Yêu chiều tận tim

Chương 59
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi được một lúc thì thấy  Chu Thiệu Chi đang cầm một chai nước đi về phía mình.
 
Anh đưa nước cô, Bạc Kha Nhiễm nhận lấy.

 
"Chắc vừa rồi em sợ lắm?’’
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái, đúng là có bị giật mình, cô rất ít khi phải diễn cảnh có sự hỗ trợ của dây cáp, trước đây mới chỉ đúng hai lần, hơn nữa độ cao cũng tương đối thấp, thời gian lại ngắn.
 
Không giống như lần này, không chỉ cao hơn mà thời gian cũng dài hơn, còn phải ở trên cao  sử dụng kiếm, vốn trong lòng có chút sợ hãi, đặc biệt là khi dây cáp bất chợt đong đưa, trái tim cô dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
 
"Ừ, thực sự là một chút, nhưng may mắn là có anh, nếu không có anh, tôi sợ mình sẽ thật sự hoảng loạn.’’ Bạc Kha Nhiễm cười nói.
 
Chu Thiệu Chi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô rồi nói:
 
"Không có gì, uống một chút nước  giảm  bớt áp lực.’’
 
"Được."
 

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, ngay khi vừa định mở chai nước suối,  Chu Thiệu Chi lại nói :  
 
"Để tôi mở giúp em.’’
 
"Không cần, tôi cũng không yếu ớt như vậy.’’ Cô khoát khoát tay với anh từ chối, sau đó dễ dàng mở được nắp chai.
 
Chu Thiệu Chi nhìn cô tự mở được nắp, cũng không nói gì thêm nữa.
 
Chừng khoảng mười phút sau, thời gian nghỉ ngơi cũng đã kết thúc, bọn họ nhanh chóng bắt đầu quay một lần nữa.
 
Dây cáp lần này đã được kiểm tra chặt chẽ chắc chắn sẽ không còn vấn đề gì.
 
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột vừa rồi, cho nên các phân đoạn  phía sau đó bị cắt bỏ, có thể tiếp tục sử dụng cảnh  phía trước, chỉ cần thực hiện bổ sung cảnh tiếp theo là được.
 
Việc này đối với Bạc Kha Nhiễm và Chu Thiệu Chi cũng không phải là việc khó khăn  gì.
 
Hai người họ trước kia cũng đã từng hợp tác với nhau, cho nên lần một nữa đóng chung cũng tương đối ăn ý, đoạn ngắn này  chỉ phải quay một lần đã có thể thông qua.
 
Giữa trưa lúc mười hai giờ ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, mọi người lại nhanh chóng bắt tay vào việc.
 

Thời gian quay  của “Bảo vệ thành trì’’ cũng không được coi là dư giả, hơn nữa yêu cầu của Ngưu Kình đối với các diễn viên lại tương đối cao, cho nên thời gian trên phim trường  là rất quý báu, các diễn viên có cảnh quay đều phải đợi ở đoàn làm phim  không thể rời đi, không có cảnh quay cũng phải tận dụng thời gian này để đọc lại kịch bản cùng lời thoại.
 
Dù sao Ngưu Kình cũng được coi là một đạo diễn lão làng trong giới giải trí, nhiều người trong ngành cũng rất tôn trọng anh ta, giống như trong đoàn của họ hiện nay có một vài vị tiền bối cũng đều có mối quan hệ rất tốt với anh.
 
Ngoài ra còn có một số diễn viên khách mời  tên tuổi  khác,  có thể  cùng với  những tên tuổi lớn  phối hợp diễn với mấy người hậu bối bọn họ đã là một vinh dự, cho nên trong khi ghi hình mọi người  tất nhiên phải lên mười hai phần tinh thần, sợ những sai lầm của họ làm hại tiền bối phải NG.
 
Giống như phân cảnh của Bạc Kha Nhiễm cùng với Khương Ánh Nguyệt hiện tại.
 
Khương Ánh Nguyệt đã từng là nữ thần trong lòng không biết bao nhiêu người, mỗi nhân vật trong bộ phim của cô đều là những tác phẩm kinh điển trong thế hệ đó.
 
Ở trong thời đại công nghệ chỉnh sửa chưa phát triển, phẫu thuật thẩm mỹ chưa phổ biến như bây giờ, Khương Ánh Nguyệt chắc chắn là người có nhan sắc xuất sắc nhất trong thế hệ đó.
 
Năm nay cô ấy đã ngoài bốn mươi, trên khuôn mặt cũng mơ hồ để lộ ra một chút dấu vết của  sương gió, nhưng cái phong thái ung dung quý phái trời sinh ấy vẫn khiến cho Bạc Kha Nhiễm tự nhận không bằng.
 
Đối với Bạc Kha Nhiễm mà nói, Khương Ánh Nguyệt không phải là một vì sao sáng, mà là nhà nghệ sĩ diễn xuất đích thực, cô ấy dành cả cuộc đời về cống hiến cho ngành  công nghiệp diễn xuất, được mọi người noi theo, được mọi người  tôn trọng.
 
Trong sâu thẳm trái tim Bạc Kha Nhiễm, thực ra cũng  có một giấc mơ như vậy.
 
 Cô hy vọng  một ngày nào đó bản thân  sẽ có thể thoát khỏi nhãn hiệu của một minh tinh, cô muốn trở thành một diễn viên, một nghệ sĩ biểu diễn chân chính dựa vào kỹ năng diễn xuất để  chứng minh, dựa vào tài năng để vươn lên, thay vì dựa vào khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung này.
 
Nhan sắc rồi cũng sẽ dần phai tàn, nhưng tài hoa sẽ không ,phong thái cũng sẽ không bị bào mòn theo thời gian.
 
Vào lúc này, đối mặt với Khương Ánh Nguyệt  Bạc Kha Nhiễm trong lòng vẫn cảm thấy có chút không chân thực, cô thực sự không hề nghĩ đến sẽ có một ngày  được diễn chung với một vị tiền bối như vậy.
 
Không thể phủ nhận rằng cô đang hơi sợ  bản thân mình sẽ khẩn trương đến mức không thể nói thành lời, nhưng lý trí lại hết lần này đến lần khác nói với cô, tuyệt đối không thể, cô nhất định phải lên dây cót tinh thần đến mức có thể.
 
Lương Sính từ xa đã thấy một  người phụ nữ trung niên đang đứng ở nơi đấy.
 
Chỉ cần nhìn đến khí chất trên người, Lương Sính liền nhận ra người nọ chính là mẫu thân của mình.
 
Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của cô ngay lập tức tan biến, thay vào đó là một nụ cười trong trẻo của một cô nương ở tuổi này nên có, là một người con gái đối với mẫu thân của mình không muốn rời ra.
 
"Mẫu thân!"
 
Cô chạy thật  nhanh đến chỗ bà.
 
Lương phu nhân nhìn thấy đứa con gái bé bỏng đang chạy như bay đến chỗ mình, trong ánh mắt tràn ngập sự sủng ái.
 
Bà đưa tay yêu thương vuốt ve mái  tóc của con gái: “ Lớn như vậy rồi, sao còn như một đứa trẻ thế này.’’
 
Trong lời nói mặc dù mang theo ý tứ trách cứ nhưng giọng nói dường như không thể tìm ra một tia trách mắng, tất cả đều là sự vui mừng cùng yêu thương.
 

Không thể không nói Khương Ánh Nguyệt là một diễn viên kỳ cựu, là một diễn viễn không chỉ  có thể làm cho bản thân nhanh chóng  hòa nhập vào vai diễn mà còn có thể khiến người bên cạnh  hòa mình vào nhân vật  của họ.
 
Mà Bạc Kha Nhiễm chính là như vậy, cô vừa rồi còn cảm thấy có chút lo lắng hồi hộp, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt của cô ấy, trong chốc lát  đã trở nên bình tĩnh trở lại.
 
Đôi mắt  của Khương Ánh Nguyệt quá xuất thần, trong nháy mắt  vô tình đưa Bạc Kha Nhiễm  hóa thân thành Lương Sính.
 
Giọng điệu của cô rất tự nhiên, lúc này thật giống như người đang ở trước mắt là mẹ cô vậy.
 
Lương Sinh không đồng ý, cô đưa tay ôm thật chặt lấy cánh tay của Lương phu nhân. 
 
"Trong mắt  mẫu thân, không phải Sính nhi  vẫn còn là một đứa trẻ sao?"
 
Lương phu nhân sửng sốt một chút, tiếp đó cười lên, bà đưa tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào vầng trán  Lương Sính.
 
"Nha đầu này, mồm miệng cái gì cũng có thể nói được."
 
Sau khi quay xong,  Bạc Kha Nhiễm  vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
 
Phân cảnh này, cô cùng Khương Ánh Nguyệt chỉ làm một lần cũng có thể thông qua, còn được Ngưu Kình khen ngợi một hồi, nói là chỉ mấy tháng không thấy, kỹ năng  diễn xuất của cô đã tiến bộ rất nhiều.
 
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm cũng hiểu rõ,  cô sở dĩ có thể thuận lợi như vậy, cũng là nhờ  vào vị tiền bối này.
 
Cô chủ động cầm chai nước suối, sau đó đi về phía khu vực nghỉ ngơi của Khương Ánh Nguyệt.
 
"Khương lão sư, mời ngài uống nước.’’
 
Khương Ánh Nguyệt mỉm cười từ trong tay cô nhận lấy chai nước: “ Cảm ơn.’’
 
Bạc Kha Nhiễm vội vàng lắc đầu, "Không... Không cần khách khí."
 
Khương Ánh Nguyệt dĩ nhiên nhìn rõ sự khẩn trương của cô, trong lòng không khỏi gợi lên mấy phần hứng thú.
 
"Cô có vẻ như đang rất lo lắng?"
 
Tâm tư bị người ta nhìn thấu, Bạc Kha Nhiễm nhất thời trở nên luống cuống tay chân.
 
"Chuyện này, Tôi... Tôi ..."
 
 Khương Ánh Nguyệt không khỏi bật cười, “Không cần phải lo lắng như thế .’’
 

Vừa rồi khi còn đang quay phim, ở một giây trước khi bắt đầu cô còn nhận ra sự hồi hộp khẩn trương của Bạc Kha Nhiễm , nhưng trong thời điểm bảng phân cảnh được đánh xuống kia, cô ấy đã ngay lập tức tiến vào vai diễn, trên khuôn mặt cũng không còn nhìn thấy biểu cảm khẩn trương và lo lắng.
 
Cô lúc ấy trong lòng vẫn âm thầm tán dương, thế hệ hậu bối bây giờ thật tài năng.
 
"Khương lão sư, chúng ta sau này còn có rất nhiều cảnh quay với nhau, nếu như tôi diễn xuất có chỗ nào không tốt, hy vọng ngài có thể chỉ điểm một chút.’’
 
Khương Ánh Nguyệt trong ánh mắt thoáng qua một tia tán thưởng.
 
Cô gái này còn rất  khiêm tốn học hỏi.
 
"Tất nhiên rồi."
 
"Kha Nhiễm,cô đến đây một chút." Ngưu đạo diễn ở phía xa gọi cô.
 
Bạc Kha Nhiễm ghé mắt nhìn anh ta một cái, sau đó xoay người chào hỏi với  Khương Ánh Nguyệt.
 
"Khương lão sư, đạo diễn Ngưu kêu tôi, vậy tôi xin trước một chút.’’
 
Khương Ánh Nguyệt gật đầu: "Ngươi có chuyện thì đi giải quyết trước đi.’’
 
"Vâng."
 
"Có chuyện gì vậy đạo diễn Ngưu?’’ Bạc Kha Nhiễm đi đến bên cạnh Ngưu Kình hỏi.
 
"Đến đây, đến đây." Ngưu Kình chỉ chỉ một vị trí cho cô.
 
Anh chỉ vào màn hình đang phát lại rồi nói, "Cô nhìn cảnh này có vấn đề gì hay không?’’
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn camera, lúc này đang quay lại cảnh cô đánh võ.
 
Từ chiêu thức cho đến vị trí của cơ thể đều không có vấn đề gì nhưng nhìn chung vẫn có chút kỳ quái, thật giống như có một điều ý gì đó bất ổn.
 
Một người diễn viên giỏi đều có thể nhanh chóng nhận ra được vấn đề của mình.
 
Lại xem xét kỹ càng một lần nữa, cô đã biết được vấn đề nằm ở đâu.
 
"Có vẻ như đôi mắt không đúng lắm.’’
 
Ngưu Kình vỗ tay một cái “ Không sai, chính là ánh mắt.’’
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, “ Đạo diễn Ngưu, nếu không tôi sẽ làm lại phần này một lần nữa.’’
 
Mặc dù chỉ là một sai lầm nhỏ, nhưng Bạc Kha Nhiễm cứ khăng khăng  đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, về điểm này, Ngưu Kình vẫn vô cùng  tán thưởng  cô .
 
"Được, nếu cô cũng đã nói như vậy, vậy chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ quay lại cảnh này.’’
 
"Được."
 
 Chờ khi phân cảnh này một lần nữa kết thúc, cũng đã hơn một giờ sáng.

 
Bạc Kha Nhiễm toàn thân mệt mỏi muốn rã rời, đôi tay cầm kiếm cũng mỏi nhừ  đến rút gân.
 
Nguyễn Lệ đi  về phía Bạc Kha Nhiễm, phủ thêm  cho cô một chiếc áo khoác.
 
Khí hậu ở Tân Xuyên lạnh hơn rất nhiều so với ở Ninh Hạ, đặc biệt là vào sáng sớm, nhiệt độ thấp đến đáng sợ.
 
"Kha Nhiễm, nghỉ ngơi trước một chút đi, một lát nữa em còn có một cảnh quay đêm đấy.’’
 
Các cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm ngày hôm nay rất  dày đặc, những diễn viên khác đều linh hoạt, còn của Bạc Kha Nhiễm trên cơ bản đều là cố định.
 
Nửa tiếng sau, cô vẫn còn một cảnh đêm cùng với Chu Thiệu Chi, nếu như có thể kết thúc chỉ trong một lần  thì  có thể hoàn thành vào khoảng hai rưỡi, còn nếu không thể thông qua thì sợ rằng phải đến ba bốn giờ sáng.
 
Cũng may ngày mai trước chín giờ không có cảnh nào.
 
"Được." Bạc Kha Nhiễm  khép chặt lại chiếc áo khoác.
 
"Phải rồi." Nguyễn Lệ móc điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô.
 
Là điện thoại của Bạc Kha Nhiễm.
 
Khi cô đang quay phim, điện thoại di động đều là Nguyễn Lệ cầm giúp cô.
 
“ Thẩm Dữ  đã gọi cho  em mấy cuộc, chị có nhận một lần, bảo em đang ở trong trường quay, anh ta nhờ chị nói với em, sau khi kết thúc thì gọi lại, em xem  thời gian một chút, giờ này có muốn gọi lại cho anh ta không?’’
 
Bạc Kha Nhiễm nhận lấy điện thoại, mở khóa màn hình, quả nhiên có nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Dữ.
 
"Vâng, em  biết rồi."
 
"Ừ  vậy chị đi trước đây.’’
 
"Vâng."
 
Bạc Kha Nhiễm bọc áo khoác ngồi trên ghế, cô nhìn vào thời gian đang hiển thị  màn hình.
 
Một giờ năm phút sáng.
 
Cô nghĩ chắc hẳn bây giờ anh đã đi ngủ.
 
Có nên gọi cho anh ấy hay là không đây.
 
Bạc Kha Nhiễm có chút xoắn xuýt, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sự nhớ nhung trong lòng, cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh một chút.
 
Giây tiếp theo, cô quyết định gọi cho Thẩm Dữ.
 
“Đô, đô, đô...’’
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận