Bạch Chấn Đông vừa vào văn phòng tổng giám đốc, Lâm Nhược Yên đã lớn tiếng chất vấn:- Có phải hôm qua anh nghe điện thoại của tôi không?Bạch Chấn Đông vừa nghe, lại biết Lâm Nhược Yên giận vì chuyện gì.
Lúc này, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận, bởi vì nếu xui xẻo, gã đàn ông tên Tôn Kiến Binh đúng là bạn trai của tổng giám đốc Lâm, vậy sẽ là tội lớn.Hắn giả vờ nói:- Điện thoại? Điện thoại gì?Lâm Nhược Yên thở hổn hển nhắc lại:- Tối hôm qua có người gọi điện thoại tìm tôi, có phải anh nhận điện thoại không?Bạch Chấn Đông giả vờ gãi đầu, mờ mịt nói:- Tổng giám đốc Lâm, tối hôm qua uống nhiều, tôi không nhớ ra.Hắn nói vậy, Lâm Nhược Yên bỗng nhiên nghĩ đến một việc.
Lúc sáng hôm nay, tổng giám đốc Trương khách hàng lớn của công ty còn gọi điện thoại tới, nói hôm qua mình uống say.Điều này khiến Lâm Nhược Yên hơi bất ngờ.
Bởi vì cô nghe người của công ty nói tổng giám đốc Trương nghìn cốc không say, uống rượu giỏi kinh người, không ngờ bữa tiệc tối qua lại uống say được.
Chắc hẳn Bạch Chấn Đông cũng uống không ít, có lẽ hắn uống nhiều, nghe nhầm điện thoại của mình.Nghĩ đến tối qua mà không có Bạch Chấn Đông chuốc rượu tổng giám đốc Trương trên bàn tiệc, nói không chừng mình đã không thu được khoản tiền hàng lớn của tổng giám đốc Trương này, Bạch Chấn Đông cũng xem như đã lập công lớn cho công ty.Nghĩ đến đây, cô không truy cứu chuyện xảy ra tối qua nữa, đột nhiên chuyển đề tài hỏi:- Đúng rồi, chi phiếu mà tối qua tổng giám đốc Trương đưa cho anh đâu?Bạch Chấn Đông nhớ sau khi ra khỏi khách sạn lớn Đông Uyển, hắn đã nhét chi phiếu vào trong ví.Vì vậy, hắn móc ví ra, phát hiện tở chi phiếu quả nhiên ở trong đó.
Lúc này hắn mới yên tâm, bằng không bán hắn cũng không đền nổi nhiều tiền như vậy đâu.Hắn rút tờ chi phiếu ra, đưa cho Lâm Nhược Yên.
Cô nhận lấy và cúi đầu cẩn thận xem, thấy số tiền trên chi phiếu không sai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã giải quyết được chuyện khẩn cấp cho công ty rồi.Cô cầm tấm séc này và vội vàng gọi điện thoại nội bộ:- Tiểu Vi à! Cô tới văn phòng của tôi đi.Nói xong, Lâm Nhược Yên lại cúp máy.Một lát sau có tiếng gõ cửa, Lâm Nhược Yên đáp một tiếng:- Vào đi!Bạch Chấn Đông thấy một người phụ nữ đeo kính đi đến, trông không xinh nhưng có vẻ thanh tao.Sau khi người phụ nữ tên Tiểu Vi này bước vào phòng, theo thói quen khẽ chỉnh gọng kính, cung kính hỏi:- Tổng giám đốc Lâm, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?Lâm Nhược Yên đưa chi phiếu trong tay ra, nói:- Đây là khoản tiền hàng mà tổng giám đốc Trương khất nợ, tôi đã thu về rồi.Tiểu Vi vừa nghe vậy, trên gương mặt có chút tàn nhang lập tức vui mừng cười, hưng phấn nói:- Quá tốt rồi.Nhưng cô ta cảm thấy hơi khó tin.
Bình thường đều là tổng giám đốc Vạn thu tiền hàng của tổng giám đốc Trương.
Cả công ty ngoại trừ tổng giám đốc Vạn, tổng giám đốc Trương hình như không để ý tới những người khác.
Mỗi lần công ty phái người đi thu tiền, ai nấy đều say ngã trên bàn rượu.Cô ta không ngờ nữ sếp tổng mới nhậm chức lại lấy tiền hàng về dễ như vậy.
Chắc cô sếp tổng này có chút bản lĩnh, trong lòng cô ta hơi kính nể.Lâm Nhược Yên giục:- Cô nhanh cầm qua phòng tài vụ, đi gọi người tới ngân hàng rút tiền đi.
Bên sản xuất còn đang chờ số tiền này để mua vật tư đấy!- Được, tổng giám đốc Lâm.Tiểu Vi nhận lấy chi phiếu trong tay Lâm Nhược Yên và xoay người ra khỏi văn phòng.Lâm Nhược Yên lại nhìn sang Bạch Chấn Đông, theo thói quen ngồi bắt chéo hai chân trên ghế.
Đôi chân thon dài gợi cảm tự nhiên kẹp chặt, làm Bạch Chấn Đông không kìm chế được, nhìn chằm chằm vào đó.Lúc này, Lâm Nhược Yên lại bất ngờ khen ngợi Bạch Chấn Đông:- Bữa tiệc tối qua cũng nhờ có anh, bằng không công ty căn bản không có cách nào thu lại số tiền này.Nghe Lâm Nhược Yên khen, Bạch Chấn Đông còn thấy không quen, hắn cười hì hì nói:- Tổng giám đốc Lâm, đây là chuyện tôi nên làm.Lâm Nhược Yên đột nhiên cam kết:- Anh yên tâm, công ty sẽ không bạc đãi anh.
Tháng này tôi sẽ bảo phòng tài vụ chuyển tiền thưởng cho anh!Nghe có tiền thưởng, Bạch Chấn Đông hưng phấn càng không ngừng nịnh nọt:- Tổng giám đốc Lâm, rất cảm ơn cô.
Cô không chỉ xinh đẹp, lòng dạ còn tốt như vậy, tôi có thể làm việc dưới tay cô đúng là may mắn ba đời...Lâm Nhược Yên không nghe nổi nữa, vội vàng ngắt lời hắn, nói:- Được rồi, đừng nói những lời êm tai đấy nữa.
Công ty thưởng phạt với tất cả nhân viên rõ ràng, nếu ngày nào đó anh gây họa, tôi sẽ không tha cho anh đâu.Hôm qua Lâm Nhược Yên còn hận hắn muốn chết, thái độ với hắn hôm nay lại thay đổi.
Có lẽ người này có chút năng lực làm việc, nếu về sau trong công ty gặp gỡ bữa tiệc xã giao, cô có thể gọi hắn tới.
Mình uống kém, chỉ có thể lấy hắn ra làm lá chắn.Bạch Chấn Đông nhân cơ hội bảo đảm:- Tổng giám đốc Lâm, cô yên tâm đi! Tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho cô.Lâm Nhược Yên chợt nghĩ đến chiếc xe Audi của mình còn đỗ trong khách sạn lớn Đông Uyển, vội vàng rút chìa khóa từ trong túi xách ra, đặt ở trên bàn làm việc và dặn dò Bạch Chấn Đông:- Bây giờ anh đi lái xe của tôi về công ty.Bạch Chấn Đông bỗng nhiên nghĩ đến vụ đặt cược giữa mình và Giang Hồng, nếu hắn không hoàn thành, vậy sẽ mất mặt lắm.- Tổng giám đốc Lâm, tôi quên mất nói với cô một việc.- Việc gì?Bạch Chấn Đông nói như thật:- Tôi vừa đánh cược với quản lý Giang, trong thời gian này phải làm việc ở phòng thị trường, chờ tôi hoàn thành chỉ tiêu bán hàng tháng này, sẽ trở về làm trợ lý cho cô.Lâm Nhược Yên biết phòng thị trường bây giờ đang thiếu người, hơn nữa còn có mấy nhân viên đều xin nghỉ.Cô cũng biết phòng thị trường là tiền tuyến của công ty, một khi tiền tuyến xảy ra vấn đề, sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của cả công ty.Cho nên, tiền tuyến không có tướng đánh giặc, nhất định phải có người đi kêu gọi.Lâm Nhược Yên không từ chối, đáp ứng luôn:- Được rồi! Tôi tạm thời điều anh tới phòng thị trường, chờ phòng nhân sự tuyển được người, đến lúc đó tôi lại điều anh về.- Được, cảm ơn tổng giám đốc Lâm.- Anh đi làm việc đi!Bạch Chấn Đông ra khỏi văn phòng của Lâm Nhược Yên, trở lại phòng thị trường.Vương Đại Hải chạy tới, khẩn trương hỏi:- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy tổng giám đốc Lâm rất tức giận đấy.Bạch Chấn Đông bình tĩnh nói:- Không sao, đều giải quyết rồi.Hắn bỗng nhiên nghĩ đến khu vực mà Giang Hồng phân cho mình, hỏi vội:- Đúng rồi, Đại Hải, anh biết khu Cửu Long ở đâu không?Vương Đại Hải giải thích:- Đại ca, anh ra khỏi công ty của chúng ta ngồi xe buýt tuyến 111 là có thể đi thẳng đến khu Cửu Long.Vương Đại Hải chợt phản ứng, giật mình nói:- Đại ca, anh sẽ không thật sự đánh cược với quản lý Giang chứ? Chỉ tiêu bán hàng hai trăm nghìn này tương đương với chỉ tiêu bán hàng một tháng của một tổ, hơn nữa khu Cửu Long là khu vực tệ nhất.- Tệ thế nào?Bạch Chấn Đông bối rối.Vương Đại Hải tiếp tục giải thích:- Khu Cửu Long chính là địa bàn của Dairy Cows, công ty của chúng ta chỉ có mấy khác của khu Cửu Long, hơn nữa tổng mức bán hàng một tháng cộng lại mới có mấy nghìn đồng.- Cái gì? Chỉ mấy nghìn đồng à?Bạch Chấn Đông cảm thấy mình bị Giang Hồng hãm hại.Nhưng hắn đã nói ra, nếu bây giờ đổi ý thì mình lại thành cháu à?Cho nên, bất kể gian khổ tới mức nào, trong một tháng tiếp theo, hắn phải làm ra thành tích ở khu Cửu Long.- Đại Hải, anh dẫn tôi đi dạo ở khu Cửu Long đi.- Được, tôi nói với quản lý một tiếng.Nói xong, Vương Đại Hải đi ngay vào văn phòng của Giang Hồng.Không bao lâu, anhta lại đi ra, theo Bạch Chấn Đông rời khỏi Sữa Prairie.Hai người ra khỏi công ty, bắt xe buýt tuyến 111 đi thẳng vào khu Cửu Long của thành phố Tam Giang.Ở thành phố Tam Giang, khu Cửu Long xem như vùng ngoại thành, ở đây cũng không phồn hoa như khu Lệ Đô và Bảo Lệ, muốn phát triển nghiệp vụ hơi khó.
Hắn nghe Vương Đại Hải nói, rất nhiều công ty trực tiếp bỏ qua khu vực này.Bọn họ ngồi xe buýt đi một vòng ở khu Cửu Long, phát hiện trên thị trường sữa, các đại lý đều bán sữa tươi và sữa chua của Dairy Cows, rất ít sữa của các thương hiệu khác.Bạch Chấn Đông lần đầu tiên làm nghề này cảm thấy khó hiểu.
Nhưng hắn nghĩ, người khác có thể làm được, hắn tin mình cũng có thể làm được.
Hắn tự mình bỏ tiền mua một hộp sữa tươi của Dairy Cows uống, cảm thấy mùi vị không tệ.Vì vậy, hắn quay đầu hỏi Vương Đại Hải:- Đại Hải, anh biết mỗi tháng công ty bọn họ bán ở khu Cửu Long bao nhiêu không?Vương Đại Hải suy nghĩ một lát, nói:- Đại ca, tôi quen một nhân viên bên Dairy Cows.
Lần trước tôi nghe bọn họ khoác lác nói, bọn họ bán ở khu Cửu Long đạt tới chỉ tiêu hơn hai trăm nghìn đấy.Nghe vậy, Bạch Chấn Đông cảm thấy khu Cửu Long vẫn còn thị trường, nếu người khác có thể bán được nhiều như vậy, sao mình không làm được chứ?Hắn nghi ngờ hỏi:- Sao công ty bọn họ có thể bán được nhiều như vậy?Vương Đại Hải giải thích:- Dairy Cows đã xuất hiện ở thành phố Tam Giang mấy chục năm, là thương hiệu lâu năm, các thương hiệu mới khác căn bản không vượt qua được nó.
Thương hiệu này ăn sâu bén rễ vào trong lòng dân chúng rồi.- Phương diện giá tiền thì sao?- Giá sữa của công ty chúng ta rẻ hơn một chút, nhưng dân chúng không để ý tới giá cả, chỉ chú ý thương hiệu.Vương Đại Hải bất đắc dĩ nói.Xem ra, muốn bán được hai trăm ngàn ở khu Cửu Long hơi khó đây.Nhưng tính Bạch Chấn Đông trời sinh đã là một kẻ không chịu thua, hắn luôn cảm thấy trong phương diện này phải có sơ hở.Hắn suy nghĩ một lát, lại hỏi:- Đại Hải, giá sữa bán sỉ của công ty chúng ta là bao nhiêu?Vương Đại Hải lấy một tờ báo giá từ trong ba lô ra, đưa cho Bạch Chấn Đông, nói:- Đại ca, anh xem thử!Bạch Chấn Đông nhìn lướt qua, bình quân một hộp sữa đại khái ba mươi mấy đồng, hắn cẩn thận tính toán, hai trăm nghìn, ít nhất hắn phải bán được sáu nghìn hộp.Cái gì? Tính toán như thế, đây không phải là một con số nhỏ đâu.
Bạch Chấn Đông bị dọa suýt xón ra quần.Vương Đại Hải cũng thán phục:- Anh, sáu nghìn hộp, tôi phải liều mạng suốt nửa năm mới có thể bán được hết đấy.Bạch Chấn Đông cân nhắc một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra được kế gì hay, vì vậy hắn đành gửi gắm hi vọng ở trên người Vương Đại Hải, hỏi:- Đại Hải, anh có cách gì có thể bán sáu nghìn hộp một tháng không?Vương Đại Hải trả lời rất sảng khoái:- Có!- Nói mau, cách gì thế?Bạch Chấn Đông vội vàng hỏi.Vương Đại Hải nói một câu rất gợi đòn:- Không cần tiền, tặng không thôi!- Em gái anh!Bạch Chấn Đông nghiêm trọng khinh bỉ anh ta.Bạch Chấn Đông vừa uống sữa trong tay, vừa ngắm gái đẹp đi qua đi lại ở gần trạm xe buýt.
Nhìn một lúc, hắn chợt ngây người, hắn dường như thấy thứ không nên nhìn..