Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Loan Tụng ở bên ngoài đợi nửa ngày không thấy Hà Húc đi ra, đang suy nghĩ có nên nghĩ ra cái cớ sứt sẹo nào đó để cứu người hay không, cửa phòng làm việc liền mở ra.

Hà Húc mặc dù vẫn là bộ dáng đang bị bệnh, nhưng khóe miệng nhếch lên ý cười cũng không che giấu.

Loan Tụng đi qua đỡ cậu, buồn bực lại lo lắng hỏi: "Húc ca, Tạ tổng không làm khó anh chứ?"

"Không có, anh ấy không nỡ."

Hà Húc vén áo khoác lại, khóe miệng cong càng sâu, từ khi biết Tạ Thanh Dao chủ động gọi Loan Tụng đến thăm cậu, cậu đã biết lúc này đây cậu thắng rồi.

Lựa chọn từ bệnh viện trực tiếp tới, cũng là đoán chừng Tạ Thanh Dao biết lúc này cậu nhất định đang ở bệnh viện, dùng khổ nhục kế tuy rằng không cao minh, nhưng rất có tác dụng.

"Vậy...... Tạ tổng nói thế nào?"

"Đi ăn cơm trước, lát nữa đến biệt thự chờ anh ấy."

Hà Húc nói xong liền đi về phía thang máy trước, tuy rằng bị bệnh, nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp cao ngất, Loan Tụng lắc lắc đầu, vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Đi theo bên cạnh Hà Húc hơn hai năm, Loan Tụng nhìn thấy Hà Húc vĩnh viễn đều thong dong đạm bạc như vậy, thần thái ngữ khí cũng đều là bộ dáng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng dù sao ở chung lâu, vẻ mệt mỏi trong mắt Hà Húc làm sao thoát khỏi ánh mắt của cậu.

Loan Tụng đi theo Hà Húc vào thang máy, do dự một lát vẫn không nhịn được mở miệng: "Húc ca, chịu đựng như vậy có được không?"

"Đi biệt thự chờ" lời này không khó nghe ra là có ý gì, Hà Húc hiện tại thân thể kém như vậy, nếu như còn muốn đi ứng phó Tạ Thanh Dao, không khỏi quá vất vả.

Nào biết Hà Húc lại phì cười một tiếng, đưa tay chọc đầu Loan Tụng, "Đây là đang lo lắng cho tôi?"

Loan Tụng mặt lộ vẻ sầu não, nặng nề gật đầu.

Nụ cười của Hà Húc dừng lại một giây, nói thật, cậu không nghĩ tới lại có thể có người lo lắng cho cậu. Trầm mặc một hồi, Hà Húc lại cong khóe miệng lên, hắn đưa tay sờ sờ tóc Loan Tụng, cười nói: "Nhóc ngốc, trong lòng tôi biết rõ, đừng quan tâm lung tung."

Cậu nói như vậy, Loan Tụng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể dẫn cậu đi ăn cơm trước, sau đó đưa cậu đến biệt thự Tạ Thanh Dao chỉ định.

Trên đường Đỗ Minh Vũ gọi điện thoại tới, Hà Húc vốn không muốn nhận, nhưng lại sợ cậu ta làm ra chuyện phiền toái gì đó, cũng sợ Từ Phượng Chi xảy ra chuyện, liền ấn nút nghe.

Bất ngờ chính là, câu đầu tiên Đỗ Minh Vũ mở miệng lại là hỏi cậu có sao không, Hà Húc theo bản năng cầm điện thoại di động đến trước mắt nhìn tên, sau khi liên tục xác nhận mình không nhìn lầm thì hơi kinh ngạc, trả lời một câu "Không sao".

Đỗ Minh Vũ nghe được đáp án này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại mở miệng ngữ khí cũng không giống vừa rồi câu nệ như vậy, tùy ý ngạo mạn rất nhiều, "Vậy khi nào anh trở về a?"

Một tia ấm áp dâng lên trong lòng vừa rồi không còn sót lại chút gì, Hà Húc không tự chủ cười lạnh giễu mình, bỏ lại một câu liền cúp điện thoại.

"Các người cứ coi như tôi chết ở bên ngoài đi."

Sau đó Đỗ Minh Vũ lại gọi vài cuộc điện thoại tới, Hà Húc cúp máy, cuối cùng ngại phiền liền tắt máy.

Đợi đến biệt thự, Hà Húc gọi Loan Tụng đang định rời đi, cuối cùng cũng không hạ quyết tâm, dặn dò: "Lát nữa cậu đi mua một ít đồ ăn, đưa đến chỗ tôi ở."

Cuộc điện thoại vừa rồi ở trong xe, Loan Tụng cũng nghe được, vốn còn cảm thấy Hà Húc kiên định cúp điện thoại như vậy rất hả giận, nào ngờ bây giờ chỉ mới một lúc sau, Hà Húc lại mềm lòng.

Liên tưởng đến tình cảnh mình đến chỗ Hà Húc tìm anh, Loan Tụng có chút tức giận, "Đưa cơm cho hai mẹ con kia? Húc ca anh cũng quá tốt bụng đi, anh không biết bọn họ đối xử với anh như thế nào sao?"

Lúc Loan Tụng đến chỗ Hà Húc, Hà Húc nằm bò trên sofa sốt bất tỉnh nhân sự, không biết vì sao trong lòng còn ôm một con búp bê gỗ. Mà hai mẹ con kia tựa như tránh ôn dịch đứng thật xa, còn thúc giục Loan Tụng nhanh chóng mang người đi, miễn đem bệnh truyền nhiễm cho bọn họ.

"Tôi biết, cũng không khó tưởng tượng." Hà Húc không thèm để ý xua tay, mỉm cười vỗ vỗ vai Loan Tụng," Vất vả cho cậu rồi."

Loan Tụng không có cách nào, chỉ có thể không tình nguyện đáp một tiếng, tuân theo phân phó của Hà Húc đi đưa đồ ăn cho Từ Phượng Chi và Đỗ Minh Vũ.

Sợ một hồi Tạ Thanh Dao không liên lạc được hắn sẽ nổi giận, Hà Húc mở máy lần nữa, quả nhiên không bao lâu liền nhận được điện thoại của Tạ Thanh Dao, hỏi cậu sao lại tắt máy.

"Vừa rồi trên đường hết pin, mới vào biệt thự, vừa tìm được sạc pin." Hà Húc mặt không đỏ tim không đập nói dối, thậm chí còn đảo khách thành chủ hỏi:" Tạ tổng chừng nào thì tới?"

"Chờ tôi là được."

Hà Húc cười lên tiếng trả lời, lúc đặt điện thoại di động xuống nụ cười thoáng qua trên mặt biến mất, cậu đi vào phòng bếp, pha cho mình một ly nước mật ong, trực tiếp vùi vào sofa dựa lên, tiện tay mở TV.

TV chiếu cái gì Hà Húc căn bản không thèm để ý, cậu chỉ muốn có một chút âm thanh làm bạn, như vậy ở trong biệt thự lớn của Tạ Thanh Dao mới không đến mức cô đơn như vậy.

Đợi hồi lâu cũng không thấy Tạ Thanh Dao trở về, Hà Húc bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Nhưng giấc ngủ của cậu luôn luôn rất nông, khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến gò má, cậu lập tức tỉnh lại.

"Tạ tổng."

Tạ Thanh Dao nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tầm mắt chuyển tới TV dừng lại, nghịch nghịch điều khiển từ xa hỏi: "Cố ý xem cái này?"

Hà Húc mờ mịt ngước mắt lên xem, trên TV vừa vặn chiếu phim Tề Nhạc.

Thật ra thì không phải, Hà Húc chỉ tùy tiện ấn nút, về phần sẽ phát cái gì, cậu cũng không biết. Nhưng Tạ Thanh Dao hỏi như vậy, Hà Húc cảm thấy không cần phải giải thích nhiều, dứt khoát thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy."

"Tự cho là thông minh."

Tạ Thanh Dao mắng, khóe môi lại nở nụ cười, ôm lấy Hà Húc mò vào trong ngực, đã thấy Hà Húc nhíu mày.

"Có chuyện gì vậy?"

"Đau." Hà Hú sắc mặt tái nhợt, ôm eo, giống như làm nũng oán giận nói," Tạ tổng thật lạnh nhạt, vì ngài tôi bị đâm nhiều kim như vậy, ngài cũng không biết đau lòng."

"Ở trong phòng làm việc không phải còn câu dẫn tôi sao, lúc này lại đau thắt lưng?"

Tạ Thanh Dao đánh ngã cậu, mặc dù nói như vậy, cũng vẫn hơi lo lắng xốc quần áo cậu lên. Vết thương nhìn cũng không tệ lắm, đã kết vảy sắp bong ra, Tạ Thanh Dao liền yên tâm.

Hà Húc hết sốt, nhưng lại đau đầu dữ dội, cố gắng giữ vững tinh thần cùng Tạ Thanh Dao ăn cơm tối, rồi lại dựa vào sofa buồn ngủ.

Tạ Thanh Dao phát thiện tâm, thấy thế cũng không làm khó cậu, kéo Hà Húc đút vài viên thuốc liền ôm cậu trở về phòng ngủ, ôm cậu đi ngủ sớm.

Hà Húc lại gặp ác mộng cả đêm, mười mấy năm ngày qua ngày đều là cảnh tượng giống nhau, ngay khi con dao của người đàn ông lập tức đâm vào người cậu, Hà Húc đúng lúc bừng tỉnh.

Mồ hôi lạnh chảy đầy người, Hà Húc trong lúc kinh hoảng muốn ngồi dậy, nhưng trên ngực bị đè nặng bởi một cánh tay, cậu vừa nhấc người lên một chút đã bị đè trở về.

Hà Húc thở hổn hển nghiêng đầu nhìn qua, hình dáng Tạ Thanh Dao trong tầm mắt dần dần rõ ràng, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhịp tim sợ hãi chậm rãi bắt đầu bình phục.

Động tĩnh của người trong lòng thành công quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Tạ Thanh Dao, mi tâm hắn giật giật, mang theo vài phần tức giận rời giường mở to mắt, "Làm sao vậy?"

Hà Húc vẫn còn sợ hãi, không trả lời ngay.

Tạ Thanh Dao không nhận được phản ứng, buồn bực liếc mắt nhìn, phát hiện mặt Hà Húc đầy mồ hôi, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cho rằng cậu còn không thoải mái, trong ánh mắt hiện ra thần sắc lo lắng: "Sắc mặt sao lại kém như vậy, chỗ nào không thoải mái?"

Lời còn chưa dứt, một đôi môi nóng bỏng đã ngăn chặn những lời Tạ Thanh Dao chưa nói xong, Hà Húc nắm chặt cánh tay hắn hôn lên, một lúc lâu sau mới buông hắn ra, dùng sức đâm đầu vào ngực hắn.

"Không có gì, tốt hơn nhiều rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui