Chương 61
"Vừa rồi ở trường quay, em cảm thấy như thế nào?’’
Trên đường trở về phòng chờ, Chu Thiệu Chi hỏi Bạc Kha Nhiễm đang đi bên cạnh mình.
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ một chút, cẩn thận nghĩ lại cảnh quay vừa rồi của hai người, một lát sau, cô mới nói với anh:
“Thật ra thì tôi cảm thấy có một chi tiết hình như không được tốt cho lắm.’’
Chu Thiệu Chi không lên tiến, chẳng qua là cười một tiếng.
Cô nhìn thấy bộ dáng anh ta như vậy, giống như đã phát hiện ra một điều gì đó.
“ Xem ra anh đã sớm nhận ra.’’
Chu Thiệu Chi, “ Thật ra thì cũng không phải là sớm nhận ra, chính là vừa rồi trên đường trở về nghĩ lại một chút thì đột nhiên phát hiện.’’
Bạc Kha Nhiễm đưa tay xoa xoa cằm, “ Hay là chúng ta diễn lại cảnh này một lần nữa? Anh cảm thấy thế nào?’’
Chu Thiệu Chi nhún vai một cái, “ Tôi dĩ nhiên không có ý kiến.’’
Dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau , không hẹn mà cùng nhau nở một nụ cười.
“ Đi thôi, trở về bên kia thôi.’’
Bạc Kha Nhiễm đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một dáng người cao lớn ở phía trước.
Ở dưới anh đèn huỳnh quang sáng rực rỡ, ngũ quan người kia vô cùng rõ ràng, vừa thâm thúy vừa mang theo mấy phần trầm ổn.
Mà gương mặt này không phải chính là người ngày đêm cô mong nhớ sao?
Thẩm Dữ.
Trong khoảnh khắc kia, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy xung quanh đang huyên náo ồn ào trong nháy mắt bỗng trở nên ngưng đọng, cả thế thời toàn bộ yên tĩnh xuống, trong ánh mắt của cô dường như chỉ còn thấy người đàn ông đang đi về phía mình.
Cô kinh ngạc nhìn anh từng bước, từng bước lại gần mình, trái tim trong lồng ngực thình thịch nhảy loạn xạ, nếu không phải xung quanh còn có người, cô thật sự sợ mình sẽ không khống chế được mà đưa tay vỗ về trái tim mình.
Đây rõ ràng là một hành động dấu đầu lòi đuôi mà.
“Sao Thẩm đạo diễn lại tới đây?’’ Nhân viên dẫn đường cũng nghi ngờ hỏi anh.
"Thăm trường quay một chút.’’ Thẩm Dữ trả lời gọn gàng sạch sẽ.
Nghe anh nói như vậy, cậu nhân viên liền hiểu rõ.
Cậu ta biết Thẩm Dữ cùng Ngưu đạo diễn đều là bạn bè, đi thăm đoàn làm phim của nhau cũng là một chuyện bình thường.
“Ngưu đạo diễn nếu biết ngài đến nhất định sẽ rất vui vẻ.’’
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm và Chu Thiệu Chi.
“ Xin chào anh Chu, cô Bạc.’’ Nhân viên làm việc lễ phép chào hỏi với hai người.
Chu Thiệu Chi gật đầu mỉm cười với cậu nhân viên, sau đó quay sang chào hỏi với Thảm Dữ.
“Thẩm đạo diễn, xin chào.’’
Ngược lại Bạc Kha Nhiễm ở bên cạnh đang có chút sững sờ.
Thẩm Dữ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, gật đầu.
Tầm mắt của anh rơi vào... Chiếc áo khoác màu đen trên người Bạc Kha Nhiễm.
Mà trong suy nghĩ của Chu Thiệu Chi lại cho rằng Thẩm Dữ đang bất mãn nhìn Bạc Kha Nhiễm đang thất thần, vì vậy anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai cô một cái.
“Kha Nhiễm.’’
Ngay lúc cánh tay của Chu Thiệu Chi chạm vào bờ vai của cô, ánh mắt của Thẩm Dữ dường như lạnh thêm mấy độ.
“Thẩm đạo diễn… Xin chào.’’ Bạc Kha Nhiễm đột nhiên hồi phục lại tinh thần mở miệng nói.
Ánh mắt Thẩm Dữ lại rơi trên khuôn mặt cô, trong mắt không một gợn sóng, anh bình thản ừ một tiếng, liền theo nhân viên làm việc trực tiếp đi qua hai người đi về phía trong sảnh đường.
Ngay khi Thẩm Dữ đi ngang qua bọn họ, Bạc Kha Nhiễm ngay lập tức lại ngẩn người.
Anh…
Cô cùng anh vốn là hôn nhân bí mật, cho nên trước mặt người ngoài cũng phải cẩn che giấu kín kẽ, điều này cô toàn toàn có thể hiểu.
Nhưng dẫu sao cô cũng là người thân mật với Thẩm Dữ nhất, chỉ cần nhìn một chút có thể nhìn ra những cảm xúc chân thật nhất của anh.
Tại sao anh lại thờ ơ như vậy?
Ngày thường, trong đáy mắt của anh nhìn cô đều mang theo sự ôn nhu nhưng giờ phút này một phần cũng không nhìn thấy được, ánh mặt ấy giống hệt như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Anh... Chuyện này là như thế nào?
"Kha Nhiễm, sao lại ngây người như vậy?’’
"… Vậy sao?" Bạc Kha Nhiễm qua loa lấy lệ cười một tiếng.
Lúc xoay người lại, cô vô tình cúi đầu nhìn thấy chiếc áo khoác đang ở trên người mình, hơi đình trệ một chút.
Chẳng lẽ là do chiếc áo khoác này??
Anh lại đang ghen sao??
Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm lập tức thông suốt.
Người này thực sự là một bình giấm.
Cô đưa tay đem chiếc áo khoác xuống đưa cho Chu Thiệu Chi.
“Trả lại anh này, tôi thực sự không lạnh.’’
Cô đem áo khoác nhét vào trong lồng ngực anh ta:
“ Cảm ơn anh.’’
“ Đi thôi, chúng ta mau qua đó đi.’’ Nói xong, cô nhấc chân đi về phía trong sảnh.
Chu Thiệu Chi cúi đầu nhìn chiếc áo choàng trong tay một chút, lại liếc nhìn bóng lưng của Bạc Kha Nhiễm, ánh mắt mờ đi mấy phần nhưng vẫn đi theo cô.
Vừa bước vào trong sảnh, Bạc Kha Nhiễm ngay lập tức đã thấy Thẩm Dữ.
Anh đang cùng Ngưu Kình nói chuyện, Ngưu Kình hiển nhiên không nghĩ tới hôm nay anh sẽ đến, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Đúng lúc này, Ngưu Kình nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang tiến vào, vội vàng gọi cô lại:
"Kha Nhiễm, đến đây."
Bạc Kha Nhiễm mỉm cười đi tới, "Ngưu đạo diễn.’’
"Đây là Thẩm đạo diễn..."
Ngưu Kình theo bản năng giới thiệu cho Bạc Kha Nhiễm, nhưng mà vừa mới mở lời, anh ta đột nhiên nhớ tới, hai người này đã từng hợp tác qua một bộ phim, tất nhiên sẽ không cần anh giới thiệu nữa.
"Các người nhìn trí nhớ của tôi này, tôi quên mất các ngươi cũng đã quen biết nhau.’’
Bạc Kha Nhiễm khẽ mỉm cười, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
"Đúng vậy, tôi cùng Thẩm đạo diễn đây quen biết đã lâu, đúng không Thẩm đạo diễn.’’
Ánh mắt cô trong suốt, đáy mặt mang theo chút giảo hoạt, cái miệng đỏ thẫm khẽ nhếch lên.
Thẩm Dữ nhìn cô, đôi mắt không khỏi hơi nheo lại, anh gật đầu một cái.
"Ừ, đúng vậy.’’
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm càng trở nên niềm nở.
"Phải rồi, hai người quay lại đây làm gì?’’ Ngưu Kình giống như nghĩ đến điều gì, hỏi.
"Chính là vừa rồi, tôi cùng Kha Nhiễm đang trên đường trở về, đột nhiên nghĩ đến lúc nãy chúng tôi có một cảnh quay không được tốt lắm, cho nên muốn trở lại quay lại một lần nữa.’’ Chu Thiệu Chi bước vào nói.
"Vậy sao?" Ngưu Kình hơi nghi ngờ.
Có một cảnh không được tốt lắm?
Tại sao anh lại không phát hiện.
Anh xoay người nhìn về máy quay phía sau, "Ở đâu?"
Chu Thiệu Chi cùng Bạc Kha Nhiễm đi về phía trước.
Sau khi đi qua Thẩm Dữ, cô mượn ống tay áo rộng rãi che đi, đưa ngón tay lặng lẽ gãi gãi vào lòng bàn tay anh một cái.
Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Dữ nhất thời trầm xuống, trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác tê dại khiến cho anh theo bản năng muốn nắm chặt lấy, nhưng mà khi anh vừa mới chuẩn bị giữ chặt, bàn tay mềm mại kia lập tức rút ra rời đi.
Bạc Kha Nhiễm cho Thẩm Dữ một ánh mắt, khóe miệng thấp thoáng mang theo một tia cười giảo hoạt.
Cho anh dám lơ là em này?
Bạc Kha Nhiễm mang theo ý tưởng xấu xa, thấy sắc mặt Thẩm Dữ hơi thay đổi, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cô vừa mới chọc ghẹo anh, cho nên cố ý chọn một vị trí cách anh tương đối xa.
"Chính là chỗ này.’’Chu Thiệu Chi chỉ chỉ vào máy quay.
Ngưu Kình híp mắt chăm chú nhìn, lúc này mới phát hiện ra vấn đề.
“Được nha, cậu không nói tôi cũng không phát hiện, xem ra hai người so với vị đạo diễn như tôi còn cẩn thận hơn, vậy chúng ta quay lại một lần nữa?’’
"Vâng, có thể."
Hai diễn viên chính không có vấn đề gì, Ngưu Kình tự nhiên lấy chiếc loa nhỏ bên cạnh thông báo cho nhân viên làm việc, không bao lâu khung cảnh của đoạn này lại một lần nữa được dựng lên, các nhân viên làm việc cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nhanh chóng quay lại một lần nữa, bởi vì hai người đều biết trước lỗi của chính mình, cho nên lần quay này hiển nhiên càng để ý hơn nhiều.
Chỉ một lần có thể trực tiếp thông qua.
Mấy người lại xem xét cẩn thận một lần nữa, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, liền kết thúc công việc.
Vào lúc mười một giờ, Ngưu Kình thông báo cho tất cả mọi người trong trường quay hoàn thành công việc ngày hôm nay.
Sau khi thay quần áo, Bạc Kha Nhiễm cũng không vội vàng rời đi.
Lần này Thẩm Dữ đến đây, mấy người Nguyễn Lệ cũng biết rõ.
"Anh ta đâu?" Nguyễn Lệ hỏi.
"Đang ở cùng với Ngưu đạo diễn?" Cô nói.
"Anh ấy ở cùng Ngưu đạo diễn làm gì?’ A Miên không hiểu.
"Em thật ngốc, không phải anh ta lấy cớ đến để thăm trường quay của Ngưu đạo diễn sao, tất nhiên phải nói với Ngưu đạo diễn mấy câu rồi.’’ Miumi nói.
A Miên bừng tỉnh hiểu ra, cô vỗ đầu một cái.
"Ồ! Em hiểu rồi."
Bạc Kha Nhiễm mỉm cười, ngón tay thon dài của cô gõ gõ lên màn hình vài lần rồi gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Dữ.
“Chồng ơi, anh có đến thăm em sao?’’
Ngay khi nhận được tin nhắn WedChat này, ngón tay Thẩm Dữ hơi run rẩy một chút, đối môi mỏng không nhịn được tạo thành một đường cong.
"A Dữ?"
Ngưu Kình nhìn thấy trên khóe miệng cậu ta nở một nụ cười, không khỏi sửng sốt một chút.
“Vâng?" Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn anh.
"Cậu có khỏe không, sao lại đột nhiên cười như vậy?"
Thẩm Dữ, "Em có cười sao, khóe miệng của em chỉ cong lên một chút mà thôi.’’
Ngưu Kình, "........."
Được rồi, coi như anh thua.
"Đi thôi, anh dẫn cậu đi ăn bữa khuya, cậu vội vàng đến đây ban đêm, chắc cũng chưa ăn cơm đâu.’’
Thẩm Dữ lắc đầu một cái, "Hôm nay chắc không đi được, em cũng vừa mới xuống máy bay không bao lâu, quả thật có chút mệt mỏi, hẹn anh vào ngày mai.’’
Ngưu Kinh nhíu mày một cái "Như vậy sao.’’
"Vâng, ngày mai hãy đi, em bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt."
Ngưu Kình nhìn thấy dưới mắt cậu quả thật có chút quầng thâm, nghĩ đến việc cậu ta bận rộn như vậy còn chạy tới đây thăm đoàn của mình, không khỏi cảm thấy xúc động.
Người anh em này thật sự rất nghĩa khí!
Anh đưa tay vỗ vỗ lên vai anh, "Vậy được, tối nay nghỉ ngơi một chút cho khỏe, ngày mai anh sẽ mời cậu ăn một bữa thật ngon.’’
"Vâng."
"Phải rồi, cậu buổi tối nghỉ ngơi ở đâu, anh đặt cho cậu một phòng khách sạn.’’
Xung quanh trường quay của bọn họ không có khách sạn, nhưng không có nghĩa là chỗ khác không có, chẳng qua lại cách chỗ này hơi xa một chút, để tiết kiệm thời gian, anh mới sắp xếp các diễn viên ở trong trường quay này.
Tuy nhiên, Thẩm Dữ đến đây chỉ để thăm đoàn, cũng không phải vội vàng đến trường quay vào sáng sớm, cho nên anh ở khách sạn không có vấn đề gì cả.
"Không cần, em đã đặt xong rồi.’’
"Anh không cần lo lắng cho em, mau trở về nghỉ ngơi đi, em cũng trở về khách sạn đây.’’
"Ừ, được rồi, vậy ngày mai gặp lại.’’
"Được. "
Bạc Kha Nhiễm đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Dữ đi ra.
Cô lập tức từ trên ghế đứng lên nhìn về phía anh.
Mà Thẩm Dữ lần này vẫn trực tiếp đi qua người cô, không hề dừng lại.
Ba người bọn họ nhìn theo bóng lưng của anh, có chút không hiểu.
Rồi tất cả mọi người ăn ý nghiêng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm, dùng ánh mắt hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
Người trong cuộc Bạc Kha Nhiễm khóe miệng nhếch lên mỉm cười, mấy giây sau, điện thoại di động trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên một cái, cô cúi đầu nhìn xuống:
“Còn không mau đi theo.’’