Cũng không biết đã hôn bao lâu
Từ khi mới bắt đầu chỉ là khe khẽ bên ngoài, dây dưa… Tiên Bối bị hôn run rẩy cả người, không còn sức, hai cánh tay nhũn như con chi chi ôm lấy cổ Trần Chước.
Anh thả cô ra thì nơi đáy mắt đã long lanh ánh nước, khuôn mặt rực rỡ như mặt trời.
Chóp mũi chạm vào nhau, thở dốc. sau đó Tiên Bối mới phát hiện ra, vừa rồi… vừa rồi hôn dài.
A!
Trong nháy mắt cô rút tay về, vui mặt vào ngực, cuộn thành một chú tôm luộc.
Không dám nhìn anh dù biết rõ anh vẫn đang nhìn vào đỉnh đầu mình.
Trái tim vẫn còn rung động, cả phòng toàn nước như bốc lên ngấm vào cơ thể, không khí mơ mịt ẩm ướt.
“Tiểu tiên bối.”
Trần Chước gọi cô.
Khuôn mặt Tiên Bối đã cháy bừng bừng, cô gật đầu nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh.
“Sò nhỏ.”
Anh vẫn còn gọi tên cô, giọng nói hơi kéo dài, mang theo ý cười.
Tiên Bối gật đầu.
“Tiên Bối.”
Trần Chước cứ thay đổi danh từ và gọi cô như thế, giống như đang cầm vật yêu thích không thể buông tay, đặt lên môi thơm nhẹ.
Tiên Bối nghe anh gọi mà miệng đắng lưỡi khô, nuốt nước bọt không ngừng, không dám ngẩng dầu.
Trần chước không nói gì thêm nữa, ngồi xuống bên người cô.
Anh có đôi chân dài, dang ra mà chân vẫn chạm đất, mà đôi chân nhỏ trắng nõn nà của Tiên Bối cứ treo giữa không trung.
Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, cả căn phòng chỉ có tiếng nước chảy.
Lát sau, Trần Chước thở nhẹ một hơi, vươn tay kéo bàn tay nhỏ bé của cô.
Không đợi cô phản ứng lại, hai tay anh nắm lấy, gác qua người, dù mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.
Trong hoàn cảnh dở khóc dở cười nhưng Trần Chước lại thấy rất tốt. Bởi vì vào lúc này, ở nơi đây, lại tốt đẹp như vậy, tất cả đều đẹp đến mức anh phải cảm ơn.
Không có tiếng pháo hoa nổ tung trời, chỉ có ánh trăng chiếu lên mặt nước sóng sánh dịu dàng.
“Trên mặt đất… làm sao đây…?”
Một lát sau, tiếng lo lắng yếu ớt vang lên.
“Suỵt.” Anh nghiêm túc nói: “Em cứ ngắm biển đi.”
Câu trả lời kiểu gì thế chứ, Tiên Bối chép chép miệng, nhưng cô nhanh chóng đóng nó lại.
Những lời ca vui vẻ, mím chặt miệng nhưng lại có thể chảy ra từ khóe mặt.
Được, cô đáp lại trong lòng, vậy thì ngắm biển, nhìn lâu một lúc, nhìn rất lâu, nhìn cả đêm cũng không sao cả.
——
Một tháng sau, ‘Cầu vồng’ được ra mắt rất thuận lợi.
Phong cách đặc biệt và vô cùng đáng yêu, hương vị ngọt mà không ngán, mang đến lượng tiêu thụ vô cùng tốt.
‘Hợp ý’ cũng không chủ động làm bất kỳ chương trình PR nào, nhưng có những vị khách tập hợp đủ bảy cốc, chụp ảnh đăng lên weibo, bày tỏ niềm yêu thích của mình.
Cô gái đó weibo chuyên review đồ uống, số người follow rất cao. Lượng follow của Hợp ý lập tức tăng vọt, thậm chí có cả những vị khách ở vùng ngoài cũng chạy đến xếp hàng mua sản phẩm.
Có cô bạn còn không quên review rằng chủ tiệm rất đẹp trai, thuận tiện cũng show ra một bức ảnh.
Bình luận này được like đến ba vạn, vẻ đẹp của Trần Chước được đẩy lên cao vút.
Bởi vậy ‘Hợp ý’ có được một đống ‘fan ông chủ’, mỗi ngày đều hò hét trên weibo:
“Muốn nổ mắt, giống hệt Joe Odagiri vậy á.”
“Bị ánh mắt của chồng làm mù.”
“Mỗi ngày nhìn gương mặt này và uống trà sữa, dù có nặng 100kg cũng không sao cả.”
“Đừng hỏi ông chủ có độc thân không, người yêu của anh ấy là tôi nè.”
…
Cửa hàng phó Chu phụ trách quản lý weibo rất nhức đầu, mỗi ngày đều phải chịu đựng trái tim tung tóe từng fan của ông chủ.
Nhưng Trần Chước lại không để tâm đến những điều này.
Xế chiều nào đó, Trần Chước đang nghiên cứu sản phẩm mới trong phòng pha chế.
Cửa hàng phó Chu lướt weibo với vẻ mặt ‘Không chịu nổi mà, không có mắt gì cả, tôi đây tuyệt đối không thèm hâm mộ hay ghen gì đâu’, đọc tất cả tin nhắn riêng thổ lộ tình cảm và những bình luận háo sắc, sau đó anh nhìn Trần Chước.
“Lần trước bài phỏng vấn đã được đăng lển weibo rồi, sẽ thông báo trong chuyên mục ‘Ai nói trà sữa không độc đáo’, muốn share bài không?”
“Share đi.” Anh lắc đồ pha chế, không ngẩng đầu lên mà đáp dứt khoát.
“Nhưng mà…” Cửa hàng phó Chu nhíu mày, do dự: “… Sẽ không ảnh hưởng….”
“Share.” Một chữ định càn khôn.
“Được được được.” Chu Thanh Thụ giơ tay hàng.
Trong một ngày mà Tiên Bối đã lén lên weibo ‘Hợp ý’ mấy lần.
Số folllow của cửa hàng bạn trai tăng vọt, cô rất vui cho anh, nhưng mà….
Trên weibo có nhiều cô nàng xinh đẹp thổ lộ với anh mỗi ngày, nói chuyện hào phóng lại đáng yêu như vậy, cô cũng rất thưởng thức, vậy anh….
Vừa so sánh qua thôi… anh sẽ không thấy cô nhàm chán quá chứ.
Cô phồng miệng, sôi máu, tắt weibo.
Cô bỏ di động qua một bên, ép chính mình phải chăm chú vẽ, ừ, phải vẽ!
Ba giây sau, điện thoại vang lên, weibo nhắc nhở nhảy ra, Tiên Bối nhìn, ánh mắt sáng ngời.
Hửm….
Đầu đề rất văn vẻ….
Tiên Bối mở ra, nhìn chăm chú từng chữ.
Người viết hành văn rất tốt, miêu tả nhiều sản phẩm của ‘Hợp ý’ rất đúng với lòng cô.
Đọc hết cả bài báo, Tiên Bối cảm khải, quả thực phải bội phục những người có thể biểu đạt bằng lời và viết.
Xuống thêm chút nữa, Tiên Bối phát hiện, thì ra bên dưới còn có hỏi thêm…
Đều là do anh… trả lời hả…
Một hỏi, một đáp, kiên nhẫn theo dõi, Tiên Bối chống mặt cười hì hì.
Là anh… đây chính là anh. Bạn trai cô giỏi qua, có thể tạo ra được nhiều đồ uống ngon như vậy.
Tới gần cuối cùng thì người viết hỏi một vấn đề:
Anh có nghĩ tới ‘Cầu vồng’ sẽ trở thành một hiện tượng thế này không?
Trần Chước trả lời chắc chắn: Có nghĩ đến.
Người viết: Tôi rất hiếu kỳ, anh tự tin như vậy là từ những tích lũy sau nhiều năm hành nghề sao?
Nhìn đến đây, Tiên Bối khẽ giật mình rồi không thể dời tầm mắt được nữa.
Chỉ vì câu trả lời hiện lên rõ ràng trước mắt cô: Không phải, vì tôi có người vợ hiền (cười)