Yêu chiều tận tim

Chương 67
 
Sau khi Thẩm Dữ trở lại Ninh Hạ, vừa xuống máy bay, việc đầu tiên chính là mở điện thoại gửi tin nhắn cho Bạc Kha Nhiễm.
 
Tuy nhiên anh là không nhận được tin nhắn hồi đáp của cô.

 
Thẩm Dữ biết cô lúc này đang còn bận quay phim.
 
Cho  nên sau khi gửi tin nhắn đi, anh đưa điện thoại bỏ lại vào trong túi, trực tiếp đi thẳng về công ty.
 
“Lão Thẩm, cậu đã đi đâu vậy?’’ Dương Cánh thấy Thẩm Dữ liền đi ra  chào đón.
 
“ Tân Xuyên.’’
 
“Đi Tân Xuyên làm gì?’’ Dương Cánh không hiểu.
 
“ Thăm ban của Ngưu đại ca.’’
 
Dương Cánh nhíu mày một cái, quan hệ của hai người kia từ khi nào đã tốt đến mức này, ngay cả việc nghỉ ngơi của cậu ta cũng phải vắt kiệt thời gian mới có, nói gì đến chuyện bay đến Tân Xuyên.
 

Nghĩ như vậy, Dương Cánh có cảm giác bị phân biệt đối xử.
 
Tại sao cậu ta còn chưa bao giờ đối xử như thế với mình?
 
Anh một người làm thêm giờ đến hộc máu lại không quan tâm, lại quan tâm đến việc thăm ban?
 
Thẩm Dữ thấy Dương Cánh hoàn toàn im lặng, anh nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, chỉ thấy  cậu ta cau mày không nói một lời.
 
“Biểu cảm của cậu như vậy là sao?’’ Anh hỏi.
 
Nghe vậy, Dương Cánh liếc anh một cái , ánh mắt tay tựa như có chút…
 
Oán hận?
 
 "Không có gì cả."
 
Dương Cánh đi ra thang máy đầu tiên, anh đây sẽ để lại cho cậu một bóng lưng quật cường.
 
Thẩm Dữ,  "........."
 
Người này lại nổi điên gì vậy?

*
Buổi trưa, sau khi Bạc Kha Nhiễm hoàn thành cảnh quay mới nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Dữ.
 
Khi anh nhắn tin cho cô là mười một giờ, bây giờ  là mười một giờ bốn mươi, đã hơn nửa giờ trước.
 
Chênh lệch  hơn  nửa giờ, chắc hẳn lúc này anh đã đến công ty.
 
Ngẫm nghĩ một chút, cô vẫn gửi lại cho anh một tin nhắn.
 
Bạc Kha Nhiễm  cũng không trông mong anh có thể lập tức trả lời, bởi vì anh giờ này chắc đang khá bận rộn.
 
Đây là thời điểm hai người bề bộn công việc nhất, tin nhắn cứ thế  rời rạc gửi qua gửi lại, một người gửi, người kia trả lời cũng đã là mấy giờ sau, cho đến  ngày hôm sau, hai người còn chưa nói được đến mười câu hoàn chỉnh.
 
"Chị Kha Nhiễm, chị Kha Nhiễm.’’
 
Vừa mới trả lời xong tin nhắn của Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm đã thấy A Miên vội vàng chạy từ xa đến đây, vừa đi vừa gọi, biểu tình có chút khác lạ.
 
Miumi đang chăm chú cúi đầu trong đống mỹ phẩm cũng không thể không ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ấy.
 
Chẳng mấy chốc, A Miên đã chạy tới bên cạnh hai người.
 
“Chuyện gì vậy?’’ Bạc Kha Nhiễm khó hiểu hỏi cô ấy, nhìn bộ dáng này của cô nàng, chắc chắn là đã phát hiện ra bí mật gì trọng đại đây.
 
A Miên vừa rồi vội vàng chạy thật nhanh cho nên bây giờ còn thở gấp, cô đưa tay vuốt ngực một cái, sau khi hô hấp thông thuận lúc này mới lên tiếng:
 
“Chị Kha Nhiễm, chị có biết em vừa mới nhìn thấy người nào không?’’ Vẻ mặt của cô đầy thần bí.
 
Dáng vẻ này của cô ấy thật sự gợi lên sự tò mò của Miumi, cô hỏi A Miên:
 
“Thấy ai?’’
 
“Cô Liễu.’’
 
Cô Liễu?
 
“Chính là ảnh hậu rất nổi tiếng bây giờ, Liễu Hâm.’’
 
A Miên lại bổ sung một câu.
 
Sau khi A Miên nói xong, Miumi theo bản năng đưa mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng bên cạnh.
 
Có thể là ánh mắt của Miumi quá lộ liễu, cho nên Bạc Kha Nhiễm theo bản năng liền cảm nhận được tầm mắt của cô.

 
“ Em nhìn chị làm gì?’’ Cô bất đắc dĩ hỏi.
 
A Miên cùng Miumi nhìn nhau một cái.
 
Liễu Hâm là ai?
 
Là diễn viên nổi bật nhất trong làng giải trí thời điểm hiện tại.
 
Hai mươi lăm tuổi đã có thể đội chiếc vòng nguyệt quế danh giá nhất trên người, là ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong những năm gần đây.
 
Quan trọng nhất là, Liễu Hâm chính là người một tay Thẩm Dữ nâng đỡ lên, có thể nói, nếu không phải con mắt của Thẩm Dữ quá mức tinh tường biết nhìn người, cũng không thể có Liễu Hâm đứng trên đỉnh vinh quang ngày hôm nay.
 
Nhưng mà cũng chính vì như vậy, bên ngoài xuất hiện không ít những lời đồn đại về hai người này.
 
Nếu không phải biết quan hệ  giữa Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm đạo diễn, hai cô  bây giờ sợ còn đang  bị những quần chúng rảnh rỗi cùng nhau cắn hạt dưa lừa gạt.
 
Còn hiện tại thì  tuyệt đối không chút nghi ngờ về chuyện này, bời vì các cô đã hoàn toàn đứng về phía hai vợ chồng nhà này.
 
Co nhan sắc, có tiền còn có giấy chứng nhận.
 
Một  điều không thể không kể đến chính là sự cưng chiều cùng yêu thương vô tận của đạo diễn Thẩm đối  với Bạc Kha Nhiễm.
 
Không bất kỳ ai có thể hiểu rõ hơn mấy người các cô.
 
Nghĩ đến đây, Miumi lắc đầu với Bạc Kha Nhiễm một cái.
 
“ Không có gì.’’
 
Sau đó cô xoay người  qua chỗ khác hỏi A Miên: “ Em thấy cô ấy ở đâu?’’
 
“Ở đoàn làm phim bên cạnh.”
 
“Đoàn làm phim bên cạnh?’’
 
"Vâng, bộ phim mới lần này của cô ấy đang quay bên cạnh đoàn của chúng ta, Chúc Hoa Hưng là đạo diễn chính của phim “ Khu rừng  sương mù.”
 
Nhắc đến bộ phim “ Khu rừng sương mù’’ thì Bạc Kha Nhiễm cũng biết.
 
Bởi vì nam chính của bộ này không ai khác chính là  Cố Hựu, người  đã làm việc với cô trong đoàn làm phim “ Cung phi” lần trước, nghe nói người đại diện của anh ta đã tốn không ít sức lực mới dành được vai nam chính này.

 
Lần trước Cô Hựu cũng đã  đề cập đến chuyện này với cô cùng Thẩm Dữ, nhưng mà thời điểm đó nữ chính của “ Khu rừng sương mù’’ còn chưa được quyết định.
 
Không ai nghĩ rằng nhân vật nữ chính  lại là Liễu Hâm.
 
"Vậy Cố Hựu có đến không?’’
 
"Anh Cố có đến hay không em không nhìn thấy, em chỉ thấy cô Liễu, nhưng  mà em nghĩ anh ta cũng sẽ đến.’’ A Miên nói.
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái.
 
Đúng lúc này nhân viên hiện trường đã đến thúc giục cô.
 
"Cô Bạc, sắp đến lượt cô rồi.’’
 
Bạc Kha Nhiễm đứng lên, cùng hai người bọn họ nói một tiếng.
 
"Vậy chị đi trước đây.’’
 
Sau đó cô liền đi theo cậu nhân viên kia rời đi.
 
 Trường quay của hai đoàn phim “ Bảo vệ thành trì” và "Khu rừng sương mù"  thực sự ngay bên cạnh nhau.
 
Bời vì địa điểm quay khá gần nhau, nên các diễn quần chúng của hai đoàn thường bị nhầm lẫn vào nhau, cùng may bọn họ một đoàn làm phim cổ trang, một đoàn làm hành động hiện đại , bởi vì trang phục khác nhau, điều này mới có thể phân biệt được diễn viên quần chúng của hai đoàn, nếu không thì thật sự rất nan giải.
 
Qua mấy ngày, Bạc Kha Nhiễm cũng chưa thấy bóng dáng của Cố Hựu.
 
Sau đó cô mới nghe nói, Cố Hựu còn chưa tham gia vào đoàn, bởi vì mấy ngày nay không có cảnh quay của anh ta, cho nên vào muộn hơn những người khác mấy ngày.
 
Do hai đoàn không cách xa nhau , mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Bạc Kha Nhiễm cùng Liễu Hâm cũng đã chạm mặt nhau mấy lần, chẳng qua cho đến bây giờ còn chưa nói chuyện chính thức với nhau câu nào, chỉ cùng đối phương nhẹ nhàng gật đầu coi như lời chào hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm đưa tay lấy cốc giữ nhiệt bên cạnh, sau khi mở nắp  mới sực nhớ ra rằng nước trong đó đã bị mình uống hết.
 
Cô lật ngược  nắp cốc, chăm chú nhìn vào chữ cái được tỉ mỉ khắc ở trên đó.
 
Dữ.
 
Cái cốc giữ nhiệt  màu đen này là của Thẩm Dữ.
 
Kể từ khi  được dùng để đựng nước đường đỏ Sơn Tra, chiếc cốc này đã trở thành tài sản riêng của cô, vì vậy cô liền mang nó đến đoàn làm phim .
 
Bạc Kha Nhiễm đứng dậy, cầm chiếc cốc đi đến phòng nước nóng công cộng.
 
 Vừa đến trước cửa  phòng nước, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
 
Vóc dáng cao gầy, chân tay mảnh khảnh, chỉ cần nhìn vào bóng lưng ấy, cô đã có thể nhận ra người phụ nữ này là ai.
 
Liễu Hâm.
 

Liễu Hâm nghe được âm thanh  tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy Bạc Kha Nhiễm đang đi về phía mình, cô gật đầu một cái.
 
Không thể không thừa nhận, Liễu Hâm thật  sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp, ngũ quan  tinh xảo, một sự kết hợp  khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy  vô cùng dễ chịu, lại mang  theo một loại  phong cách  lãnh đạm, thờ ơ thu hút ánh nhìn.
 
Sau khi Thẩm Dữ giải thích rõ ràng quan hệ giữa anh cùng Liễu Hâm, Bạc Kha Nhiễm cũng không còn cảm thấy khó chịu với cô ấy như trước kia nữa.
 
Dẫu sao ai mà không thích một mỹ nhân  xinh đẹp cơ chứ?
 
Mà đây lại là một người phụ nữ có khí chất tuyệt vời.
 
Cô cũng gật đầu chào hỏi với Liễu Hâm  một cái, sau đó đi tới, đem cốc của mình đặt dưới bình nước nóng.
 
Khi  lấy nước, cô chăm chú nhìn chiếc cốc phòng trừ nước tràn.
 
Mà ánh mắt của Liễu Hâm cũng rơi xuống cái cốc giữa nhiệt màu đen được đặt dưới bình nước.
 
Bạc Kha Nhiễm hiển nhiên chú ý tới tầm mắt của Liễu Hâm, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên .
 
Đúng lúc này, ánh mắt của Liễu Hâm đã dời đến bên cô từ lúc nào.
 
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, mặc dù đã chào hỏi nhiều lần nhưng cũng chưa một lần nhìn thẳng đối phương như vậy.
 
Giờ đây vừa tiếp xúc như vậy, không khỏi vô tình sinh ra chút lúng túng.
 
Đúng lúc này trước trong cốc đã đầy, Bạc Kha Nhiễm  là người đầu tiên gỡ rời tầm mắt, đưa tay tắt vòi nước, sau đó cầm cốc lên đậy nắp lại thật chặt.
 
Ngay khi cô đang vặn chặt, Liễu Hâm vô tình nhìn thấy mặt dưới của nắp cốc đang ở trong tay Bạc Kha Nhiễm, sắc mặt lãnh đạm thường ngày hơi biến đột một chút, nhưng cũng chỉ trong một giây mà thôi, sau đó đã trở lại như lúc ban đầu.
 
Chiếc cốc giữ nhiệt  mà cô ấy đang cầm… 
 
Dường như là chiếc cốc Thẩm Dữ hay dùng.
 
Lần đầu tiên cô nhìn thấy nó, cô đã rất ngạc nhiên, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, nhãn hiệu của chiếc cốc này không phải chỉ có duy nhất một cái, việc Bạc Kha Nhiễm  sử dụng một cái giống như vậy cũng là chuyện bình thường.
 
Tuy nhiên, ngay tại mấy giây trước, cô đã  nhìn thấy được  dưới đáy  nắp.
 
Giống như được khắc một chữ.
 
Dữ .
 
Mặc dù không thể nhìn kỹ càng, còn có chút mơ hồ không rõ, nhưng nhìn sơ lược vào cấu trúc kiểu chữ, chắc chắn là chữ ‘’Dữ’’ không thể nghi ngờ.
 
Nếu như  nói  dùng chung một nhãn hiệu cốc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vậy còn chữ ‘’Dữ’’ dưới đáy nắp kia thì phải giải thích như thế nào đây?
 
Huống chi, nhìn vào màu sắc của chiếc cốc trên tay Bạc Kha Nhiễm, giống như là đã  được dùng  một thời gian dài, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng  biết không phải loại mới mua.
 
Khi Liễu Hâm hợp tác với Thẩm Dữ trong bộ phim “Thành phố bị bao vây’’ năm ấy, cũng là vào những ngày mùa đông giá rét.
 
Điều cô thường thấy nhất chính là Thẩm Dữ cầm trong tay một chiếc cốc giữ nhiệt màu đen,  hiển nhiên cũng sẽ chú ý đến chữ cái được khắc dưới đáy nắp này .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận