Chương 70
Cô đã chôn chặt tình cảm của mình với Bạch Chủy vào tận sâu trong đáy lòng, anh ấy căn bản không hề biết cô thích anh, bao gồm mấy người Tống Uý Viễn.
Nghĩ đến đây trong mắt cô ẩn ẩn những cảm xúc khác nhau.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Chi cô không thích một người.
Cũng là lần đầu tiên cô nếm được mùi vị của sự ghen ghét, đố kỵ, bởi vì mẫu thân luôn muốn cô tránh xa những ưu tư trong lòng, bao bọc lấy cô trong vòng tay của chính mình, nhưng vì Lương Phính, cô như muốn điên lên vì những cảm xúc ấy.
Bạch Chủy cúi đầu nhìn xuống bàn tay của Lục Chi đang nắm lấy y phục mình, anh hơi nhíu mày , đôi mày kiếm liếc nhìn cô .
“Muội đang làm gì vậy?’’
“Bạch đại ca, muội thích huynh.’’
Bạch Chủy mặt không đổi sắc, nghe cô tỏ tình, vẫn lãnh đạm nhìn cô .
“ Huynh cũng thích muội.’’
“ Bạch đại xa , huynh nói thật…” Ánh mắt Lục Chi chợt sáng lên, không dám tin nhìn Bạch Chủy.
Chẳng lẽ Bạch Chủy thích Lương Phính, chẳng qua cũng chỉ là ảo giác của cô ?
Lục Chi lúc này trong lòng mừng rỡ như bay bổng giữa không trung, hạnh phúc dường như đến với cô quá đột ngột.
“Trước kia huynh đã đáp ứng với sư phó, sẽ chăm sóc cho muội thật tốt, xem muội như muội muội ruột của mình vậy.’’
Khóa miệng Lục Chi chợt trở nên cứng ngắc.
“ Muội muội ruột...’’
“ Ừ, muội muội ruột.’’ Bạch Chủy lặp lại.
Cô còn nhớ rõ một giây trước trái tim cô còn đang nhảy nhót vui mừng, nhưng bây giờ , phảng phất như rơi xuống vực sâu vô tận, thâm trầm đến đáng sợ.
Lục Chi cảm thấy hốt hoảng đến đau lòng, giống như bị một tấm lưới chằng chịt bủa vây lấy bản thân mình, sau đó không chút kiêng kỵ siết chặt, đau đớn đến mức không tài nào thở nổi.
Cô thích anh nhiều năm như vậy, anh cũng chỉ coi cô như là một người em gái thôi sao?
“Nếu như không có chuyện gì, ta trở về trước đây.’’
Bạch Chủy gỡ ngón tay của cô ra.
Anh bây giờ phải trở về xử lý vết thương sau lưng một chút, nếu không để cho nha đầu kia biết, chắc lại áy náy mất mấy ngày.
Nghĩ đến Lương Phính, trái tim lạnh như băng của Bạch Chủy mơ hồ mang theo một chút ấm áp.
Lục Chi biết rõ Lương Phính đang ở phía sau bọn họ, cô sao có thể để cho Bạch Chủy rời đi như thế?
Vì vậy cô lần đầu tiên báo tạo lần nữa túm lấy quần áo của Bạch Chủy, bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
“Bạch đại ca, đừng đi.’’
Sau khi cô ôm lấy Bạch Chủy, Lục Chi thấy rõ sắc mặt Lương Phính thường ngày luôn tỏ ra bình tĩnh trong nháy mắt thay đổi.
Lương Phính nhìn hai người đang ôm nhau.
Bạch Chủy không đẩy cô ấy ra?
Bạch Chủy…
“A”
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm đang từ nảy sinh cảm xúc, chợt nghe một tiếng kêu.
Âm thanh không lớn, nhưng vẫn có chút làm dao động đến tâm trạng cô.
Cũng may cô phản ứng khá nhanh, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Đúng lúc Bạc Kha Nhiễm đang tiếp tục củng cố thêm cảm xúc của chính mình.
“ Cắt.’’
Ngưu Kình đứng lên từ phía sau máy quay, cầm cái loa nhỏ hô một tiếng.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua.
Chẳng lẽ cô vẫn bị ảnh hưởng, cảm xúc sai rồi sao?
“Ngưu...’’ Cô vừa mở miệng biểu đạt sự áy náy của mình.
Nhưng mà lời nói của cô còn chưa kịp nói hết, lại thấy Ngưu Kình cầm cái loa nhỏ lên.
“Tiểu Kỷ, cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?’’
Kỷ Thơ Kỳ từ trong lồng ngực của Chu Thiệu Chi đứng thẳng lên, giải thích với Ngưu Kình.
“Thật xin lỗi đạo diễn Ngưu, chân của tôi lúc trước mới bị mảnh thủy cắt cắt qua, có thể là đứng một chỗ hơi lâu nên chân có chút đau.’’
“Vậy cô không sao chứ?’’ Xuất phát từ trách nhiệm của một người đạo diễn, anh hỏi thăm một câu.
“Không sao ạ.’’ Kỷ Thơ Kỳ sắc mặt hơi tái nhạt trả lời.
“Có thể tiếp tục không?’’ Ngưu Kình hỏi.
Kỷ Thơ Kỳ gật đầu một cái, “Đạo diễn, có thể ạ.’’
Ngưu Kình ừ mộ tiếng, anh nhìn đến Bạc Kha Nhiễm đang còn đứng ở đó, khi anh thông báo “ cắt’’ nhân viên làm việc đã bật đèn lên.
Nhìn cô ấy bây giờ toàn thân ướt sủng, tựa như mới được vớt ra từ trong nước, Ngưu Kình có chút không đành lòng.
Vốn chỉ còn một chút xíu nữa đã có thể kết thúc, bây giờ còn phải để cho cô ấy diễn lại một lần nữa.
Nghĩ tới đây, Ngưu Kình liền nói:
“Nghỉ ngơi mười lăm phút, mười lăm phút sau lại tiếp tục.’’
Ngưu Kình vừa nói xong, A Miên đang đứng trong hành lang lo lắng không thôi vội vàng cầm một chiếc khăn lông khô chạy tới.
Cô phủ toàn bộ chiếc khăn lên người Bạc Kha Nhiễm, giúp cô quấn thật chặt sau đó đỡ cô về chiếc ghế nghỉ ngơi trên hành lang.
“Chị Nhiễm, nhìn chị ướt như thế này.’’ A Miên đau lòng không thôi.
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng, “Không sao đâu.’’
“Còn nói không sao, bàn tay chị lạnh như băng, hơn nữa còn run cầm cập đấy, sao có thể không sao cơ chứ?’’ Nói đến chỗ này, A Miên không khỏi bất mãn nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ đang ở bên kia một cái, nếu không phải tại cô ta, mấy người bọn họ có thể một lần là thông qua rồi!
Bạc Kha Nhiễm ngoài miệng nói không sao, nhưng quả thực toàn thân lạnh đến đông cứng người, đôi môi cũng trở nên tái nhợt.
Miumi nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, cũng không khỏi một trận đau lòng, cầm chiếc khăn lông mềm mại lau chùi những giọt nước còn đọng lại trên mặt cho cô, khi chạm phải gò má cô thì chỉ có một cảm giác lạnh như băng.
"Chị Kha Nhiễm, em cảm thấy cô ta nhất định là cố tình làm như vậy?’’ A Miên lòng đầy căm phẫn nói với Bạc Kha Nhiễm.
Cô không thích Kỷ Thơ Kỳ.
Lúc còn ở đoàn làm phim “Cung phi’’ đã vô cùng không thích cô ta.
Cũng không hiểu tại sao, cô cảm thấy cô ta rất giả dối.
Nhất là sau buổi tiệc mừng công đó, lại càng thêm chán ghét.
Người coi trọng chồng của Bạc Kha Nhiễm nhà cô.
Không phải là một người phụ nữ tốt đẹp gì!
Cho nên chuyện này, nhất định là cô ta cố ý.
Khi ở trong đoàn làm phim này, cô ta ngoài mặt thì cùng các cô nở một nụ cười yêu kiều , nhưng trong lòng lại không biết có bao nhiêu oán trách bọn họ đâu?
Bạc Kha Nhiễm cùng nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ một cái.
Thật ra thì không cần A Miên nói, trong lòng cô cũng rõ ràng.
Bởi vì Kỷ Thơ Kỳ bí mật giở trò xấu xa với cô cũng không phải là một hai lần, chẳng qua những lần trước không ảnh hưởng đến cô, cho nên mới không bị người khác phát hiện.
Nguyễn Lệ biết Bạc Kha Nhiễm dầm mưa, vì vậy đã nhờ đoàn làm phim nấu một chút canh gừng, vừa mới bưng canh gừng tới đã thấy A Miên đem cô bọc lại như một cái bánh chưng nhỏ.
“Kết thúc rồi sao, nhanh uống một chút canh gừng, đừng để bị cảm.’’ Nguyễn Lệ vội vàng đem bát canh gừng đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến một chút, A Miên lại càng nổi giận.
“Chưa kết thúc đâu, chuẩn bị quay lại một lần nữa.’’
Nguyễn Lệ buồn bực, “Chuyện là thế nào?’’
“Chân của cô Kỷ kia sớm không đau muộn không đau, cứ một mực chọn đúng lúc chị Kha Nhiễm diễn lại đau.’’
A Miên nói đến đây, Nguyễn Lệ mà còn không thể hiểu thì thật uổng phí nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí này.
Cô thản nhiên nhìn về Kỷ Thơ Kỳ.
Tuổi không lớn lắm nhưng mưu tính cũng không ít.
Chu Thiệu Chi vội vã từ bên kia đi tới, trong tay cầm một ly nước, hơi nóng còn bốc lên mờ mịt.
“Kha Nhiễm, uống một chút nước nóng đi.’’ Anh đem ly nước nóng trong tay cho Bạc Kha Nhiễm.
“Không sao chứ, có lạnh không?’’ Trong ánh mắt Chu Thiệu Chi lộ rõ vẻ ân cần.
Bạc Kha Nhiễm nhạy cảm phát hiện.
Chu Thiệu Chi dường như có chút quan tâm cô quá mức.
Nhớ tới hai lần Thẩm Dữ ghen lần trước, cô nhìn anh ta một cái, sau đó cười nói:
“Không sao đâu, anh uống đi, tôi đã có canh gừng của chị Lệ rồi.’’
Bàn tay đang nắm ly nước của Chu Thiệu Chi bỗng nhiên siết chặt.
Nguyễn Lệ là một người thông mình, quan sát một thời gian lâu như vậy, cô cũng phát hiện những tình cảm khác thường của Chu Thiệu Chi đối với Bạc Kha Nhiễm.
Chỉ cần là những chuyện liên quan đến Bạc Kha Nhiễm, cậu ta vô cùng để ý.
Chính cô cũng là người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cho nên cô biết những tâm tư kia của Chu Thiệu Chi.
Nói thật, nếu không phải Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ có quan hệ kia, có lẽ cô cũng sẽ gán ghép hai người này lại một chút.
Chu Thiệu Chi để lại cho cô một ấn tượng tương đối tốt.
Nhưng đáng tiếc.
Cậu ta cùng Bạc Kha Nhiễm đã định trước rằng đời này vẫn là không có duyên phận với nhau.
"Thiệu Chi, cậu cũng uống đi, cậu vừa rồi cũng bị nước mưa bắn vào một chút, uống chút nước nóng, phòng ngừa bị cảm lạnh.’’
Cô khéo léo cho Chu Thiệu Chi một bậc thang bước xuống.
Chu Thiệu Chi gật đầu với Nguyễn Lệ một cái.
“ Vâng.’’
Miumi thấy tóc Bạc Kha Nhiễm thực sự quá ướt, hơn nữa ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước, vì vậy cô đem máy sấy tóc bên cạnh cắm vào ổ điện, chuẩn bị sấy tóc cho cô ấy.
Thấy vậy, Bạc Kha Nhiễm vội vàng ngăn lại:
“ Đừng, không cần sấy cho chị đâu, lát nữa vẫn còn phải quay lần thứ hai, thổi cũng như không thổi mà thôi.’’
"Điều này sao giống nhau được, chị không cảm thấy khó chịu sao?’’
"Không sao đâu, hơn nữa bây giờ em sấy khô cho chị, chị một lát nữa còn phải làm ướt toàn bộ một lần nữa, không phải vô ích sao, cho nên vẫn là đừng sấy thì hơn.’’
A Miên cũng đề nghị Miumi không nên sấy, một hồi nữa chị ấy còn phải lần nữa bị ướt, nếu như bây giờ tóc khô sẽ mất một chút thời gian để nó ướt lại, chẳng phải chị ấy sẽ phải đứng dưới trời mưa lâu hơn một chút sao?
Miumi ngẫm nghĩ, cũng có lý, cho nên cô dứt khoát không sấy nữa.
“Chuẩn bị một chút, tiếp tục quay.’’
Âm thanh Ngưu Kình ở trong trường quay vang lên, anh ta mới đổi cái loa nhỏ vẫn còn sử dụng rất tốt, không nói cái khác, âm thành này thật sự… Rất lớn .
Triệu Thụy Sĩ nhìn Kỷ Thơ Kỳ một cái : “Tiếp tục diễn lại cảnh hồi nãy.’’
Kỷ Thơ Kỳ khom người cúi xuống xin lỗi: “Cảm ơn đạo diễn, lần này tôi sẽ cố gắng.’’