ắn thật sự không quay đầu.
Ta cũng có tự tôn của ta, ta đồng ý ký tên đơn ly hôn.
Chị dâu của Lưu Tư Kỳ chỉ vì ghen ghét nàng được hưởng thụ gia sản lớn, mà ra hạ sách, nhưng trượng phu của Lưu Tư Kỳ đã chết, án này đương nhiên không thành lập.
Lê Đại cùng Lưu Tư Kỳ ung dung tự tại.
Aizz.
Người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc, còn ta, làm sao chịu nổi?
Làm sao ta chịu nổi?
Ông, Cô nhà họ Lê có đồng tình với ta cũng vô dụng.
Ta trông coi nhà cửa, ngày ngày trông đợi một ngày người thay lòng đổi dạ trở về với ta.
Tâm tình ta sa sút, không thể tiếp tục việc dạy học, sau đó ta dính vào nghiện thuốc phiện.
Lúc đó, muốn làm thuốc phiện cũng không khó.
Rất lâu trước khi đại loạn ập đến, trái tim của ta đã bị côn trùng ăn đục cả ngàn vạn lần, chỉ còn một bộ xương bằng bọc da, chỉ có thể thở.
Khi chiến tranh kéo đến, tất cả đều chạy trốn, nhưng ta lại không rời đi.
Không thể đi được.
Có đi hay không cũng không có gì khác biệt.
Đi cũng chỉ là một đống thịt cất bước, trước sau cũng là một cái xác thối mà thôi.
Họ lấy hết tất cả gia sản đáng tiền, sau đó không để ý tới ta, tưởng ta là một kẻ đã chết.
Ta nằm trên giường chậm rãi hít khói, mi mắt cũng chưa từng nhấc lên.
Ngay cả thời điểm ta chết đi lúc nào, ta cũng không biết.
* * *
"Yêu một người lại có thể yêu đến dạng này? Tội tình gì?" – Lâm Tổ Ninh nói
"Ta cũng không phải là yêu, mà là hận." – Ánh mắt của Ly hồn thiên sứ tỏa hào quang rực rỡ tựa như đỉnh trăng tròn: "Tình yêu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."
Ánh mắt của anh cũng không hề rời khỏi mắt nàng.
Nàng đã trở thành một nữ nhân trưởng thành, sự oai oán cùng vẻ mỹ lệ của nàng, đều xao xuyến động lòng người.
Dường như đã trải qua mấy đời kiếp.
Trong đầu anh chỉ còn lại mỗi một hình ảnh.
Anh nhớ mái tóc dài như lụa, cùng chuyện tam kiếp nhân sinh của nàng.
Anh là ai? Từng là nhân vật nào trong số đó?
Anh không biết đáp án.
Anh chỉ là một phàm nhân, không thể nhớ ra được đời kiếp trước, hay trước trước nữa.
Ngay cả chuyện nãy cũng không phân biệt được nữa, thì làm sao có đủ năng lực nhớ hết tiền thế lai sinh?
* * *
Công trình cải tạo ở phòng Hạ Nhã đã hoàn tất, mọi thứ đều rực rỡ hẳn lên.
Diện mạo nơi ở được thay đổi, dáng vẻ của Hạ Nhã xem ra cũng trẻ trung hơn rất nhiều.
Cô mặc áo trắng, quần jean đơn giản, cười híp măt nói với Lâm Tổ Ninh:
"Đại thiết kế sư, anh là người đầu tiên đến xem kiệt tác hoàn hảo của mình!"
Thấy tâm tình Hạ Nhã tốt như vậy, Lâm Tổ Ninh thừa cơ hỏi:
"Khi nào cô cùng Tiểu Phạm kết hôn? Lúc đó đừng quên mời tôi giúp hai người trang trí lễ đường, thiết kế tiệc rượu a, cam đoan so với hôn lễ của nữ hoàng Elizabeth Taylor cũng khiến người ta lau mắt nhìn."
Hạ Nhã ra vẻ giật mình nhìn anh:
"Ai nói với anh là tôi muốn kết hôn với Tiểu Phạm a? Chúng tôi xứng đôi chỗ nào chứ?"
Cô cố ý phủ nhận nhưng hai chữ thẹn thùng đã phô hết lên mặt.
"Tôi thấy hai người giống như Kim Đồng – Ngọc Nữ a!" – Lâm Tổ Ninh vừa nói xong câu này, tâm hồn thiếu nữ của Hạ Nhã đã cảm thấy cực kỳ vui mừng.
"Nếu Hạ Mi không nói, tôi cũng thừa biết."
"Nha đầu kia!" – Hạ Nhã nói: "Con bé chỉ biết lo lắng cho tôi, vậy ai lo lắng cho nó đây không biết? Tuổi tác sớm đã không còn nhỏ nữa, tôi không hề thấy nó dẫn bạn trai về nhà cho tôi xem.
Thân là một lão sư, tình tình lại như một đứa sinh viên không biết trời cao đất dày! Tính cách như thế, lòng dạ thì ngay thẳng, thậm chí ngây ngô.
Thật đúng là làm cho tôi lo lắng không yên!"
"Tôi thấy cô ấy có chủ trương của riêng mình, chỉ là không quen nói ra ngoài thôi."
"Quá tự sướng rồi a!" – Hạ Nhã nói: "Đơn giản lại không giống người bình thường chút nào.
Tôi chỉ có một cô em gái này, chuyện của nó so với chuyện của tôi còn gấp gáp hơn!"
"Hạ tiểu thư, cô cũng không thể thay cô ấy đi yêu đương a!"
"Yêu sớm thì có kinh nghiệm sớm, vậy mới tốt!" – Hạ Nhã ví von: "Giống như bệnh thủy đậu vậy, càng đến muộn, nó sẽ càng hung hiểm!"
Lâm Tổ Ninh nhìn quanh gian phòng một lần nữa, đối với thiết kế của mình, anh tương đối hài lòng.
Các trường hợp mà công ty nhận, ít nhiều cũng chỉ đáp ứng được ở yêu cầu nào đó, cũng không có không gian để có thể phát huy.
Lần này nhờ sự quyết đoán cùng kiên trì của Hạ Nhã, anh đã nhanh chóng triểu khai mọi thứ theo phong cách tân phong, tất cả đều thỏa điều kiện với ý tưởng gốc của anh cho nên anh thật sự cảm kích Hạ Nhã đã cho anh cơ hội này:
"Tôi mới phải thật sự cảm ơn cô!" – Anh kiểm tra xong chi tiết cuối cùng, thành tâm thành ý nói với Hạ Nhã.
Hạ Nhã cười thần thần bí bí:
"Đại thiết kế sư, có trò này muốn chơi cùng anh, mời anh nhắm mắt lại đi!"
Lâm Tổ Ninh lúc đầu nghe không hiểu.
Sau đó ngẫm lại anh hơi thấp thỏm trong lòng.
Thiên a! Cô ấy muốn làm gì? Lâm Tổ Ninh có chút lơ ngơ.
"Nhắm mắt lại đi! Tôi cũng sẽ không hại anh đâu!"
Anh đành phải 'nói gì nghe nấy'.
Giọng nói của Hạ Nhã thật sự rất có mị lực, đa số nam nhân, ít có người nào có thể thoát khỏi tiếng thì thầm nỉ non của cô.
Bất quá, dù sao thế nào cô cũng là vợ tương lai của bằng hữu mình nha..
Một chiếc hộp cứng cứng, nhung nhung được đặt trên lòng bàn tay của Lâm Tổ Ninh.
Anh cười tới xấu hổ: Không biết phải chui đi đâu?
"Đây là.."
"Đây là quà tạ lễ cho Lâm tiên sinh.
Loại người như tôi, vô công bất thụ lộc, tôi giao người bạn này cho anh, cho nên anh đừng để tôi phải nợ ân tình."
"Không.."
"Xem xem anh có thích hay không rồi nói!".