Yêu chiều tận tim

Chương 7

Bạc Kha Nhiễm vẫn còn nhớ năm đó khi còn đi học, Thẩm Tư Gia thường quấn lấy Thẩm Dữ đòi anh dẫn hai người đến quán của thím Trương thưởng thức món ăn Hồ Nam.
 
Thật ra thì Thẩm Dữ không thích ăn đồ ăn Hồ Nam cho lắm.
 

Chẳng qua là Kha Nhiễm cùng Tư Gia lại thích, nên dưới sự lôi kéo của hai người bọn họ, Thẩm Dữ bắt đầu từ từ tiếp xúc với các món ăn Hồ Nam.
 
Cô nghĩ rằng anh sống ở nước ngoài được bốn năm, có lẽ rất ít khi được ăn thứ thức ăn này mới đúng.
 
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua cô một cái, anh mắt lóe lên một tia khác thường, cuối cùng vẫn trầm giọng "Ừ" một tiếng.
 
*
 
Thím Trương có vẻ rất vui vẻ khi nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đến.
 
"Kha Nhiễm, cháu đến rồi à, sao hôm nay không thấy đi cùng với Tư Gia... Người này là?’’
 
Thím Trương nhìn Thẩm Dữ một cái.
 
"Đây là …Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm cháu về nước rồi à?’’

 
"Vâng, thím Trương, chào thím...’’
 
"A, cũng đã rất nhiều năm rồi không gặp mặt, quan hệ chú cháu của hai người thật tốt a, vừa trở về nước liền dẫn cháu gái đến dùng cơm.’’
 
Bởi vì Kha Nhiễm thường xuyên gọi Thẩm Dữ là chú nhỏ nên cho đến bây giờ thím Trương đều nghĩ cô là cháu gái của anh.
 
"Thím Trương, việc này… Chú ấy không phải là chú nhỏ của cháu đâu." Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng giải thích.
  
Sao?
 
"Thím Trương, vậy chúng cháu lên trước đây ạ."
 
"Được được, vẫn như lúc trước là phòng riêng, yên tâm đi."
 
  *
 
Sau khi tiến vào phòng riêng, máy điều hòa đã được mở sẵn, Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị cởi áo khoác ngoài, nào biết ngón tay vừa mới chạm vào khuy cài áo, liền nghe Thẩm Dữ lên tiếng:
 
"Từ từ hẵng cởi áo, đợi trong phòng ấm lên một chút nữa đã".
 
Bạc Kha Nhiễm "Vâng" một tiếng rồi buông tay, anh rót một ly trà lúa mạch đưa cho cô:
  
"Uống một ít trà."
 
"Vâng ạ"
 
Bạc Kha Nhiễm chu cái miệng nhỏ xinh uống trà, nhưng ánh mắt lại dừng trên ngón tay Thẩm Dữ đang lật menu.
 

Đôi tay thật xinh đẹp, nhìn thật giống như cảnh đẹp ý vui.
 
Lúc này, thím Trương gõ cửa tiến vào.
 
"Hai người muốn ăn gì nào?"
 
Thẩm Dữ đặt menu xuống bàn và nói với thím Trương:
 
"Cho cháu một con gà cay, đầu cá hầm ớt, súp cánh gà..."
 
Anh đọc một loạt thức ăn.
 
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, những món mà anh gọi đều là những món cô thích nhất.
 
Thẩm Dữ thấy vẻ mặt của cô hơi lạ, nghi hoặc hỏi:
 
“Sao vậy, toàn những món em thích ăn mà, không còn thích nữa sao?’’
 
Trong ấn tượng của anh, những món này đúng là những món cô thích ăn nhất mà.
 
Bạc Kha Nhiễm vội vàng lắc đầu một cái: "Không phải, cháu rất thích.’’
 
Cô chỉ ngạc nhiên bởi trí nhớ của Thẩm Dữ thật sự quá tốt, đã bốn năm trôi qua, vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ những món cô thích ăn như vậy.
 
“Vậy thì tốt rồi."
 
Không lâu sau khi thím Trương đi ra ngoài, các món ăn cũng lần lượt được đưa lên.
 
Thẩm Dữ lấy bát đũa, dùng nước nóng tráng qua một lần, lau khô rồi đưa cho cô.
 
Đặc điểm lớn nhất của ẩm thực Hồ Nam là vị cay của nó, cay đã ghiền.
 
Bạc Kha Nhiễm ăn không nhiều lắm, mỗi món ăn chẳng qua là ăn đơn giản vài miếng sau đó đặt đũa xuống.
 
Thẩm Dữ thấy cô đem đũa buông xuống, cau mày một cái:
 
"Sao ăn nhanh vậy?"
 
Từ khi nào khẩu vị của cô trở nên ít như vậy?
 
"Vâng?"
 
Bạc Kha Nhiễm cúi đầu nhìn chén đũa của mình, cười một tiếng:
 
"Đạo diễn Thẩm, chú quên cháu là một diễn viên rồi sao?’’
 
Kể từ khi bước chân vào giới giải trí, cô căn bản đều chưa từng được ăn cơm no.
 
Bởi vì một khi cân nặng của cô vượt quá mức cho phép, Sindy có thể đem cô tra tấn đến chết, cô đã từng trải qua rất nhiều lần, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ. Vì vậy, thay vì bị cô ấy tra tấn, không bằng quản cái miệng nhỏ của mình, ăn ít hơn một chút cũng không sao cả.
 
Nghe xong lời cô nói, Thẩm Dữ mới nhớ ra, mới vừa rồi chính anh cũng quên mất, anh cũng chính là một con người của cái vòng tròn luẩn quẩn này, cũng biết những minh tinh khác bình thường làm như thế nào để duy trì cân nặng và giữ gìn dáng người của mình.

 
Nhưng mà, cô cũng chỉ ăn một vài miếng thôi mà.
 
"Không cảm thấy đói bụng sao?"
 
"Không sao ạ."
 
Vô nghĩa!
 
Chắc chắn là đói rồi, chẳng qua là đói thôi mà sẽ không chết.
 
Nhưng rơi vào tay Sindy, sẽ chết!
 
"Uống một ít canh đi, ăn canh sẽ không tăng cân đâu." Thẩm Dữ đề nghị.
  
Kha Nhiễm nhìn lớp dầu mỡ bóng loáng trên bát canh, lắc đầu từ chối.
  
"Cháu uống một ít trà lúa mạch thôi..."
 
Nửa câu còn lại của cô không nói tiếp, bởi vì cô nhìn thấy Thẩm Dữ đang dùng muỗng vớt đi lớp dầu mỡ nổi trên bát canh gà, thẳng đến khi bát canh không còn mang theo chút dầu mỡ.
 
"Uống đi."
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn anh, trong lòng phức tạp không thể nói thành lời.
 
Anh hình như đối với cô quá tốt?
 
"Có chuyện gì sao?’’ Thẩm Dữ nghi hoặc nhìn cô.
 
"Không không không."
 
"Đúng rồi, ăn cơm xong chúng ta còn phải đi dọn hành lý."
 
"Hành lý gì cơ ạ?" Trong đầu Bạc Kha Nhiễm đặt một dấu chấm hỏi.
 
"Hành lý của em, chuyển đến căn hộ của tôi."
 
"Khụ khụ khụ.."Bạc Kha Nhiễm bị sắc nước canh gà.
 
Thẩm Dữ rút một tờ giấy ăn đưa cho cô.
 
Bạc Kha Nhiễm nhận lấy, lau miệng. "Như thế có nhanh quá không ạ?"
 
Anh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, đôi môi mỏng khẽ mở:
 
"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
 
*
 

Bởi vì câu vợ chồng hợp pháp kia, Bạc Kha Nhiễm lúc này đang đứng ở trong nhà Thẩm Dữ.
 
Không thể nói là nhà của anh, theo cách nói của Thẩm Dữ, đây là nhà của hai người họ.
 
Nhất thời tay chân Bạc Kha Nhiễm có chút luống cuống, tình huống này căn bản cô chưa bao giờ nghĩ đến.
 
Thậm chí, đến bây giờ, cô vẫn còn nghĩ cô cùng Thẩm Dữ kết hôn chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi?
 
Thẩm Dữ từ trong phong ngủ đi ra, anh nhìn cô còn thẫn thờ ngồi ở nơi đó.
 
"Nhiễm Nhiễm"
 
Giọng nói của anh có một sức cuốn hút đặc biệt, nhất là khi gọi tên cô, âm thanh kia cứ quanh quẩn trong tâm trí, trái tim của Bạc Kha Nhiễm mềm nhũn không ít.
 
Tuy nhiên, trong ký ức của cô, Thẩm Dữ rất ít khi gọi tên cô.
 
Ngay cả số lần nói chuyện cũng ít đến đáng thương.
 
"Vâng?" Như một phản xạ có điều kiện Bạc Kha Nhiễm chuyển dời tầm mắt về phía anh.
 
"Còn ngây người ngồi đó làm gì, mau vào trong đi."
 
Cô sững sờ gật đầu.
 
Phòng ngủ rất rộng, được thiết kế theo phong cách Âu Mỹ, bên trong còn có một kệ sách siêu lớn, trên giá đựng đầy sách, tất cả sách đều được sắp xếp gọn gàng và tỉ mỉ, không hề qua loa chút nào.
 
Rất phù hợp với phong cách của Thẩm Dữ.
 
Bệnh sạch sẽ.
 
"Phòng ngủ rất lớn, cho nên đồ đạc của em muốn sắp xếp như thế nào cũng được, còn đồ đạc bên ngoài, để tôi xếp lại là được."
 
Nói xong Thẩm Dữ liền đi ra ngoài phòng khách.
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống, mở khóa vali hành lý.
 
Cô quay đầu ra nhìn Thẩm Dữ đang ở bên ngoài phòng khách, có thể thấy anh ngày thường một bộ dáng thanh lịch, cao quý, hôm nay chỉ như vậy liền ngồi xổm xuống đất mở hộp giấy, trông thật giản dị đời thường.
 
Bạc Kha Nhiễm đứng dậy mở tủ quần áo, bên trong tủ tất cả đều là quần áo của anh.
 
Tất cả đều là một sắc màu tối lạnh băng, chẳng có một chút ấm áp nào cả.
 
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình trong tay, so với quần áo của anh ấy, của cô vẫn tươi sáng hơn rất nhiều.
 
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn treo quần áo vào.
 
Trong một loạt quần áo màu lạnh, những bộ màu sáng tươi được thêm vào, thoạt nhìn thật ấm áp, hài hòa.
 
Kha Bạc Nhiễm bị những suy nghĩ của chính mình làm hoảng sợ?
 
Cô thực sự cảm thấy ấm áp?
 
Thẩm Dữ đứng dậy, cảm thấy trong phòng ngủ thực sự im ắng lạ thường, anh mang theo sự nghi ngờ đi vào trong, kết quả vừa đi vào liền nhìn thấy cô đang ôm chiếc gối của mình đứng ở mép giường.
 
"Có chuyện gì vậy?"
 
"Đến tối cháu ngủ ở đây sao?" Bạc Kha Nhiễm xoay người lại gần như buột miệng.
 
Thẩm Dữ nhìn cô: "Nếu không thì sao?’"

 
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy mình hỏi những lời này rõ ràng là quá dư thừa, lúc dọn tới đây, Thẩm Dữ cũng từng đề cập qua với cô.
 
Bọn họ là vợ chồng hợp pháp.
 
Đúng rồi, vợ chồng hợp pháp.
 
Sống chung với nhau, ngủ cùng nhau, đây là chuyện rất bình thường, phải không?
 
Nhưng rõ ràng đó là chuyện bình thường, tại sao khi cô nghĩ về nó, đều cảm thấy khẩn trương đến run rẩy bàn tay.
  
"Vẫn giống như trước đây, luôn luôn thích ngẩn người phát ngốc."
 
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười khe khẽ của Thẩm Dữ.
 
Kha Bạc Nhiễm hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt ửng hồng trông thấy.
 
"Mấy... Mấy giờ rồi?"
 
Thẩm Dữ giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay. "9:48."
 
Chắc chắn, đó chính là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thậm chí ngay cả thời gian cũng nói chính chính xác.
 
Nếu là cô, cô sẽ nói trả lời là mười giờ kém hoặc làm tròn đến 10 giờ.
  
"Vậy chú có muốn đi tắm trước hay không?" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng thì thầm, đầu lưỡi giống như bị mèo cắn vậy.
 
"Bên ngoài còn một số đồ đạc chưa dọn xong, em đi tắm trước đi."
 
"Để cháu giúp chú sắp xếp."
 
"Không cần đâu, chỉ một một chút ít thôi, đi tắm đi."
 
"Vâng ạ."
 
  *
 
Sau khi Thẩm Dữ đi ra ngoài, Bạc Kha Nhiễm cầm bộ quần áo ngủ sau đó đi vào phòng tắm.
 
Tẩy trang xong, lúc này cô mới bắt đầu tắm gội.
 
Sau khi tắm xong, lúc cô đang chuẩn bị mặc quần áo, cô dừng lại động tác một chút, bởi vì cô đang rất do dự.
 
Có nên mặc áo ngực hay không?
 
Khi còn ở nhà, ban đêm cô thường không mặc áo ngực, bởi vì mặc nó vào ban đêm sẽ khiến cơ ngực phát triển không tốt, hơn nữa nghe nói phụ nữ mặc áo ngực khi ngủ rất dễ bị ung thư vú.
 
Nhưng …
 
Trong đầu Bạc Kha Nhiễm đang đấu tranh tư tưởng rất khốc liệt, cuối cùng cô chỉ mặc một bộ áo ngủ đi ra ngoài.
  
Khi cô giặt đồ xong đi ra, Thẩm Dữ còn chưa đi vào phòng ngủ, chắc là vẫn còn đang sắp xếp đồ đạc ngoài phòng khách.
  
Suy nghĩ như vậy, cô liền tăng tốc độ sấy tóc, sau đó nhanh chóng vùi mình vào bên trong chăn.
  
Lúc này trên chiếc giường, vây xung quanh chính là mùi hương của Thẩm Dữ.
 
Bây giờ cô đang rất khẩn trương lo lắng, khẩn trương đến độ khi nhắm mắt lại, ngay cả mí mắt cũng run rẩy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận