Yêu Chiều

Mẹ Trình cũng đồng ý với ba Trình, "Đúng đó Huy Huy, ba con nói rất đúng, mẹ cũng ủng hộ con, nhưng chuyện này có đi đến đâu không? Đứa nhỏ Lâm Ngọc kia có thích con không? Hai người bên lão Lâm có đồng ý cho hai con ở cùng nhau chưa?. Nhà chúng ta không giống nhà Lạc, bên đó có hai anh em Lạc Thần Dật Lạc Thần, có người kế tục. Tuy nhà mình không quan trọng vụ con cháu, nhưng còn bên nhà Lâm thì sao, con có chắc họ không cần?"

Ba Trình mẹ Trình nói những lời này, Trình Huy không phải chưa nghĩ tới, nhưng hắn thích Lâm Ngọc, chỉ thích Lâm Ngọc, hắn muốn vì hạnh phúc của mình mà liều một lần, mặc cho kết quả có như thế nào nhưng chí ít sẽ không để lại hối hận, cho nên: "Ba mẹ, những điều ba mẹ vừa nói con đều biết, nhưng con chỉ thích Lâm Ngọc. Xin hãy tha thứ cho con vì không thể cưới vợ sinh con, không thể được hưởng phúc có con cháu." Dứt lời, Trình Huy quỳ xuống hướng ba Trình mẹ Trình dập đầu ba cái.

"Thôi thôi, tuỳ con vậy, con phải nhớ kỹ ba mẹ của con lúc nào cũng ủng hộ con." Nếu con mình vì hạnh phúc của chính bản thân mà phấn đấu quên mình một lần, thân làm ba mẹ, không ủng hộ thì còn làm được gì đây? Aishh, bọn họ đều già hết rồi, chuyện của người trẻ tuổi nên để cho người trẻ tuổi xử lý đi.

"Ba, mẹ, cảm ơn hai người. Con sẽ cố gắng theo đuổi hạnh phúc."

"Huy Huy, đứa ngốc, không cần nhất thiết nói lời cảm ơn đâu, ba mẹ chỉ muốn nhìn thấy con hạnh phúc. Còn nữa, có muốn mẹ giúp con theo đuổi Lâm Ngọc không?" Mẹ Trình chớp chớp mắt, hoạt bát nói với Trình Huy.

"Không cần đâu mẹ. Mẹ vẫn nên ngọt ngào hạnh phúc với ba đi." Thật hạnh phúc khi có ba mẹ chịu suy nghĩ cho mình như thế.

"Ba mẹ, con lên lầu làm việc đây."

"Đi đi, Huy Huy, cố gắng!" Mẹ Trình phất tay với Trình Huy, để hắn lên lầu, còn về phần cố gắng kia, he he, cố gắng cái gì phải đợi mới biết được ~

Trình Huy đi lên lầu, ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, lấy di động ra, kiềm chế xúc động muốn gọi điện cho Ngọc, sau đó gọi một cú cho Lạc Thần Dật, có chuyện tốt thì phải đi chia sẻ với người khác mới vui.

"Tút tút tút...." Đầu kia kêu tút tút vài tiếng liền được bắt máy, nhưng người thì không phải là Lạc Thần Dật, "A lô Trình Huy, Dật đang tắm. Anh tìm ngài có chuyện gì không? Nếu không vội thì chờ một lát nhé." Tiêu Hàm ở đầu bên kia điện thoại nói.

"Được rồi, anh sẽ chờ một lát vậy. Chị dâu, cúp máy đây."

"Dạ, bye." Tiêu Hàm cũng tạm biệt Trình Huy.

Một lát sau, Lạc Thần Dật quấn khăn tắm nửa người dưới, tay thì cầm khăn lau khô tóc từ trong phòng tắm đi ra. Tiêu Hàm nhìn bộ dạng khiêu gợi của Lạc Thần Dật, thầm nuốt nuốt nước miếng, dáng người của Dật nhìn đã quá đi, thật đáng hâm mộ >.<

"Thế nào? Hàm Hàm có thấy vừa lòng với dáng người của anh không?" Lạc Thần Dật cười gian tiến tới gần Tiêu Hàm, thấy mặt Tiêu Hàm lập tức đỏ bừng, nụ cười trên mặt ngày càng sâu.

"A... Dật.... Đừng quậy mà..." Tiêu Hàm tránh đi cái ôm ấp của Lạc Thần Dật, "Vừa rồi Trình Huy có gọi, tại lúc đó ngài đang tắm nên em nhận giúp ngài. Ngài phải gọi lại cho người ta." Hừ, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính, đều tại Dật tự nhiên sử dụng mỹ nam kế >_<

"Rồi rồi, Hàm Hàm, lát nữa anh sẽ gọi." Nói xong, Lạc Thần Dật cầm lấy điện thoại trên bàn, mở khoá tìm kiếm cái tên "A Huy" trong danh bạ sau đó bấm nút gọi, "Tút tút tút..." Rất nhanh đã có người bắt.

"A Huy, tìm tao có chuyện gì không?"

"Không có chuyện không thể tìm mày sao?"

"Ha ha ha, tao đâu có nói thế."

Tiêu Hàm thấy Lạc Thần Dật gọi cho Trình Huy mà quên mất tóc của hắn còn ướt, thế là cậu lấy khăn trong tay Lạc Thần Dật lau khô tóc giúp hắn.

Lạc Thần Dật quay đầu hôn nhẹ nhàng lên hai má Tiêu Hàm, hai người nhìn nhau cười, Tiêu Hàm chỉ chỉ điện thoại trong tay Lạc Thần Dật, ý bảo tập trung nói chuyện đi kìa, Lạc Thần Dật lập tức gật đầu, hưởng thụ sự phục vụ của Tiêu Hàm.

Trình Huy không biết bên Lạc Thần Dật có hai kẻ đang ân ái, hắn bây giờ chỉ muốn chia sẻ chuyện vui với bạn thân, "Tao come out rồi. Ba mẹ đều ủng hộ."

"Tốt quá. Mà A Ngọc biết mày thích nó chưa?" Lạc Thần Dật thật lòng muốn hai người anh em của mình đều hạnh phúc, bởi vì hắn biết con đường này có bao nhiêu khó để đi, hắn nhìn người hắn yêu đang lau khô tóc cho hắn, thật tốt, người mình yêu cũng yêu mình.

Bên kia điện thoại, Trình Huy trầm mặc một hồi, "Ngọc, cậu ấy biết rồi, bảo hai người hẵng khoan gặp mặt."

Giọng Trình Huy nghe có chút chua sót, Lạc Thần Dật dừng một chút, hắn không biết nên an ủi Trình Huy ra sao, chỉ thở dài một hơi, "Vậy thì giờ mày định tính sao?"

"Tao chỉ muốn vì hạnh phúc của mình mà phấn đấu quên mình một lần."

"Được, có tao ủng hộ."

"Anh em tốt."

"Biết rồi, anh em tốt. Thật ra A Ngọc cũng có hơi thích mày đó. Bằng cái tính của nó, nếu không biết thì không nói ra câu khoan hẵng gặp mặt này đâu."

"Có lẽ, chậc... Mặc kệ, tao muốn dùng tình yêu cảm động cậu ấy."

"OK." Cúp điện thoại, Lạc Thần Dật kéo Tiêu Hàm vào ngực, "A Huy come out."

"A?" Tiêu Hàm có chút kinh ngạc, nhưng cậu không hỏi thêm, cậu biết Lạc Thần Dật sẽ nói hết cho cậu.

"Ha ha, Hàm Hàm không cần kinh ngạc. Bọn anh đã sớm nhìn ra Trình Huy thích Lâm Ngọc. Hiện giờ chỉ là lộ ra mà thôi."

"Là vậy ư." Tiêu Hàm im lặng tựa vào lòng Lạc Thần Dật nghe hắn kể về bạn thân của mình.

"Aishh, hiện tại là A Huy thổ lộ với A Ngọc, nhưng A Ngọc lại để tâm chuyện vụn vặt, có vẻ là con đường tình cảm của A Huy đang gặp khó khăn." Nói xong, Lạc Thần Dật lại thở dài một hơi.

"Đừng thở dài, cũng đừng nhíu mày, Dật như thế em không thích, rất đau lòng." Tiêu Hàm khẽ vuốt đôi mày của Lạc Thần Dật, Dật như thế này sẽ làm cậu đau lòng.

"Anh biết, anh sẽ không làm chuyện Hàm Hàm không thấy thoải mái." Lạc Thần Dật khẽ ngửi mùi thơm ngào ngạt của Tiêu Hàm, hắn cảm thấy mình không còn gì đáng lo ngại, hắn và Hàm Hàm sẽ ra tay giúp đỡ vì hạnh phúc của anh em tốt vậy.

"Ưm, Dật, tụi mình giúp Trình Huy theo đuổi Lâm Ngọc đi, như vậy bọn họ cũng có thể hạnh phúc như tụi mình." Tiêu Hàm ở trong lòng Lạc Thần Dật tìm vị trí thoải mái, mơ màng nói.

Nhận ra người trong lòng đã mệt, Lạc Thần Dật hôn hôn cái trán, "Ngủ đi, chúc ngủ ngon, Hàm Hàm của anh." Dứt lời, ôm lấy cậu cùng tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm đi đến nhà Lâm Ngọc để xem thái độ của y đối với Trình Huy là như thế nào.

Lạc Thần Dật lái xe vào nhà Lâm xong, chú Lâm - quản gia nhà Lâm vội thông báo cho Lâm Ngọc.

"Cốc cốc cốc..." Lâm Ngọc nghe thấy một trận đập cửa, tâm tình càng thêm phiền, bởi vì y đã đủ phiền lòng vì chuyện Trình Huy, hiện tại lại không có linh cảm, ném cái bản vẽ trên bàn đi, nghe tiếng đập cửa ở ngoài, Lâm Ngọc không kiên nhẫn nói câu, "Ai?!"

"Cậu chủ, là tôi, cậu cả Lạc và cái cậu lần trước tới tìm cậu chủ. Hiện tại họ đang ở trong phòng khách."

Lâm Ngọc trả lời, "Đã biết, lát nữa con xuống." Lâm Ngọc đứng dậy đi xuống lầu, y có thể đoán được ý đồ của hai chồng chồng Lạc Thần Dật.

Lâm Ngọc đi đến ngồi xuống ghế sô pha đối diện chồng chồng Lạc Thần Dật, "Muốn uống gì?"

Lạc Thần Dật nhướng mi, "Tao như cũ, còn Hàm Hàm là sữa."

Lâm Ngọc hiểu rõ gật đầu, "Chú Lâm."

"Đã biết cậu chủ." Sau khi lên tiếng, chú Lâm đi chuẩn bị trà bánh.

Một lát sau, chú Lâm mang trà bánh lên, "Được, chú Lâm, chú lui xuống trước đi."

"Dạ thưa cậu chủ." Chú Lâm dọn trà bánh xong thì lui xuống.

Trong phòng yên tĩnh, nhìn cặp chồng chồng Lạc Thần Dật ân ái đối diện, Lâm Ngọc chịu không nổi mở miệng trước, "Được rồi, đã biết hai người ân ái, nhưng đừng làm thế trước mặt người độc thân được không?!" Nói xong, Lâm Ngọc quăng cho một ánh mắt kinh thường.

"Ha ha, A Ngọc mày hâm mộ? Nếu hâm mộ thì đi kiếm người yêu đi." Lạc Thần Dật có ý tứ nói.

Lâm Ngọc hiểu được ý của Lạc Thần Dật, y dừng một chút, "A Dật, mày biết tao không được như mày mà." Đúng vậy, y không phải là Lạc Thần Dật, Lạc Thần Dật đã come out, cha mẹ hắn đều đồng ý. A Dật cũng đã tìm được người yêu của mình. Nhưng còn y và Trình Huy? Bọn y có thể tiêu sái như trước đây Lạc Thần Dật come out sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui