được."
 
Ba người bọn họ đã đi qua khu vực kiểm tra an ninh.
 
Thẩm Dữ giúp cô sửa một chút chiếc mũ siêu vẹo rồi dặn dò: “Ở bên đó nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, mọi việc đều phải cẩn thận, chú ý nhiều hơn một chút.’’
 
“Vâng , em biết.’’
 
Thẩm Dữ trong lòng  không buông, nhưng cũng không thể làm gì, anh nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, ngẫm nghĩ một chút, vẫn cúi đầu hôn lên đôi môi của cô một cái.
 

Cách một lớp khẩu trang.
 
"Khi nào đến nơi an toàn em sẽ gọi điện cho anh.’’
 
"Được."
 
Thẩm Dữ  nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đưa tay nhéo nhéo gò má cô một cái:
 
"Được rồi,  mau vào đi thôi, mấy người họ đang đợi em đấy.’’
 
 "Vâng, vậy em đi đây.’’
 
Bạc Kha Nhiễm miễn cưỡng rời khỏi vòng tay ấm áp của Thẩm Dữ, vừa đi được ba bước lại quay đầu nhìn về phía anh, sau đó mới đi đến khu vực kiểm tra an ninh.
 
Cho đến khi bóng dáng Bạc Kha Nhiễm hoàn hoàn khuất sau cánh cửa,  Thẩm Dữ lúc này mới rời đi.
 
"Đến đây."
 
 Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm đang tiến vào đứng lại nghênh đón.
 
"Anh ta đi rồi à?"
 
"Vâng, có lẽ vậy."
 
 Nguyễn Lệ nhìn cô có chút buồn rầu, đưa tay vỗ nhẹ vào  bờ vai cô một cái.
 
"Được rồi, không có gì, cũng không phải là không thể gặp mặt, hai người  còn có thể gọi video cho nhau, hơn nữa từ Ninh Hạ đến Tân Xuyên cũng không xa lắm, ngồi máy  bay cùng lắm  cười mấy cái đã đến, nếu muốn gặp nhau, có thể bảo anh ta đến gặp em, chị tin tưởng anh ta nhất định sẽ cam tâm tình nguyện.’’
 
Lời của Nguyễn Lệ không sai, chỉ cần cô  mở miệng nói một câu, Thẩm Dữ nhất định sẽ gác hết mọi công việc lại đến đây tìm cô.
 
Nhưng mà trong lòng cô cũng hiểu rõ, Thẩm Dữ gần đây đang bộn bề công việc với phần hậu kỳ của ‘’Cung phi’’, thời gian trước  anh thường xuyên bận bịu đến rạng sáng mới có thể trở về nhà.
 
Bây giờ cô đi Tân Xuyên, anh chắc chắn có thể sẽ không trở về mà  trực tiếp ở lại công ty cùng với mấy người Dương Cánh, như vậy sẽ tương đối thuận tiện cho công việc hơn một chút, trước đây khi anh ấy chạy tới chạy lui như vậy, cô cũng thực sự rất đau lòng.
 
Cô cũng đã từng khuyên  anh nếu không buổi tối  cũng  không cần quay  trở về, nhưng anh không chịu,  bảo là muốn về nhà ở bên cạnh cô.
 
Hiện tại ngẫm nghĩ lại những điều này, Bạc Kha Nhiễm vừa cảm thấy cảm động lại có chút đau lòng.
 
"Vâng." Cô gật đầu một cái.
 
Lúc này, đài phát thanh trong hội trường vang lên.
 
 Chuyến bay đi đến Tân Xuyên đã bắt đầu kiểm tra vé.   
 
"Đi thôi, lên máy bay thôi."
 
"Vâng."
 
Sau khi lên máy bay, Bạc Kha Nhiễm tìm được chỗ của mình ngồi xuống, bởi vì khi mua vé máy bay không thể  lựa chọn chỗ ngồi của mình nên cô cùng mấy người Nguyễn Lệ cũng không ngồi cạnh nhau.
 
Bọn họ  ngồi cách cô mấy hàng  ghế.
 
Bạc Kha Nhiễm  lấy điện thoại di động ra,  chuẩn bị gửi cho Thẩm Dữ một tin nhắn WeChat, nhưng chỉ vừa mới mở Wedchat ra  thì lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc  ở đỉnh đầu vang lê .
 
"Thật trùng hợp.’’
 
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, mặc dù  còn cách một lớp khẩu trang  nhưng cô vẫn nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
 
Chu Thiệu Chi.
 
"Là anh sao?"
 
Chu Thiệu Chi  cười một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cô,  "Ừ, chính là tôi."
 
Bạc Kha Nhiễm liếc nhìn chiếc vé máy bay anh ta nắm chặt trong tay, hai người họ vậy mà thực sự ngồi gần nhau.
 
"Đúng là vừa khéo."
 
Ánh mắt Chu Thiệu Chi hơi lóe lên, nói : “Đúng vậy.’’
 
Bạc Kha Nhiễm liếc nhìn một vòng cabin, lại không nhìn thấy Thôi Nham.
 
"Thôi ca đâu, anh ấy không đi cùng anh sao?’’
 
‘’Ừ, anh ấy ở đây vẫn còn một số việc khẩn cấp cần phải giải quyết, ngày mai với có thể đến?’’
 
 "Vậy sao."
 
‘’Còn chị Lệ thì sao?" Chu Thiệu Chi hỏi cô.
 
"Họ đang ngồi ở phía trước." Cô chỉ chỉ vào hai người đang ngồi trước mặt.
 
Chu Thiệu Chi thuận thế nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Lệ cùng A Miên.
 
Lúc này, tiếng loa phát thanh  trong cabin vang lên.
 
Máy bay đã sẵn sàng  cất cánh, yêu cầu các  hành khách tắt hết dữ liệu di động, chuyển sang chế độ máy bay.
 
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chút nữa sau khi máy bay cất cánh rồi mới gửi tin nhắn cho Thẩm Dữ, hơn  nữa bây giờ ở bên cạnh còn có Chu Thiệu Chi, ít nhiều vẫn còn một chút bất tiện.
 
Sau khi chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, cô quay đầu sang bên cạnh  thấy Chu  Thiệu Chi cũng đang chuyển đổi.
 
Máy bay đã cất cánh, điện thoại di động cũng không còn tín hiệu, cô liền nghe một bản nhạc  để tiêu khiển , một bên chơi, một bên nói vài chuyện phiếm  cùng với Chu Thiệu Chi.
   
Cho đến cô  cảm thấy mắt mình bắt đầu trở nên có chút mỏi, lúc này  mới đặt điện thoại di động xuống , nghiêng đầu nhìn  ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
 
Sạch sẽ  trong suốt không một chút tạp chất, nhìn vào đó có thể  mơ hồ tạo cho người xem một cảm giác  thoải mái không thể nói thành lời.
 
Một lúc lâu sau, cơn buồn ngủ bất giác ập đến, Bạc Kha Nhiễm  dứt khoát nghiêng người dựa đầu vào ghế, ngoảnh mặt về phía cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.
 
*
Chu Thiệu Chi nhìn  Bạc Kha Nhiễm bên cạnh đã đi vào giấc ngủ, anh chăm chú quan sát gò má của cô, làn da trắng nõn bị chiếc khẩu trang màu đen che đi hơn phân nửa, bàn tay mảnh khảnh đặt chồng lên  trên bụng.
 
Có thể dễ dàng nhìn ra, cô thực sự không ngủ sâu, có lẽ cũng chỉ là nhắm mắt mơ màng mà thôi.
 
“Kha Nhiễm.’’
 
Anh chỉ kêu cô một tiếng, Bạc Kha Nhiễm đã lập tức mở mắt  .
 
Cô nhíu nhíu đôi hàng mi thanh tú nghiêng đầu nhìn anh.
 
"Xuống máy bay thôi." Chu Thiệu Chi cười nói.
 
"Đến nơi rồi sao?" Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc lên tiếng, cô nhìn về phía  cửa sổ một cái, quả nhiên đã thấy sân bay ở bên ngoài.
 
"Ừ."
 
Cô đưa tay xoa xoa ấn đường hơi mệt mỏi của mình, cảm giác  mình cũng chỉ mới  chợp mắt một chút thôi mà, sao vừa mở mắt đã  đến nơi thế này?
 
Bạc Kha Nhiễm cởi dây an toàn, đang chuẩn bị đứng dậy, thì bị Chu Thiệu chi ở bên cạnh gọi lại.
 
"Đợi một chút, để cho bọn  họ đi trước đi."
 
Bạc Kha Nhiễm liếc nhìn những hành khách xung quanh đang cầm hành lý của mình chen chúc đi lên phía trước, suy nghĩ một chút, cô cũng không thể chen lấn được  với  bọn họ, vì vậy  cô liền gạt bỏ đi ý định đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ chờ những hành khách khác  đi ra ngoài trước.
 
Khi các hành khách gần như đã đi xuống gần hết, cũng không còn quá đông đúc, hai người bọn họ lúc này mới xuống máy bay.
 
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm cuối cùng cũng đã xuống, nhanh chóng bước đến chỗ cô:
 
"Tại sao bây giờ mới đi xuống, chị còn tưởng đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?’’
 
Vừa dứt lời, ánh mắt cô lại rơi vào người đàn ông bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, cô quan sát mấy lần.
 
"Thiệu Chi?"
 
Chu Thiệu Chi cười một tiếng : “ Vâng, chị Lệ.’’
 
"Thiệu Chi, em cũng ngồi máy bay này sao?"
 
"Vâng, đúng vậy, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Bạc Kha Nhiễm.’’
 
Nguyễn Lệ gật đầu một cái, “ Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng ở nơi này nữa, đi thôi, trước tiên đi đến trường quay.’’
 
Bởi vì hơn hai tháng sắp tới bọn họ sẽ phải sống trên phim trường, mà phim trường lúc này cũng đang có sẵn phòng để cho bọn họ thuận lợi vào ở.
 
"Vâng, được."
 
Mấy người bọn họ nhanh chóng  đi thẳng đến phim trường.
 
Bởi vì địa điểm quay của bộ phim lần này tương đối vắng vẻ, không có khách sạn nào xung quanh, ngay cả những khách sạn nhỏ trung bình cũng không có, nên không còn cách nào khác  mọi người  đành phải sống trên phim trường.
 
Căn phòng không lớn,  khoảng chừng  mười mét vuông, mỗi phòng  đều có một nhà vệ sinh nhỏ, Ngưu Kình trước đó cũng đã thuê người  dọn dẹp vệ sinh, cho nên ngoại trừ đơn sơ một chút, vẫn rất sạch sẽ và gọn gàng.
 
Sau khi vào phòng, A Miên và Miumi  đặt chiếc vali xuống đất, rồi giúp cô  đem đồ đạc sắp xếp cẩn thận.
 
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Nguyễn Lệ  nói  với Bạc Kha Nhiễm:
 
“Kha Nhiễm, trước tiên em nghỉ ngơi một chút đi, bọn chị đi  sắp xếp đồ  đạc của mình một chút, chờ sau khi  sắp xếp xong, mấy người chúng ta sẽ cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm.’’
 
Bởi vì phòng ở nơi này có hạn, cho nên trước khi tiến vào đoàn làm phim, Ngưu Kình liền yêu cầu mỗi diễn viên chỉ mang nhiều nhất là ba người trợ lý.
 
Nhóm diễn viên chính mỗi người đều ở trong một phòng đơn, mà những người trợ lý như các cô được sắp xếp ba người một phòng lớn hơn một chút.
 
"Vâng."
 
Phòng ba người của Nguyễn Lệ  ở bên cạnh phòng cô, cũng không quá xa.
 
Sau khi ba người bọn họ ra ngoài, Bạc Kha Nhiễm liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thẩm Dữ  báo đã đến nơi an toàn, nhưng ngay khi cô chỉ vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp gọi thì đã nhận được cuộc gọi của anh.
 
 Nhìn vào cái tên đang hiển thị  trên màn hình, khóe miệng  Bạc Kha Nhiễm không nhịn được nâng lên, ngón tay cũng nhanh chóng trượt đến nút trả lời.
 
"Vâng ?"
 
"Đến nơi rồi sao?" Âm thanh của Thẩm Dữ truyền đến từ đầu dây bên kia.
 
"Vâng, em  đã đến trường quay rồi."
 
"Vậy thì tốt."
 
Bạc Kha Nhiễm mơ hồ nghe được đầu dây bên kia một chuỗi âm thanh ồn ào.
 
"Anh bây giờ đang giám sát hậu kỳ sao?’’
 
"Ừ, đúng vậy."
 
Ngay sau đó, cô lại nghe được giọng nói của Dương Cánh, giống như đang gọi anh, rồi âm thanh ấy trở nên xa dần.
 
Sau vài giây, cô mới lần nữa nghe được tiếng của Thâm Dữ.
 
"Anh bên kia có bận rộn nhiều việc lắm không, nếu anh bận thì cúp máy làm việc trước đi, buổi buổi chúng ta nói chuyện sau cũng được.’’
 
Thẩm Dữ quả thực là có một chút việc khẩn cấp cần xử lý, cho nên cũng chỉ dặn dò cô chăm sóc thật tốt cho bản thân rồi cúp điện thoại.
 
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn cưới của cô.
 
Đêm qua, cô ấy đã lấy chiếc nhẫn từ trên  ngón tay xuống, bởi vì cô phải tham gia vào đoàn làm phim, mang theo nhẫn  thực sự  có rất nhiều bất tiện.
 
Bạc Kha Nhiễm lấy chiếc nhẫn trong hộp ra,   giơ lên trước mặt mình ngắm nghía  mấy giây rồi lại đeo vào ngón tay áp út của mình, cô nắm chặt bàn tay, nghiêng người nằm trên giường .
 
Tiếp xúc với nệm giường mềm mại, tinh thần của cô bắt đầu buông lỏng.
 
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm dần dần ngủ thiếp đi, tiếng gõ cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên  làm cô bừng tỉnh.
 
“Kha Nhiễm.’’
 
Là giọng  nói của Nguyễn Lệ.
 
 "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
 
"Vâng, đến đây." Bạc Kha Nhiễm từ trên giường bò dậy, trong lúc cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài thì lại  nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay, suy nghĩ một chút, cô vẫn đem chiếc nhẫn lấy xuống lần nữa bỏ vào trong hộp.
 
Cô cẩn thận đặt chiếc hộp bỏ vào bên ngăn trong của vali, rồi mới qua mở cửa.
 
"Chúng ta đi ăn gì vậy?"
 
"Đi trước xem một chút, có cái gì thì ăn .’’
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui